Cả hai lái xe trong hai tiếng rưỡi trên nền nhạc Rap Pháp cùng những giai thoại chơi khăm lan man ở trường trung học của Kid, và vượt qua hai trạm thu phí trước khi đi vào đường A75.
“Chúng ta phải đi theo lối ra 39.1,” Shinichi kiểm tra tờ giấy dán in mờ hình của khách sạn có chữ viết nguệch ngoạc của bản thân từ hướng dẫn mà cậu đã ghi lại trước đó. “Cuối cùng thì…”
“164 km.” Kid nháy mắt với cậu. Shinichi há hốc miệng. “Phải mất một lúc nữa nên cứ thư giãn đi.”
Đây là trí nhớ của người chỉ nhìn thoáng qua hướng dẫn chỉ đường thôi sao?
Shinichi tự hỏi đến khi nào bản thân mới thôi ngạc nhiên trước trí nhớ của người con trai này, thứ mà đối với Shinichi, nó chỉ xếp đằng sau bộ óc của cậu. “Em không nhận ra anh đã xem kỹ bản đồ rồi đấy?”
“Cũng phải biết con đường mà mình sẽ đi chứ. Không khó bằng việc ghi nhớ cái thiết kế sàn nhà của viện bảo tàng.”
“Em chắc anh sẽ trở thành một thám tử giỏi.”
“Nhưng anh vẫn sẽ xuất sắc hơn với việc trở thành tên trộm đá quý.” Mắt Kid liếc lên gương chiếu hậu. Anh sang số và bắt đầu giảm tốc độ. “Anh thích tạo ra thử thách chứ không phải giải quyết thứ mà người khác đã tạo ra.” Anh lại tiếp tục tăng tốc nhưng chợt cau mày.
“Chuyện gì vậy? Sao anh lại thay đổi tốc độ?”
“Kiểm tra chiếc xe đằng sau chúng ta.” Khi Shinichi định quay lại để nhìn nó thì Kid nhấc tay ra khỏi cần gạt số để ngăn cậu. “Đừng, dùng gương chiếu hậu.”
Shinichi liếc nhìn qua gương. “Bugatti Veyron 2007 màu đỏ đen,” cậu lập tức nói, tập trung tới lớp sơn bóng cùng dàn bánh xe được phong cách hóa. “Đó mới gọi là xe.”
“Thật đúng khi gọi em là tên mọt sách.” Kid tăng tốc xe nhanh hơn nữa. “Chú ý nào.”
Chiếc xe đằng sau họ, một trong những chiếc xe duy nhất còn lại trên đường, đã bắt kịp họ một cách hoàn hảo. “Nó đi theo chúng ta từ lúc nào?”
“Từ khi chúng ta còn ở trên đường A10, cùng với sau khi chúng ta tiếp tục đi tiếp, nhưng lúc đó có nhiều xe nên anh nghĩ chỉ là sự trùng hợp. Tuy nhiên sau hai con đường, anh nhận ra chúng ta đã bị bám đuôi.”
“Hơi thiếu chuyên nghiệp,” Shinichi quấn các ngón tay quanh dây an toàn và kéo mạnh, thử lực đàn hồi của chiếc xe. “Cho em mượn súng của anh đi.”
“Bắn nổ lốp sao?” Gần như chưa kịp chớp mắt, trọng lượng nặng nề của khẩu súng đã nằm trên đùi Shinichi.
“Nếu như bắt buộc phải làm,” Shinichi đáp lời, thử cảm giác khi cầm nó trên tay. “Anh lái xe giỏi đến mức nào vậy?”
Kid cười ranh mãnh. “Tuyệt hảo,” anh trả lời. Shinichi gật đầu. “Ý em là chúng ta sắp tham gia vào một cuộc rượt đuổi thực sự bằng ô tô sao, thám tử?”
“Anh có thể kiểm soát được không?” Shinichi hỏi, dán mắt vào chiếc Bugatti trong lúc Kid rẽ trái, con đường phía trước đầy xe chạy với tốc độ chậm hơn nhiều.
“Em đang nói chuyện với ai đấy?” Kid tắt đài radio. “Anh được sinh ra để tham gia vào các cuộc đua! Cứ tưởng em không muốn làm người bảo vệ sau lưng anh chứ?”
“Anh có thôi ngay cái trò đó không?”
“Còn tùy nữa. Em có bao giờ đổi cái tên ‘người bảo vệ sau lưng’ của anh trong điện thoại mình hay không?” Kid đáp lời ngay lập tức trong lúc rẽ sang ngã rẽ đầu tiên ở phía bên trái. Ở phía trước xuất hiện một biển cảnh cáo tiếp đó là con đường ngoằn ngoèo chỉ có một làn đường nhưng Kid không có vẻ gì lo lắng cả.
“Ừ, để chỉ tên ngốc nào đó cũng không có gì sai.” Shinichi nắm chặt khẩu súng trong tay. “Chiếc Bugatti đó có thể tăng tốc từ 120km/h lên 290km/h trong 10 giây. Anh thực sự có thể vượt qua nó với một chiếc mui trần trên con đường một làn gập ghềnh sao?”
Chiếc Bugatti đã đi theo họ xuống con dốc thoát hiểm. Ở phía trước bắt đầu xuất hiện một con đường hẹp hầu như không có xe cộ qua lại cùng với một vài điểm dừng rải đầy sỏi đá để giảm tốc độ trong quá trình di chuyển.
“Định kiến của em với chiếc Clio tội nghiệp của chúng ta mới khiến việc đó trở nên phức tạp.” Kid đánh tay lái cho chiếc xe cua thật mạnh. Shinichi với tay nắm lấy tay cầm phía trên cửa xe. “Hơn nữa, Kaito Kid có thể vượt qua bất kỳ ai. Một chiếc xe có động cơ mạnh như vậy sẽ bị lãng phí khi người cầm lái chỉ là tên tầm thường.”
Họ đang chạy ra khỏi con đường thẳng. “Chỉ cần cắt đuôi,” Shinichi nói. “Đừng khoe khoang.”
“Khoe khoang là cách anh lên kế hoạch để cắt đuôi bọn họ.” Nụ cười của Kid gần như hưng phấn khi họ đến gần một khúc cua rộng trên đường. Ngay khi cả hai đi vòng qua khúc cua, Kid nhanh chóng sang số và đạp ga, tăng tốc độ của chiếc xe lên 190km/h trước khi ra khỏi khúc cua. Bánh xe rít lên khi trượt trên con đường nhựa. Kid cười phá lên. “Con đường này thật sự rất hoàn hảo.”
“Ý anh là nguy hiểm,” Shinichi sửa lại khi Kid đẩy chiếc Clio lên tới giới hạn của nó. Tiếng động cơ kêu lạch cạch khi mũi tên đồng hồ tốc độ chạm tới mức cao nhất, quá 200km/h. Lòng bàn tay Shinichi đổ đầy mồ hôi.
“Không đúng sao? Hoàn hảo.” Kid không có vẻ gì là lo lắng cả. Thay vào đó, ánh mắt anh sáng lấp lánh tưởng chừng như phát sốt, còn nụ cười kia lại giống như một tay săn mồi vừa xuất hiện.
“Anh rồi sẽ trở thành một tên cuồng tốc độ.”
“Còn em thì không?” Kid trả lời. Anh rẽ sang một hướng khác với tốc độ khiến sỏi bay ra thành tia và nghiền nát khi chúng rơi xuống đất. Lúc này kẻ lái chiếc Bugatti đã biết bản thân bị phát hiện. Mọi nỗ lực trong việc cố gắng che giấu bản thân đều bị loại bỏ trước khi nó phòng về phía trước. Với thông số kỹ thuật vượt trội của chiếc xe, chiếc Bugatti dễ dàng bắt kịp hai người họ. “Đúng rồi đấy, chiếc xe thể thao nhỏ bé. Mau tới gần Clio-chan nào.”
“Em không nghĩ nó có thể nghe thấy anh,” Shinichi lầm bầm, tiếp tục phân tích con đường phía trước. Đoạn đường dẫn lên núi đầy rẫy những chướng ngại và ngập tràn nguy hiểm cho dù đi với tốc độ vừa phải. “Không phải nên giảm tốc rồi sao?”
Cùng lúc cậu nói chuyện, cửa sổ chiếc Bugatti hạ xuống. Có ai đó nhoài người ra khỏi cửa sổ phía ghế phụ với khẩu súng trên tay. “Trừ khi em muốn nhận viên đạn đó,” Kid trả lời. “Em có nghĩ cả hai chúng ta đều đã làm việc đó trong năm nay không?”
Shinichi nghiến răng nghĩ ngợi. Sau khi kiểm tra phía sau họ một lần nữa, cậu chú ý thấy mái tóc dài của tên ngồi bên ghế phụ. “Là tên Louis Redhouse giả mạo cuối cùng.”
“Nếu vị Maison Rouge fake kia là người đang chĩa súng, vậy ai đang lái xe?” Kid xoay vô lăng khiến xe bắt đầu ngoặt gấp sang trái. “Chúng ta thử tìm hiểu xem, nhé?”
Họ lên núi với tốc độ khiến Shinichi thót tim, chiếc Bugatti tụt lại phía sau khi nó phanh gấp, xem ra người lái vẫn không tự tin hay liều lĩnh như Kid, kẻ vẫn trông như đang tận hưởng thời gian của cuộc đời mình khi đua xe lên một con đường núi với tốc độ cao.
“Anh đang cướp đi rất nhiều năm của em đấy,” Shinichi lên tiếng khi bánh phải phía sau của chiếc xe nhấc lên khỏi mặt đất một lúc trong lúc họ đi sát mép của một khúc cua đặc biệt nguy hiểm. Chiếc Clio chao đảo khi nó tiếp tục tăng tốc về phía trước chỉ với ba bánh còn lại.
“Đúng là em đã già đi mười tuổi kể từ khi chúng ta đi chung với nhau,” Kid lập tức trả lời. Và mặc cho mọi thứ, Shinichi bật cười, sự phấn khích tột độ xen lẫn với sợ hãi đang trào dâng trong cơ thể cậu. “Gần một kilomet phía trước đều là đường thẳng. Dù không nhiều lắm nhưng có lẽ đủ thời gian để nã vài phát.”
Shinichi tháo dây an toàn và bấm nút hạ cửa sổ xuống khi chiếc xe bắt đầu tiến vào con đường thẳng. Cậu quan sát khi phần đầu của chiếc Bugatti xuất hiện ở khúc quanh liền chồm nửa người ra ngoài cửa sổ để bắn trả kẻ trông giống Redhouse. Lá bài bắn ra và đập thẳng vào trán ông ta khiến người đó gục xuống và gập người làm đôi bên cửa ghế phụ, mái tóc dài kéo lê trên mặt đất khi chiếc Bugatti tiếp tục cố gắng đuổi theo họ. Cậu tiếp tục bắn phát thứ hai. Lần này lá bài bay thẳng tới lốp trước bên phải. Khi nó phát nổ do va chạm kết hợp với áp lực từ tốc độ, chiếc xe thể thao trượt đi dữ dội và lao thẳng vào sườn núi.
“Kid! Mau dừng xe!”
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments