top of page
Moonlightl

Chương 135

Năm con người với năm viên đá đóng vai trò là chìa khóa cho chiếc hộp Pandora bí ẩn được giấu kín trong ngôi biệt thự ở dãy núi Cevennes. Bốn kẻ sát nhân, Vermouth và Claude Arbogast. Kid là mồi câu để có thể tìm thấy những bản thiết kế, và Snake, kẻ đã bị chặt đầu, lại là một thông điệp kéo dài cho một tổ chức nào đó. Kẻ giật dây Kanami cùng với Chianti và Bourbon lượn vòng quanh như những con kền kền. Cuối cùng là Rum, kẻ đang tìm kiếm cho… sự bất tử…

“Bị bẻ nhỏ,” Shinichi đột nhiên nói trong lúc Kid đặt cuốn album ảnh xuống giường để tiếp tục tìm kiếm những lối đi ẩn đằng sau những bức tường giả. “Là một nhóm đã bị tách ra!”

Hai tay Kid ép sát vào vách tường, anh ngoái đầu lại nhìn cậu. “Một nhóm bị tách ra?”

Shinichi xoa xoa thái dương, những ý tưởng đó hiện lên trong đầu cậu với tốc độ không tưởng. “Chính xác. Nếu như nghĩ theo cách này - Tổ chức mà chúng ta gọi là Tổ chức Áo đen… Trong ít nhất sáu mươi năm vừa qua, bọn chúng đã cố gắng tổng hợp một loại thuốc gây ra quá trình tế bào tự chết Apoptosis. Những người còn sống sót đã bị quay ngược thời gian và mất đi những năm tháng kia của cuộc đời. Vermouth đã xác nhận việc một trong những thành phần của Apotoxin… có trong máu của bà ta, một thứ mà Haibara đã gọi là hợp chất Manhattan.”

“Bọn chúng đang cố gắng tạo ra một loại thuốc bất tử.” Gương mặt Kid nhăn lại.

“Có lẽ vì lợi nhuận,” Shinichi đồng ý. “Chúng ta đã biết Atsushi và Elena Miyano đứng đằng sau trạng thái hiện tại của mẫu thuốc, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc họ là người đã bắt đầu từ con số không, giống như Sherry. Nhưng nếu… nếu một ngày nào đó, cách đây mười năm hoặc hơn thế nữa, chuyện gì sẽ xảy ra nếu có người biết rõ mọi chuyện về Vermouth và những kẻ khác?”

“Nếu suy nghĩ theo hướng đó, thay vì chế tạo ra một loại thuốc, họ sẽ đi tìm thứ gì khiến Vermouth và những kẻ đó đặc biệt như vậy, và tiến thẳng tới các đầu mối?”

“Có nghĩa còn có người nào đó đóng vị trí cao hơn trong tổ chức,” Shinichi tiếp tục. “Cao hơn Vermouth, nhưng thấp hơn Rum. Và họ cần có sức mạnh cũng như nguồn lực để không bị giết ngay lập tức khi phản kháng.”

“Vì vậy một tổ chức mới xuất hiện, một tổ chức ít kiểm soát hơn nhưng lại tinh tế hơn, và chuyên truy tìm nguồn gốc của sự bất tử, thứ còn được biết đến với cái tên Pandora.” Kid thở dài. “Kanami đến làm việc cho nhà Takeuchi với hy vọng tìm thêm đầu mối.”

“Có lẽ họ đã làm việc dưới sự bảo trợ của Tổ chức Áo đen trong một thời gian dài và che giấu hành tung của mình, đồng thời thu nạp đặc vụ dưới các loại mật danh khác nhau.”

“Giống như Snake.” Kid nói ra cái tên. “Vậy tiếp theo là cái gì?”

“Tiếp đó Marc Arbogast đã rơi vào bàn tay họ. Ông ta đã dâng ra câu chuyện Pandora vì lòng ghen tị của mình cùng với hy vọng được lãnh đạo phiên bản đảo chính của chính mình,” Shinichi nói. “Vì vậy, tổ chức mới này đã bắt đầu cuộc đi săn.” Cậu vẫn còn nhớ rõ mớ hỗn độn trong thư viện cũ kỹ nhuốm đầy máu của Genevieve Maison Rouge, một bức tranh ảm đạm lấy cảm hứng từ Pollack.

“Vậy tại sao Bourbon và Chianti lại gặp mặt Kanami trong khi bọn họ không còn chung một tổ chức nữa?” Kid thả tay xuống. “Mấy bức tường này đều là hàng thật.”

“Sẽ khó hơn để giấu phòng giả trong một căn hộ so với ngôi nhà,” Shinichi nói. “Em không biết tại sao Kanami lại hợp tác với Bourbon và Chianti, hoặc tại sao M.H. bí ẩn lại gửi cho em những bức hình cảnh báo đó. Cũng có thể bởi vì họ nghĩ bà ta vẫn là thành viên của tổ chức, cũng có thể tại khoảng thời gian đó, suy nghĩ này vẫn còn tồn tại. Đã vài tháng trôi qua và lời cảnh báo của Bourbon dành cho Edogawa Conan là phải tránh xa Vermouth, bởi vì thằng nhóc chính là điểm yếu của Vermouth… Có lẽ Bourbon đã biết Kanami không còn làm việc cho lũ quạ trong một thời gian, nhưng anh ta vẫn giữ liên lạc để biết thêm thông tin.”

“Mọi người trong cuộc sống của em đều có một danh tính bí ẩn hoặc một câu chuyện che giấu nào đó nhỉ.” Kid nói. “Rắc rối quá.”

“Không hẳn,” Shinichi tiếp lời. “Chỉ giống với quyển tiểu thuyết của Holmes thôi phải không?”

“Đúng là mọt sách.”

“Anh luôn dùng từ hoán dụ để đối thoại. Anh nghĩ mình xứng nói câu đó sao?”

“Mọt sách thì luôn tụ họp lại với nhau,” Kid ngồi phịch xuống tấm nệm bọc nhựa. Nó kêu cót két khi cọ lên quần jean của anh. “Shinichi, chúng ta không thể để họ chạm tay tới Pandora, cho dù nó là gì đi chăng nữa.” Anh bắt gặp ánh mắt của Shinichi. “Bố anh đã chết vì nó.” Anh nằm ngửa người ra sau, tóc xõa ra trên tấm nệm khiến chúng biến thành những lọn xoăn gợn sóng màu nâu bóng. “Em cũng suýt chết vì nó, và bọn chúng chắc chắn vẫn đuổi theo anh.”

“Em luôn bắt được hung thủ,” Shinichi nói. “Anh nên biết trước điều đó rồi chứ?”

“Anh biết,” Kid nói. “Đó là lý do ngay từ ban đầu anh đã tới tìm em, thám tử.” Anh ngồi dậy và nhìn thẳng vào Shinichi. Ánh xanh trong đôi mắt anh sáng lấp lánh. “Kể cả lúc đó, anh vẫn biết em sẽ tìm ra mọi thứ.” Anh bật cười. “Chắc hẳn là do ánh sáng đáng tin cậy phát ra từ cặp kính quá khổ của em.”

“Anh đúng là đồ ngốc.” Dù nói vậy, Shinichi vẫn nở nụ cười.

“Dù việc này có nguy hiểm tới đâu, thám tử, anh… thật sự vui vì nó cho mình cơ hội để làm quen với em.”

Tim Shinichi đập thình thịch trong lồng ngực. “Lấy bản thiết kế thôi,” cậu nói, cổ họng đột ngột nghẹn lại. “Chúng ta cần nhanh chóng quay lại khách sạn và dọn dẹp phòng.”

“Có lẽ nên cầm lấy thứ này,” Kid chỉ tay vào cuốn album ảnh. “Đề phòng trường hợp.”

“Anh nói đúng,” Shinichi đồng ý. “Dù gì chúng ta có thể đàm phán nó với Vermouth.”

“Này người bảo vệ sau lưng,” Kid nói khi cả hai người quay trở lại chỗ đỗ xe. Bản thiết kế đã được cẩn thận cuộn lại và kẹp lại dưới cánh tay anh khi Shinichi cầm theo cuốn album ảnh và những tấm danh thiếp.

“Đừng có gọi em như vậy,” Shinichi trả lời theo phản xạ. “Chuyện gì?”

“Tại sao em lại nghĩ Vermouth đã cứu mình, ở nhà của Mercier ấy?”

Shinichi nhăn mày. “Em chưa từng tìm ra lý do tại sao bà ấy lại làm chuyện gì đó,” cậu trả lời. “Tại sao bà ấy lại gọi em là Viên đạn bạc, tại sao bà ấy lại bảo vệ Ran… Tại sao em lại là điểm yếu của người này. Nó thậm chí còn chẳng có ý nghĩa. Em không biết động cơ của bà ta là gì.”

“Em tin bà ấy không?” Kid mở khóa cửa xe, rồi đi vòng sang ghế lái.

“Một chút cũng không,” Shinichi nói. Ngón tay cái xoa dọc theo lớp bìa da của cuốn album ảnh. Suy nghĩ chợt quay về cái nhìn lạnh thấu xương của Vermouth và viên đạn đã găm vào cổ họng mình.

------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

210 views0 comments

Recent Posts

See All

コメント


bottom of page