Kid đỗ chiếc xe song song trước tòa nhà màu trắng xám. Khung cảnh lúc này của Bastille trông khác hẳn khi chạng vạng, những cột đèn đổ bóng dài dọc theo các con phố, dây thường xuân mọc trên các tòa nhà tỏa sáng màu nâu vàng thay vì màu xanh xỉn như buổi chiều.
Kid vẫn nhớ mật khẩu nên hai người dễ dàng một lần nữa cạy ổ khóa và tiến vào ngôi nhà. Căn hộ vẫn đầy bụi như vậy, nhưng lần này, thay vì ho sặc sụa, Shinichi chỉ hắt hơi.
“Một ngày nào đó chúng ta phải dọn dẹp chỗ này,” Shinichi đeo lên đôi găng tay mới mua. Kid nhìn cậu một cách đầy thích thú.
“Cũng tốt khi có một căn hộ ở Paris.” Anh kéo dọc ngón tay theo chiếc bàn, dùng mẫu chữ Kanji viết ra chữ kỳ nghỉ trên lớp bụi. “Nhưng mà Shinichi, em có tiền mà. Chúng ta có thể thuê ai đó dọn dẹp chỗ này.”
“Anh có chắc là,” Shinichi hỏi chậm rãi, “để cho ai đó tiến vào căn hộ đã từng được sử dụng bởi bố mình khi lên kế hoạch cho mấy vụ trộm? Ai biết được có thứ gì giấu quanh nơi này.”
“Cũng đúng.” Kid gõ nhẹ môi mình với đôi găng tay. “Hy vọng chúng ta sẽ không tìm thấy bất kỳ bộ xương khô nào ở nơi này.” Anh nhếch môi. “Giống như trong ngôi nhà bí ẩn đó của Kichiemon.”
Đảo mắt, Shinichi lập tức bước ra phía sau căn hộ và mở cửa phòng ngủ ra. Chiếc giường lớn trống rỗng cùng với tất cả đồ nội thất được bọc lại bằng nhựa. Cậu kéo tấm nhựa khỏi tủ đầu giường và bắt đầu lục tung các ngăn kéo. Trên cùng là một quyển hướng dẫn sử dụng tivi từ tháng 6 năm 1998 cùng một vài thực đơn mang đi. “Nơi này được trang bị quá tốt cho một nơi ẩn náu.”
“Anh nghĩ ông ấy sử dụng nơi này với nhiều mục đích hơn mỗi chỗ trú ẩn của Kid.”
Shinichi ngoái đầu lại và phát hiện Kid đứng dựa người vào cánh cửa. Anh đang liếc mắt qua các đường nối của những bức tường và tìm kiếm những điểm bất thường. “Ý em là, chúng ta đã biết Mercier từng tới đây, và Vermouth cũng biết nơi này.” Cậu mở ngăn kéo thứ hai. Không có gì cả. Nhưng khi nheo mắt lại và gõ những ngón tay vào đáy ngăn kéo, Shinichi mỉm cười đắc ý khi nó phát ra âm thanh rỗng.
Kid trầm tư. “Nhưng có lẽ bà ấy chưa biết tới cái két sắt, đúng không?” Anh bước tới phía sau Shinichi và đưa cho cậu một cái dũa móng. “Dùng cái này.”
“Chắc là không,” Shinichi nhận lấy cái dũa móng. Cậu nhét nó vào mép của đáy ngăn kéo và cưa dọc cho đến khi xuất hiện một khoảng trống dọc theo mép tủ. “Em không thể tưởng tượng được việc ông ấy nói cho ai đó biết những bản thiết kế đó ở đâu.”
“Vậy,” Kid nói, “điều đó lại khiến anh nghĩ tới một thứ. Tại sao Mercier lại muốn chúng ta tới đây? Người phụ nữ đó đã biết gì về nơi mà chúng ta phải tìm tới?”
“Câu hỏi hay đấy.” Đẩy tay cầm của cái dũa xuống, cậu cạy mở ngăn kéo và phát hiện ra một cuốn sổ tay có bìa bằng da. “Nhưng có lẽ…” Cậu nhặt cuốn sổ lên và mở nó ra. “Một quyển album ảnh?”
Cậu đưa nó cho Kid, người cẩn thận thổi đi lớp bụi bẩn.
“Những tấm hình trắng đen,” Kid nói. “Chắc chắn là cũ rồi, không phải chỉ có phong cách như vậy.”
“Tại sao lại có người thích phong cách trắng đen?” Shinichi lầm bầm trong lúc nhìn lại vào ngăn kéo. Có ba tấm danh thiếp ố vàng, mặt úp xuống. Cậu nhặt chúng lên. Cái đầu tiên thuộc về Morris Takizawa. Clock and Antiquities được viết gọn gàng bằng Tiếng Anh. Shinichi hầu như không cảm thấy ngạc nhiên với cái tên thứ hai, Date Wataru. Shinichi lơ đãng ghi lại. Nhưng tấm danh thiếp thứ ba lại thật sự khiến cậu phải dừng lại. Shinichi lật nó lên. Cậu không nhận ra cái tên đó. “Vignes?”
“Nhiều người nghĩ rằng màu đó có thể khiến con người không chú ý tới cấu trúc hoặc bóng của một đồ vật,” Kid trả lời. Shinichi ngước lên và nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm mình với vẻ hứng thú. “Hoặc họ muốn tập trung vào một nhóm chi tiết khác với những chi tiết được tạo bởi hình ảnh một màu. Ví dụ như bóng hoặc kết cấu.” Anh lật trang giấy trong quyển album ảnh và nheo mắt. “Ý em Vignes?”
“Julien Vignes. Sự thâu tóm.” Shinichi lướt dọc ngón cái theo từng con chữ. “Rốt cuộc trên thế giới này thì cái gì là thâu tóm?”
“Anh không thể trả lời câu hỏi đó,” Kid nói, huých vào vai Shinichi để thu hút sự chú ý của cậu, “nhưng anh có thể nói cho em biết người đó có thể là ai?”
Shinichi nhìn theo ngón trỏ của Kid chỉ tay vào một tấm ảnh chụp một người đàn ông và một cô bé. Họ đều ăn mặc theo phong cách giàu có của những năm đầu thế kỷ 20, giống như trong những bộ phim của Sherlock Holmes. Ánh mắt Shinichi rơi xuống phần ghi chú phía dưới. “Julien và Sharon Vignes.”
“Là chữ viết tay của bố anh,” Kid nói. “Giống với những thứ được để lại trong tầm hầm ở nhà.”
“Sharon,” Shinichi thì thầm, tập trung nhìn vào gương mặt của bé gái. Ánh mắt của cô bé đó, cho dù chỉ với hình trắng đen, cũng lạnh như đá. Ở bất cứ nơi nào Shinichi cũng có thể phát hiện ra nó. “Vermouth.”
“Vignes có nghĩa là ‘rượu’ trong tiếng Pháp,” Kid nói. “Nó từng là một cái tên hoán dụ cho nghề…”
“Chủ quán rượu,” Shinichi tiếp câu, “Hay là một nhà sản xuất rượu vang.”
Sharon Vineyard.
“Đúng vậy." Kid gõ vào bức ảnh. “Có rất nhiều đứa trẻ trong những tấm ảnh này Shinichi. Rất nhiều tấm ảnh chưa được ghi tên. Anh cá bọn họ là những người đã nắm giữ các chiếc chìa khóa.” Anh nghiêng đầu. “Mercier có lẽ đã nói tới thứ này khi cô ấy muốn chúng ta tới đây. Tất cả bọn họ… Bọn họ tin tưởng bố anh. Bằng chứng chính là những tấm ảnh này.”
“Tại sao ông ấy lại giúp đỡ họ?” Shinichi hỏi, tập trung sự chú ý quay trở lại tấm danh thiếp ghi tên Julien Vignes. “Tại sao ông ấy lại giúp đỡ những con người như vậy?”
“Ngoại trừ Vermouth, có vẻ không ai trong số họ dính líu tới bất kỳ tổ chức tội phạm nào.” Kid lại lật quyển ảnh. “Cũng chẳng phải họ đã làm điều gì xấu ngoài việc sống một cuộc đời quá dài. Chúng ta thậm chí còn chẳng biết họ có được lựa chọn cho việc đó hay không.” Anh khịt mũi. “Nhưng, việc gia đình này mặc quá nhiều đồ đen cũng nên xem là một tội ác đi.”
“Cái gì?” Shinichi nhìn về quyển album mà Kid đang cầm.
Kid chỉ tay vào một trang đầy ảnh, về phía người đàn ông được gọi là Julien. “Trông ông ta như thường xuyên đi dự đám tang vậy.” Anh lật sang một trang. “Tất cả đều mặc đồ đen, cả những người xung quanh ông ta cũng vậy. Thấy không? Khi ông ấy không xuất hiện trong tấm hình, vị Sharon bé nhỏ của chúng ta không mặc đồ đen, nhưng mỗi khi ông ấy ở đó, phong cách lại quay trở về với thẩm mỹ của Thần chết.”
Shinichi phóng to một bức ảnh nằm ở góc trang. Trong tấm hình là Julien cùng một người đàn ông còn cao hơn cả ông ta. Mái tóc người đó dài và trắng, được buộc gọn lại phía sau. Ông ta có bộ ria mép dày và quai hàm chắc khỏe. “Người đàn ông này…”
“Em cũng biết ông ấy?” Kid kéo vạt áo len của mình, tiếp đó lôi bức ảnh ra khỏi lớp bọc nhựa. “Ở đằng sau có ghi 1966.”
“Em không biết ông ta.” Shinichi cầm lấy tấm ảnh từ Kid. Cậu đặt tấm danh thiếp xuống tủ đầu giường để có thể cầm lấy nó bằng cả hai tay. Mái tóc bạc cùng với khuôn mặt trẻ tuổi. Đôi môi mỏng cùng cái nhíu mày tàn ác, giống như… Sự thật dường như chạy ngang qua đầu cậu, cùng với đó là nhịp đập không ngừng gia tăng. “Người đàn ông này… Em nghĩ, ông ta có lẽ là cha của Gin.”
“Là cùng một Gin với người đã đầu độc em ở Tropical Land?” Kid khẽ hỏi. Shinichi gật đầu. “Chỉ mặc đồ đen, và cùng với cha của Gin…”
“Không phải sự trùng hợp,” Shinichi chắc chắn nói. “Vermouth… luôn thoát ra khỏi rắc rối dễ dàng hơn các thành viên khác trong tổ chức. Điều đó chỉ có thể giải thích bởi việc bà ta có mối liên hệ gì đó sâu đậm hơn.”
“Những tấm ảnh này…” Kid cầm lại bức ảnh lấy từ tay Shinichi, rồi bỏ nó vào lại miếng bọc nhựa. “Em có nghĩ nó đáng giá để khiến người khác phải chết đi không?”
Shinichi biết thứ mà Kid đang nói tới. Có phải đây là sự thật đằng sau cái chết của Kaito Kid?
Shinichi nuốt xuống. “Đám quạ luôn cho rằng cần phải giết chết rất nhiều thứ.” Cậu nhắm mắt lại và nghĩ tới những vụ án trong đầu, liệt kê từng sự kiện đã xảy ra. “Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra?”
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments