top of page
Moonlightl

Chương 138

Kid nhanh chóng giảm tốc độ xe xuống để Shinichi có thể nhảy ra khỏi xe mà không cần đợi nó dừng hẳn. Mùi xăng ngập tràn trong không khí khiến Shinichi nhanh chóng lao về phía trước. Cậu đẩy tên Redhouse giả mạo đang bất tỉnh kia về lại ghế ngồi qua cửa sổ, tiếp đó Shinichi với tay mở cửa ra và nhanh chóng kéo người đang ông đang chảy máu vì vết rạch do tấm bài có viền kim loại để lại ra khỏi xe.

“Anh giữ được hắn rồi,” Kid nói, nhìn lướt qua người đàn ông. “Ông ta chỉ bị bất tỉnh dù kèm theo cú va chạm lúc nãy, đúng là tên may mắn. Xem thử kẻ lái xe sao rồi.”

Shinichi chui vào xe theo lối hành khách. Mùi dầu máy khiến cậu cảm thấy buồn nôn. Có vết máu trên cửa sổ ghế lái đang chảy xuống mặt người phụ nữ bất tỉnh. Do cú va chạm, cánh tay cô ta bị bẻ một cách kinh tởm, có phần xương xuyên qua lớp da ở chỗ bị gãy.

“Không có thời gian để kiểm tra chấn thương cột sống,” cậu nói to, tiếp đó với lấy dây an toàn của người phụ nữ, tháo nó ra và để cô ta ngả người về phía cậu. Shinichi đỡ lấy vai người phụ nữ, ngăn chặn việc cô ta ngã đè xuống cánh tay đang bị gãy của mình, sau đó luồn một tay xuống dưới đùi trước khi cẩn thận lùi ra sau và ra khỏi xe.

Khi đã rời hoàn toàn khỏi đống đổ nát, Shinichi đưa cô ta lên đồi, nơi Kid đang trói tay chân tên giả mạo bằng lớp băng keo bạc. Người đàn ông giờ đã tỉnh lại nhưng đôi mắt còn lờ mờ, máu chảy xuống sống mũi gồ lên tạo sự tương phản rõ rệt với làn da xanh xao của ông ta.

“Cô ta có giấy tờ tùy thân chứ?” Kid hỏi trong lúc Shinichi nhẹ nhàng đặt người phụ nữ gần chiếc Clio của mình. Ở đằng sau, cậu nghe thấy tiếng chiếc Bugatti bốc cháy. Lúc ngoái đầu nhìn lại, lớp sơn đen bóng loáng kia đã dần bị ngọn lửa thiêu rụi. Shinichi thở dài. Đó là một chiếc xe khá tốt.

Tập trung sự chú ý về lại người đã lái chiếc xe, người phụ nữ này không mang theo ví, còn cái túi xách thì đã bị thiêu rụi bởi đống lửa đang bùng cháy đằng sau họ, tuy nhiên khi trượt tay vào túi sau của cô ta, Shinichi phát hiện một tấm thẻ tín dụng. “Aimee Durand.”

“Nếu một thành viên của gia tộc Durand lại lái xe cùng với một kẻ làm việc cho tổ chức của Kanami…”

“Vậy thì chúng đã biết được vị trí của tòa lâu đài.” Shinichi tiếp lời. “Bọn chúng muốn giết chúng ta trước khi chúng ta tới được đó.”

“Làm cách nào chúng biết được chúng ta đang tới đó?”

“Có lẽ bằng cách nào đó mà bọn chúng đã theo dõi chúng ta từ Paris.” Kid tát nhẹ vào má người đàn ông. “Này, ông già, tại sao ông lại đi theo chúng tôi?” Kid hỏi bằng tiếng Anh, nhưng khi thấy người đàn ông chớp mắt nhìn mình, anh đã lặp lại câu hỏi bằng tiếng Nhật.

“Để giết mày,” người đàn ông nói với nụ cười khinh khỉnh bằng thứ tiếng Nhật hỏng bét. Kid đảo mắt.

“Tại sao?” Hắn không trả lời. Kid thở dài. “Sẽ rất đau đớn và nhục nhã nếu ông cứ tiếp tục làm khó tôi như vậy. Tôi là nói, đặc biệt nhục nhã.” Khi người đàn ông nhăn mặt, bối rối và cảnh giác, Kid bắt đầu nói bằng tiếng Pháp, có lẽ là đang lặp lại những gì mình vừa nói trong khi lục soát túi của hắn ta.

Anh lấy ra một chiếc điện thoại nắp gập và đưa nó cho Shinichi. Cậu lập tức quay số khẩn cấp để gọi xe cấp cứu cho tài xế. Trong lúc Shinichi báo cáo về sự việc, tất nhiên che đậy gần hết sự thật và chỉ tập trung nhấn mạnh vào vết thương của người phụ nữ, Kid hỏi người đàn ông với những câu hỏi sắc bén và rõ ràng mặc dù Shinichi không thể hiểu được nội dung của chúng.

“Sao rồi?”

“Tên Maison Rouge bị trói ở Paris ngày hôm qua đã nhận ra em từ tin tức Nhật Bản,” Kid nói ngắn gọn. “Sau khi nghe tin báo cáo về việc vị Kudo Shinichi nổi tiếng đang ở Paris, một kẻ cao cấp nào đó đã ra lệnh thủ tiêu chúng ta khi ông ta có cơ hội. Đáng lý ông ta phải tiếp cận chúng ta ở Paris, nhưng chuyến đi bất ngờ của chúng ta đã khiến ông ta phải bỏ cuộc. Đó là lý do vì sao ông ta và Durand lại đi theo chúng ta. Bọn chúng chờ cơ hội để dồn chúng ta vào chân tường, đặc biệt là khi nhận ra điểm đến của chúng ta là Lozere.”

“Tại sao thành viên của nhà Durand lại đi với ông ta?”

“Là do rắc rối tài chính từ việc Arbogast từ chối bảo lãnh họ.” Kid thở dài. “Không biết phải thiếu thốn đến mức nào mới đáng cho việc gia nhập vào một tổ chức độc ác chuyên đi sát hại người khác.”

“Chúng ta không còn nhiều thời gian,” Shinichi nói. “Chúng ta cần phải kết thúc nó trước khi mặt trăng lên. Nhưng liệu chúng ta có thể kết thúc nó trước khi kẻ cầm hai chiếc chìa khóa còn lại nhắm tới người đang giữ ba chiếc chìa khóa khác, Vermouth?”

“Vermouth cũng đang tìm kiếm bọn chúng,” Kid nhắc nhở cậu. “Quay trở lại chiếc Clio cao quý của chúng ta và tiến về con đường A75 thôi nào. Cũng may còn có làn đường bên ngoài con đường chính. Chúng ta có thể tới Lozere trong hai giờ nữa.”

“Clio cao quý?”

“Chiếc xe thể thao ưa thích của em đang nằm trong đống lửa kìa thám tử. Ván này chiếc mui trần thắng.”

“Không phải nó phụ thuộc vào người lái sao?” Shinichi nói, liếc nhìn lần cuối vào người đàn ông bị trói với vết cắt trên trán cùng người phụ nữ bị thương vẫn tái nhợt và bất tỉnh bên vệ đường. Cậu hy vọng hai lá bài mà mình bắn ra đã bị ngọn lửa cháy hết.

Khi tầm nhìn cậu chuyển lại về phía Kid, anh đang nhìn cậu với vẻ phụng phịu. “Anh rất giỏi trong việc sang số đấy.”

Shinichi đảo mắt. “Im đi,” cậu vặn lại và ngồi phịch xuống xe. Kid vòng qua bên ghế lái và cũng ngồi vào. Anh ngoái đầu ra sau và thật cẩn thận vòng qua chiếc Bugatti đang bốc cháy. “Cảm giác có chút tội lỗi khi bỏ mặc họ, dù cho xe cấp cứu sẽ tới đây sau hai mươi phút nữa.”

“Bọn họ không sao đâu,” Kid nói. “Anh không quấn chặt tay tên giả mạo thứ tư kia. Hắn ta sẽ thoát ra trong vòng năm phút nữa thôi. Cứ để quý cô Durand đó cho hắn.” Khi quay trở lại con đường vắng vẻ, Kid bắt đầu tăng tốc. “Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc chúng ta chỉ có mười phút để quay trở lại con đường cao tốc trước khi xe cứu thương rẽ xuống con đường núi này.”

Shinichi thắt chặt dây an toàn và cam chịu một chuyến đua tốc hành xuống dốc khác. Tuy nhiên, suy nghĩ của cậu lại trôi dạt về nơi khác. Cậu nghĩ tới người phụ nữ lái xe, Marc Arbogast và cả về Paris. “Kế hoạch để bảo vệ Pandora bất kể nó là gì đã bị phá vỡ bởi hai mắt xích yếu nhất. Chỉ hai.”

“Đó là lý do tại sao em phải cẩn thận khi quyết định chọn người nói ra bí mật,” Kid nói, ánh mắt vẫn tập trung vào con đường dù Shinichi chăm chú nhìn vào anh. “Đặc biệt là khi những bí mật đó vừa quan trọng vừa đáng sợ.”

Shinichi biết trọng lượng của bí mật, mà Kid cũng biết điều đó. Nhưng họ vẫn cảm thấy nhẹ nhõm khi cả hai ở cạnh nhau. “Bí mật của anh sẽ luôn an toàn ở đây,” cậu nói.

“Của em cũng vậy,” Kid đáp lời.

“Em biết.” Shinichi ngửi thấy mùi dầu máy, thứ mùi đã bám vào quần áo và da thịt cậu. Shinichi thầm ước mình có thể tiến lại gần hơn anh hơn để thay thế những mùi hôi này bằng hương hoa nhài. “Mặc dù là bản năng, nhưng em đã luôn biết điều đó, biết trước khi em hiểu tất cả mọi thứ về anh như bây giờ.”

“Anh cũng vậy.” Kid vươn tay bật đài radio. “Ngay từ trong suy nghĩ.”

------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

136 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page