“Mọi thứ có vẻ hơi mâu thuẫn khi liên quan đến tên ngốc đó,” Shinichi nói. Trong vô thức, cậu với tay cầm lấy đồng xu đeo dưới xương quai xanh. “Anh ấy chẳng bao giờ hoàn thành hết một công việc.”
“Đã có lần cậu ta bọc lớp của chúng tôi bằng tầng hoa giấy sâu đến nỗi chúng tôi phải bơi ra khỏi lớp. Lần đó, tốn mất hai ngày mới có thể dọn dẹp xong.”
“Đúng là tác phẩm của anh ấy nhỉ,” Shinichi thử tưởng tượng tới hình ảnh Kid ngồi tại bàn, bộ đồng phục gỡ hai nút trên cùng và nằm lêu nghêu trên ghế, chân vắt vẻo giữa lối đi. Kid có lẽ chán chết mỗi lần tới trường giống như Shinichi. Kid không thuộc về trường học. Anh thuộc về sân khấu, hoặc trong bộ váy xinh đẹp trên chuyến tàu đến Osaka, hoặc trong bộ đồ đen thoải mái nằm dài bên cạnh Shinichi trên bãi cỏ ở Công viên Beika, hoặc trong sảnh chính của Nhà hát Opera ở Paris và cười toe toét khi nhìn chằm chằm lên trần nhà trang trí công phu. “Quá khích.”
“Shinichi, em đang nói chuyện sau lưng anh?” Kid vòng một tay qua vai cậu và kéo cậu vào người mình. “Với Hakuba?”
Hakuba nói. “Tôi chỉ đang cố tìm hiểu xem làm thế nào mà cậu ấy lại có thể có tình cảm với cậu… Một thám tử nổi tiếng như vậy lại cùng với…”
“Một mối đe dọa?” Kid nhếch môi. “Shinichi thường gọi tôi như vậy đấy.”
“Không phải vậy sao?” Shinichi khô khốc nói. “Chúc cậu may mắn với vụ án, Hakuba. Nếu cậu cần sự giúp đỡ, cứ gọi cho Hattori.”
“Trừ phi tôi chết,” Hakuba đáp lời ngay lập tức. “Tên đầu nóng đó sẽ chỉ cản trở công việc của thám tử chân chính thôi.”
“Không biết nha,” Kid lên tiếng, “cậu ấy khá giỏi với những cú đấm đấy.”
“Cậu cũng biết Hattori Heiji, Kuroba?” Hakuba hỏi khi họ đi qua máy dò kim loại và tiến vào buổi chiều tháng mười hai lạnh giá. Cánh cửa đóng lại cùng với tiếng gào phản đối của Hakuba khi Kid thông báo bản thân mình thích Heiji hơn.
“Anh không biết là em cũng có nó đấy, thám tử,” Kid nói, huých tay vào người Shinichi. “Nói dối với đồng nghiệp trong lúc thẩm vấn với tội phạm.” Anh đưa một cánh tay lên trán như biểu diễn cho hành động chuẩn bị té xỉu. “Anh có trợ thủ đi cướp ngân hàng với mình rồi.”
“Đừng có mơ về điều đó,” Shinichi đáp lời. “Em đã từng gặp Hakuba khi còn là Conan. Nhưng cảm giác thật lạ khi gặp người mà em đã từng gặp nhiều lần với tư cách là Shinichi. Không biết em sẽ phản ứng như thế nào khi gặp tụi nhỏ.”
“Đội thám tử nhí sao?”
“Với Ran, em chỉ là quay trở lại mối quan hệ tình bạn đã luôn tồi tại. Nhưng với đám nhóc? Em là một người lạ, còn người bạn của chúng, Conan đã rời đi và mãi mãi không bao giờ quay lại. Cũng giống như cô Jodie, hay mọi người trong Trung đội Một.”
“Mọi thứ rồi sẽ-” Anh dừng lại, rồi nắm lấy tay Shinichi, đan những ngón tay của họ vào nhau như lúc thường. Chúng ta đang bị theo dõi, anh gõ nhẹ vào bàn tay Shinichi, lớp găng tay kia mát lạnh trên làn da cậu.
“Em biết rồi,” Shinichi nói. “Dù gì em cũng rất lo lắng về việc học.” Bao nhiêu?
Một. “Em thậm chí còn chẳng cần phải bận tâm về nó,” Kid nói to, kéo tay Shinichi sang con đường bên cạnh. Anh đẩy Shinichi vào tường, tiếp đó rút ra khẩu súng bắn bài của mình và chờ khoảng ba giây cho tới khi kẻ rình rập kia rẽ vào góc rồi bắn ra ba phát súng, hai phát đầu vào hai bàn tay và phát còn lại bay thẳng vào trán người đàn ông, chỉ cách một chút dưới nếp gấp của mũ len khiến hắn ta bất tỉnh và ngã xuống đất.
Kid thả lòng bàn tay đang nắm chặt Shinichi. Anh tiến tới ngồi xổm xuống bên cạnh người đàn ông vừa ngã xuống. Nhặt lên những tấm bài vừa bắn ra và kéo chiếc mũ len xuống, mái tóc dài cùng gương mặt quen thuộc xuất hiện. “Louis Maison Rouge số ba!”
“Làm sao bọn chúng biết để bám đuôi chúng ta?” Shinichi cũng ngồi xổm xuống đối diện kẻ tấn công đã bất tỉnh của họ. “Đáng lý không ai biết được em ở đây.”
“Có thể hắn ta đang đuổi theo Hakuba,” Kid trầm ngâm, “tiếp đó lại thấy chúng ta đi vào nhà ga cùng với cậu ta nên đã cho rằng chúng ta tới để nói chuyện với Arbogast.”
“Đúng là ông ta có căn cứ khi nghĩ rằng bản thân chắc chắn sẽ bị giết khi ra ngoài.”
Kid bấm chốt an toàn cho khẩu súng bài. Shinichi liếm môi khi nhìn thấy anh cầm súng một cách dễ dàng và tự tin như thế. Kid trông thành thạo đến nguy hiểm, điều đó thật… Cậu chuyển ánh nhìn vào khẩu súng bài và chú ý vào nó thay vì cách đôi mắt của Kid sáng lên vì tập trung.
“Em muốn biết cách nó hoạt động,” Shinichi hít một hơi. “Miệng súng hình tròn nhưng các là bài lại được làm bằng kim loại sắc như dao, vậy chúng có bị cong không? Nếu nó cong, anh điều chỉnh như thế nào khi nhắm bắn?”
“Nếu như em hỏi anh một cách thật sự dễ thương, thám tử, có thể anh sẽ gỡ nó ra cho em rồi lắp lại nó sau?” Nụ cười nhếch môi của Kid thật độc ác. Khi Shinichi liếm môi lần nữa sau khi nhìn thấy nó, Kid nhướng một bên lông mày. “Này, thám tử, lập dị quá đấy.”
“Tên trộm muốn bị bắt giam lại có thể phát ngôn ra câu đó sao?” Cậu đỏ mặt, chà xát bàn tay lạnh cóng vào hai bên quần.
“Có mình em thôi ~” Kid nói, trước khi câu chuyện quay trở lại người đàn ông nằm trên đất. “Chúng ta làm gì với hắn đây?”
“Trói hắn lại và dùng số ẩn danh gọi cảnh sát.”
Kid rút ra một đoạn dây zip dài từ trong tay áo khoác. Chỉ một lát, anh đã trói chặt người đàn ông mà không cần nhấc hay chạm vào ông ta. “Anh có thấy một chiếc điện thoại công cộng trên đường đến nhà ga, cách đây ba con đường.”
“Anh còn giữ thẻ điện thoại mình mua bằng tiền mặt khi ở sân bay không?”
“Ở trong ví ấy,” Kid nói. “Chúng ta sẽ gọi trực tiếp đến trạm, như vậy họ sẽ không thể theo dõi cuộc gọi.”
“Hoàn hảo,” Shinichi lên tiếng. “Anh nghĩ chúng ta còn thời gian để thẩm vấn ông ta không?” Cậu kiểm tra đồng hồ. “Mới hai phút.” Vết cắt trên trán người đàn ông đang chảy máu, nhưng không quá nghiêm trọng. “Một cú như thế đủ để hạ gục ông ta nhưng không khiến ông ta chết ngất hoàn toàn.”
Như thể trả lời cho câu nói, người đàn ông rên rỉ mở mắt ra và cứng người khi nhận ra mình đã bị trói.
“Tại sao ông lại theo dõi chúng tôi, kính thưa quý ngài Maison Rouge giả mạo?” Kid hỏi, chọc ngón trỏ vào mũi người đàn ông. Ông ta gầm gừ. Anh vẫy ngón tay khiển trách. “Nào, nào. Ông đã theo dõi chúng tôi đấy. Không phải lỗi chúng tôi khi ông bất cẩn và để bị bắt như thế này.”
Shinichi mỉm cười nhìn anh trước khi tập trung hoàn toàn vào người đàn ông. “Ông hứng thú với chúng tôi, hay là Marc Arbogast?” Đôi mắt người nọ hơi mở to. “À, ra là Arbogast.”
“Tao có nói gì sao?” người đàn ông nhổ nước bọt.
Shinichi gật đầu. “Ông không nói, nhưng cơ thể thì có.” Cậu vuốt mái tóc mình. “Ông biết có ít nhất bảy mươi sáu biểu hiện vi mô phổ biến trên khuôn mặt được sử dụng để xác định câu trả lời cho những câu hỏi đơn giản khi đặt ra cho các nhân chứng do dự không?”
Người đàn ông nhanh chóng nhắm mắt và nghiêm mặt lại. “Tao sẽ không nói cho tụi bay biết bất kỳ điều gì.”
“Rum có biết các ông ở đây không?” Shinichi lên tiếng. Cả cơ thể người đàn ông lảo đảo, sợi dây cọ vào nhau phát ra tiếng kêu không khác gì tiếng dế vào những đêm hè. “Hay là bà Kanami đã hoàn toàn từ bỏ mối liên hệ đó, mặc dù đã lợi dụng Bourbon và Chianti?”
Lông mi rung rung, Shinichi có thể cảm thấy ánh mắt Kid dán về phía mình khi cậu rướn người về phía trước để nhìn kỹ hơn vào khuôn mặt người đàn ông.
“Tôi hiểu rồi. Xem ra ông không hề biết Kanami đã liên hệ với Bourbon và Chianti.” Shinichi để hai ngón tay tạo thành hình khẩu súng nhắm bắn và để chúng vào phần trán mình. “Nhiệm vụ của ông là giết Arbogast?” Có đôi môi mím lại. “Ah, đúng rồi. Nhưng mà bây giờ thì không thể rồi, thật xin lỗi nhé. Phòng giam bên cạnh ông ta hoàn toàn trống rỗng đấy.”
Khi người đàn ông không có bất cứ phản ứng gì với lời nói vừa rồi của cậu, Shinichi gật đầu thả tay xuống. “Không phản ứng, nghĩa là ông không xa lạ gì với nhà tù đó. Đồng nghĩa với việc dấu vân tay của ông sẽ được lưu trữ lại ở đâu đó. Mà Hakuba sẽ tìm thấy chúng thôi. Vậy thì chúc ông may mắn nhé. Hy vọng kết cục của ông sẽ không giống với Ueda Junichiro.”
Đôi mắt người đàn ông trong nháy mắt mở to. “Ueda đã-” Ông ta cắn răng.
“Bị giết bởi Snake,” Kid xen lời. “Có thể theo lệnh boss của các người. Sau đó, khi Snake gây rối, hắn ta lại bị chặt đầu. Dù không phải công việc của tôi…” Anh hất nhẹ tóc của người đàn ông, “nghiêm túc mà nói, Kanami rốt cuộc đã cho ông thứ gì mà có thể khiến ông trở thành con dao trên tay người phụ nữ đó vậy?”
Anh nhìn Shinichi và cậu gật đầu. Kid ậm ừ rút ra một chiếc bình xịt, sau đó dí thẳng vào mặt người đàn ông và ấn xuống, một đám khói nén có mùi hoa oải hương từ bình xịt bay ra. “Xin lỗi nha, tôi chỉ mang theo mỗi loại này thôi.”
“Bao lâu?”
“Khoảng một tiếng,” Kid đáp lời, cất khẩu súng và bình xịt đi, tiếp đó vuốt thẳng mép áo khoác. “Anh đã bao giờ nói với em về việc bản thân em hấp dẫn đến độ nào khi thẩm vấn người khác một cách tàn nhẫn chưa?”
“Kid, em lo cho anh.”
“Mà thật sự có bảy mươi sáu biểu cảm vi mô trên khuôn mặt xóa tan đi lời nói dối sao?” Kid đứng dậy và đưa tay ra đỡ Shinichi.
“Ít nhất là bảy mươi sáu,” Shinichi trả lời. Kid thả tay Shinichi ra, tiếp đó nắm lấy áo khoác cậu và kéo Shinichi vào một nụ hôn, rất ngắn nhưng lại đầy dục vọng. Kid nếm thấy vị bơ và món thịt gà từ bữa trưa. Trong tiết trời mùa đông khắc nghiệt, cả cơ thể anh tràn ngập sức nóng. Shinichi chưa từng quên mình đang ở đâu và đang làm gì cho tới mỗi lần Kid hôn cậu. “Kid?”
“Tới giờ gọi cho cảnh sát rồi!” Kid nhìn người đàn ông bất tỉnh lần cuối. “Còn đi chọn chiếc Renault Clio IV nữa!”
“Được rồi,” Shinichi yếu ớt đáp lại, rồi cùng Kid bước trở lại vỉa hè. Cả hai đều giả vờ như chưa từng gặp ai cả.
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
コメント