Cái cách mà Kid lái xe cũng giống việc nói chuyện của người này vậy: vừa nhanh vừa bất ngờ, lại liên tục vượt quá giới hạn của Shinichi. Anh ung dung một cách bất cần đời mỗi khi cầm vô lăng. Khi cả hai đã lái xe ra khỏi Paris, tuyết rơi nhẹ khiến lớp dầu loang ra và làm trơn đường phố, Kid lại điều khiển trên con đường đó điêu luyện như thể bản thân đã đi qua cả trăm lần. Mặc cho đáp án của việc này chỉ là cái liếc nhìn thoáng qua khi Shinichi mở bản đồ trên máy tính vào sáng ngày hôm nay. Khi ấy, ngoài việc dành hầu hết thời gian nằm sấp trên giường với mỗi chiếc quần lót màu hoa cà và áo chống đạn, thì thỉnh thoảng phát biểu ý kiến về việc tất cả các phòng trong bản thiết kế lâu đài đều dựa trên hệ mặt trời mà con người đã tin tưởng nó tồn tại vào đầu thế kỷ 19 là điều duy nhất mà anh làm.
“Thú vị hơn nhiều so với mười hai con giáp,” Kid nói. “Mặc dù thứ này được thiết kế từ trước năm 1846... Không có sao Hải Vương hay sao Diêm Vương. Vậy là của-”
“Tombaugh vào năm 1930,” Shinichi nối tiếp. Kid thích thú nhìn Shinichi khiến toàn thân cậu đỏ bừng cả lên. Cậu nhanh chóng tập trung lại đường chỉ dẫn đồng thời cố gắng ghép lại những tin nhắn, tất nhiên đã được mã hóa, của Haibara và Heiji để xem bọn họ có thể lái xe được bao lâu trước khi phải đi bộ nốt quãng đường còn lại.
Nhưng khi thật sự nhìn thấy Kid cầm tay lái, Shinichi lại gần như mong chờ tới thời điểm được đi bộ đó, vì cái cách mà anh lái xe, nó giống như mẹ cậu vậy, dù với độ chính xác cực chuẩn, tốc độ liều lĩnh mới là thứ cần phải chú ý.
Shinichi không thể thư giãn ở chỗ ngồi của mình cho tới khi hai người tiến vào con đường A10. Kid đi theo các biển báo chỉ dẫn tới Orleans. Một tay anh đặt trên vô lăng và tay kia xoay nhẹ quanh cần số. “Không có ai theo dõi chúng ta,” Kid nói, sau khi nhìn thoáng qua gương chiếu hậu. “Không biết Hakuba có thẩm vấn được tên Maison Rouge giả mạo đó không nữa.”
“Em tò mò hơn về việc người đàn ông đó sẽ nói gì về cuộc trò chuyện giữa chúng ta với ông ta, cả việc Hakuba sẽ thu thập được gì từ nó nữa.”
“Anh nghĩ em đủ khiến cho Hakuba cách xa chúng ta ít trong vòng một năm với bữa trưa hôm qua.” Kid liếc nhìn Shinichi. “Nói với cậu ta về việc em là… ừ thì…” Trái cổ của Kid nhúc nhích trong lúc anh dừng lại. “Có quan hệ tình cảm với anh.” Sự nhấn mạnh trong lời nói khiến Shinichi ngạc nhiên. Cậu nheo mắt nhìn Kid. “Anh đoán cậu ấy chắc cũng phải gặp một cơn đau tim đấy.”
“Anh nghĩ em sẽ giấu chuyện này với Hakuba.” Chỉ có hai người họ trên con đường dài thẳng tắp. Ánh nắng sớm mai làm mặt đất bên dưới sáng lấp lánh. Những dải phân cách màu trắng trải dài phía trước như một mũi tên chỉ đường. Bên dưới lớp tuyết mỏng lộ ra màu xanh lục của cỏ. Trong khung cảnh xa xa còn có những ngọn đồi thoai thoải với những hàng cây thưa thớt nơi đỉnh núi đang chờ họ tới gần. “Tại sao?”
“Sao lại không?” Kid hỏi lại. “Anh biết em… muốn ở bên cạnh anh, nhưng chuyện công khai lại là một điều hoàn toàn khác.” Ánh mắt anh lướt nhanh qua cậu rồi quay trở lại con đường vắng vẻ. Ánh sáng hắt vào mái tóc kia và biến nó thành màu hạt dẻ sáng bóng. Anh đáng yêu thậm chí chỉ với quần jean xanh, áo len và nụ cười lười biếng. “Không phải việc Hakuba được công chúng biết đến hay gì cả, chỉ là cậu ta nằm ngoài vòng tròn giữa hai chúng ta, và anh không… Con trai bình thường hay mang quà lưu niệm về nhà cho cha mẹ là gì đấy, em biết không?”
Oi oi, Shinichi đặt tay lên đùi, thầm ước mình có cặp kính quá khổ của ông bố để có thể trốn đằng sau nó. Cảm xúc là một thứ phức tạp, ngay cả ở thời điểm tốt nhất khi Shinichi biết tất cả chúng là gì. Những gì cậu nghe thấy trong âm thanh của Kid cùng với tiếng vang không ngừng trong lồng ngực mình là một thứ gì đó mới mẻ và khó hiểu: một mật mã không có cách hóa giải.
Shinichi hít sâu một hơi.
“Kid, em giải quyết các vụ giết người hằng ngày, cũng đã trải qua hai năm bí mật dưới hình dạng của một học sinh tiểu học. Và hiện em đang trên chiếc xe chạy xuyên nước Pháp với một tên trộm quốc tế để khám phá ra bí mật của sự bất tử. Như vậy, em còn được tính là một đứa ‘con trai bình thường’ sao?” Shinichi gãi mặt. “Em cũng không cần bố mẹ đồng ý cho bất cứ điều gì, nhưng mẹ em đã biết việc này và bà ấy cũng thích anh, vì vậy em không biết tại sao mình lại phải giới thiệu anh với bà ấy. Còn về bố em, nói cho đúng thì, em nghĩ bà ấy thật ra đã nói mọi chuyện về anh cho ông ấy nghe rồi.”
Tay Kid siết chặt vô lăng.
“Mẹ em thích anh với tư cách là một người bạn của em và là con trai của Kuroba Toichi,” cơ hàm của Kid nhẹ nhàng cử động. Shinichi cố gắng ngắm nhìn nó từ mọi góc độ, cố đoán xem điều mà anh thực sự muốn biết là gì. “Không phải là với…”
Kid để nó trôi đi. Shinichi liếm môi trầm ngâm. “Em không phải là người giỏi nói dối,” cuối cùng cậu nói. “Hơn nữa, em nghĩ hai chúng ta đã lừa dối quá đủ với những người thân cận rồi, phải không?”
“Anh không biết đấy,” Kid trêu đùa nhưng có vẻ nó chỉ trở nên vô nghĩa. “Thanh tra Nakamori thật sự là một nguồn giải trí vô tận mỗi khi ông ấy nổi cáu, đặc biệt vào những khi anh chọc ông ấy thái quá.” Nụ cười kia không chạm tới đáy mắt anh.
Shinichi nhìn về phía trước, nhìn vào con đường dẫn họ tới một cuộc đối đầu nguy hiểm. “Nhưng mà em sẽ nói với Haibara, Ran và Hattori. À, cả bố mẹ nữa,” cậu nói thêm vào. Đột nhiên Shinichi nghĩ tới phản ứng phấn kích của mẹ cậu mỗi khi Shinichi quan tâm tới thứ gì đó khác ngoài Sherlock Holmes, ô tô hay vụ án. “Cũng chẳng phải anh rồi sẽ không lượn quanh lâu dài trong cuộc đời em, nên mọi chuyện sẽ dễ hơn nếu cứ…” Cậu lùa tay vào tóc. “Em có rất nhiều bí mật cần giữ kín. Nhưng anh không cần là một trong số chúng. Ít nhất không phải với gia đình em.”
“Còn Hakuba thì sao?” Kid nhẹ hỏi, đôi tay đeo găng kia rõ ràng siết chặt trên vô lăng. “Có thực sự chỉ để ngăn cậu ta cố gắng đi theo chúng ta hay không?”
“Đúng một phần,” Shinichi trả lời. “Đồng thời để khiến cậu ta lệch hướng trong việc đuổi theo Kaito Kid.” Shinichi ngả đầu ra sau. Cậu ghét nội thất của chiếc xe này. “Tuy nhiên, chủ yếu là vì em không thích cách cậu ta thậm chí còn chẳng thèm suy xét nó mà bỏ qua mọi bằng chứng.”
“Có lẽ cậu ta đánh giá quá cao khả năng đề phòng của anh,” Kid đùa, giọng điệu có chút căng chặt. “Cũng đánh giá quá thấp tính biến thái của em.”
“Em cũng muốn nói rõ với anh về việc anh có thể nói chuyện này với bất kỳ ai mà anh muốn.” Cậu mỉm cười nhìn cái trần xấu xí của chiếc xe. “Cho dù là Hakuba, người mà anh giả vờ không thích.” Shinichi nuốt nước bọt. “Bởi vì em… anh thật sự quan trọng. Những người biết em đều sẽ thấy rõ, đối với em anh quan trọng đến mức nào.”
“Shinichi,” Kid tấp vào lề đường và leo lên một dải bê tông dùng làm chỗ nghỉ trên đường cao tốc, tiếp đó cho xe vào bãi đỗ trước khi xoay người trên ghế để nhìn chằm chằm cậu. “Có phải em đã tạo cho anh một bằng chứng ngoại phạm không thời hạn để lừa cậu ta cảm thấy tội lỗi vì đã theo dõi anh và công khai thừa nhận việc bản thân là của anh trong suốt cuộc trò chuyện với Hakuba Saguru?”
“Ừ,” Shinichi bắt gặp ánh mắt Kid. “Xin lỗi vì chúng ta không có thời gian để thảo luận về-”
“Gợi cảm quá đó,” Kid với tay nắm lấy hai vạt áo Shinichi và bắt lấy môi cậu.
Đôi môi nhanh chóng phủ lên và tỏa ra sức nóng trên môi Shinichi. Kid dán người vào gần hơn khiến nhiệt độ và hương hoa nhài nhanh chóng bao phủ cậu. Shinichi liếm lên phần da mềm mại bên trong môi Kid khi anh bắt đầu lần nhấn môi tiếp theo với sự cuồng nhiệt không kém. Lưỡi Kid lướt dọc, trêu đùa trong miệng cậu. Shinichi bật ra tiếng rên nhỏ, nhắm mắt lại khi lông mi anh chạm vào má trái mình. Cậu gần như không nhận diện được cách các đốt ngón tay của Kid ấn vào lồng ngực mình khi hai người họ dính vào nhau.
Shinichi tiếp nhận cũng như đáp trả hết mình. Cậu căn bản không có cách nào ngăn bản thân khỏi việc cạnh tranh, bởi vì thứ đó luôn tồn tại giữa hai người họ, những lời chế nhạo, mánh khóe và sự tò mò mà không ai trong số họ có thể bỏ qua. Cậu có thể cảm nhận được chút hoang dã ẩn sau nụ cười nhếch mép hữu hình, những góc cạnh mạnh mẽ trên khuôn mặt của Kid bong ra mỗi lần cậu cắn môi dưới của Kid hay từng tiếng thở hổn hển mà Kid nuốt xuống sau khi lưỡi anh lướt qua vòm miệng của Shinichi.
Shinichi đã luôn nghĩ việc yêu một ai đó là câu nói sáo rỗng được tạo ra bởi phim ảnh và tiểu thuyết lãng mạn và mang đầy tính ẩn dụ hơn là sự thực tế. Nhưng lúc này, khi bị ép chặt vào chiếc ghế ô tô bọc vải, khuỷu tay bị ấn vào lớp nhựa, Shinichi dường như cảm thấy mình đang lảo đảo bên mép vực và bên dưới là đại dương bão tố trong mắt Kid đang chờ đợi cậu thả mình vào những con sóng.
Shinichi nghĩ, có lẽ cũng không đến nỗi tệ nếu dành nhiều thời gian hơn khi để Kid hòa tan hay nhấn chím cậu.
Cởi áo khoác của Shinichi bằng một tay đeo găng, tay còn lại của Kid áp lên má Shinichi khi nụ hôn của họ dần chậm lại. Shinichi luồn tay vào tóc Kid để giữ anh ở nguyên vị trí, nghiêng người sang phải để ấn đôi môi đang dính lấy nhau của họ vào sâu hơn và khiến Kid bật ra tiếng rên nhỏ. Âm thanh kia như chạy dọc theo sống lưng Shinichi và thôi thúc cậu luồn tay xuống gáy Kid, lướt qua nốt tàn nhang phía sau tai và chạy dọc ngón tay trên xương quai xanh nhạy cảm của Kid để tìm kiếm một âm thanh nỉ non khác.
Khi cậu cho phép Kid rời khỏi, nụ cười tươi rói nở trên môi anh. Kid xoa ngón tay cái mình dọc theo gò má Shinichi. “Chỉ với thứ này, anh sẽ tháo súng ra cho em thêm hai lần nữa.” Câu nói của anh nửa thì thầm, nửa mang theo tiếng thở hổn hển và trầm thấp. Nó khiến Shinichi như bị choáng ngợp bởi cậu thích cái âm giọng đó chết đi được.
“Không… Không phải là ám chỉ, đúng không?” Shinichi hổn hển hỏi, hai tay rơi trên đùi.
Kid bật cười.
“Em nghĩ sao?” Kid trêu chọc, như một con mèo hài lòng sau khi bắt được chú chim hoàng yến của mình. Anh ngả lưng lại về ghế, những ngón tay dài nhanh nhẹn quấn quanh cần số trước khi chuyển sang số đầu tiên. “Chuẩn bị sẵn sàng để tiếp tục rồi chứ?”
Bên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi, nhưng tất cả những gì mà Shinichi cảm thấy chỉ có sự ấm áp.
“Em nghĩ anh là tên biến thái.” Shinichi phớt lờ đôi lông mày đang nhướng lên cho lời đáp lại và ấn tay lên bụng, nơi đó dường như đang phập phồng một cách không cần thiết trước ánh mặt trời tỏa sáng trên tóc Kid và nụ cười rạng rỡ của anh. Thay vào đó, cậu ngước nhìn ra cửa sổ. “Em không phải là người đã lôi chúng ta ra khỏi con đường. Và chúng ta vẫn còn năm tiếng để lái xe tới Lozere.”
“Chỉ còn năm tiếng trước khi chúng ta chơi đùa với những kẻ sát nhân và tìm kiếm bí mật của sự bất tử, đồng thời cố gắng để không bị thủ tiêu!” Kid nghịch đài, tiếng DJ từ đó bắt đầu bập bẹ lên một vài âm tiếng Pháp cùng với bản nhạc gây cười tiếp theo.
Shinichi quay lại nhìn anh, Kid có vẻ vui vẻ lạ thường bất chấp nội dung mà mình vừa nói. Khi cậu nhìn anh quay trở lại đường cao tốc, Shinichi tự hỏi mình sẽ làm gì nếu bây giờ cậu mất đi Kid, người đã bằng cách nào đó giống như Ran, khiến nhịp đập của anh hòa cùng với trái tim Shinichi.
“Chúng ta sẽ ổn thôi,” Shinichi nói, cậu ghi nhớ cái điệu bộ của đôi môi không đều và sự tập trung như tia laze ẩn sau vẻ vui tươi trong biểu cảm của Kid.
“Đương nhiên,” Kid trả lời, đôi môi nở nụ cười rộng hơn. “Anh và em? Chúng ta là đội bất khả chiến bại.”
“Ừ,” Shinichi đồng ý, hướng mọi suy nghĩ của mình về một tòa lâu đài trên núi.
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments