“Tất cả những gì tôi muốn là trở thành người trông coi,” Arbogast ngước nhìn lên, đôi mắt kia trống rỗng. “Tôi muốn thay thế lão già và trở thành người trông coi. Đó là lý do tại sao tôi nói với người đó họ là ai.”
“Người đó là ai?” Shinichi hỏi nhưng Arbogast chỉ gục xuống và cuộn mình lại.
“Tôi không biết người đó sẽ giết chết họ. Cũng không phải tôi không thể nói gì khi nó bắt đầu. Nhưng tôi thậm chí còn không muốn. Những con người đó có mọi thứ mà tôi muốn, và mỗi khi một sợi tóc bạc xuất hiện, nó lại nhắc tôi về việc bản thân sẽ không bao giờ đụng được tới nó-”
“Và ông đã tiết lộ danh tính hiện tại của họ cho các tổ chức kia,” Shinichi nói, “tiếp đó chứng kiến Scarlett Shimamoto, Takizawa Morisuke và Clifford Groves lần lượt bị sát hại.”
“Tôi đã muốn cảnh cáo Marie,” Arbogast nói. “Tôi muốn lấy Nữ hoàng sông Nile từ cô ấy và đưa nó cho người đó trước khi ông ta đuổi tới và nói rằng cô ấy không biết nó là gì cả.”
“Ông ta là ai?” Shinichi hối thúc. “Ông liên tục nhắc đến ‘người đó’ nhưng thứ tôi cần là một cái tên.”
“Không có,” Arbogast nói. “Người đàn ông phụ trách, ông ta lo lắng về người tên Rum, giống như viên cảnh sát Nhật Bản mà Marie đã làm bạn. Ông ta sẽ gọi điện, nhưng lại luôn cử Kanami đến gặp tôi. Tôi chưa bao giờ đích thân gặp mặt ông ấy.”
“Lo lắng về Rum?” Shuichi chậc một tiếng. Mối liên kết nào đó trong quá khứ? Họ đang đối phó với một cựu thành viên của Tổ chức Áo đen? Shinichi biết rõ không có kế hoạch rút lui dài hạn nào cả. Và một sĩ quan cảnh sát Nhật Bản… “Ý ông là Date Wataru? Viên cảnh sát?”
“Tôi không biết tên cậu ấy.” Arbogast lại chà xát lên mặt. “Mọi thứ quá mức nguy hiểm. Cậu nên tránh xa những thứ này, nếu không cậu sẽ bị giết, giống như bọn họ. Giống như tôi sắp bị vậy.”
“Không thể.” Shinichi nắm chặt lấy song cửa. “Tôi phải đưa những người này ra trước công lý, trước khi có thêm nhiều người khác bị giết. Đó là công việc của một thám tử điều tra vụ án.” Cậu lơ đãng đưa tay lên đẩy chiếc kính không còn nữa, hạ xuống đầu ngón tay khi chạm tới sống mũi. “Nếu cuối cùng, điều đó có thể dẫn tôi đến gần Rum hơn thì càng tốt.”
Arbogast có vẻ sửng sốt trước quyết tâm bình tĩnh đó. Ông ta kéo cổ áo của mình. “Còn hai người nữa ngoài kia,” ông ta nói. “Giống với anh trai Genny.”
“Hai?”
“Họ là của Kanami. Người phụ nữ vặn vẹo. Cô ta biết nó sẽ khiến cho Genny sợ hãi. Và cô ta biết Genny phải là người chết đầu tiên. Đồng thời bản vẽ mô tả ngoại hình đã không thể xuất hiện trên tin tức. Và bằng chứng ngoại phạm lúc nào cũng luôn có mặt.”
“Họ nợ bà ta thứ gì đó?”
“Đúng vậy,” Arbogast nói. “Họ nợ cô ta rất nhiều.”
“Tại sao ông lại nói cho tôi biết điều này?” Kid gõ tay thu hút sự chú ý của cậu. Một loại mã khác, giải nghĩa ‘H A K U B A’, và cả việc anh đang cảm thấy lo lắng.
“Tôi hy vọng cậu có thể ngăn chặn bọn họ,” Marc Arbogast mệt mỏi chà xát gương mặt. “Nếu không, khi tôi rời khỏi đây, tôi chắc chắn sẽ chết. Tôi đã không nhận ra việc bọn họ chẳng cần mạng sống của mình.” Ông ta nhắm mắt. “Nhưng họ sẽ thất bại thôi. Lão già keo kiệt ích kỷ đó sẽ không nói với họ bất kỳ điều gì, ngay cả khi bị đe dọa đến tính mạng.”
“Ý ông là Claude Arbogast, ông cố của ông?”
“Ông cố?” Marc Arbogast cười mỉa. “Không, ông ta là cha tôi. Thật dễ nhầm lẫn khi con người sống hàng trăm năm, phải không?” Ông ta mở mắt ra. “Ông ta sẽ nhìn tôi già đi và chết đi, trong khi bản thân thì tiếp tục sống. Có lẽ ông ấy đang lên kế hoạch sinh thêm một đứa con nữa và bắt tôi đóng giả làm cha nó. Và vì việc đó mà ông ta sẽ phải buộc nói chuyện với tôi sau khoảng thời gian dài mười năm.”
“Ông không hề biết tin gì của ông ấy trong vòng mười năm qua?”
“Không ai biết, có lẽ ngoại trừ nhân vật mang tên Durand.” Arbogast khịt mũi. “Trường sinh bất lão là cái quái gì nếu con người chỉ có thể khóa mình khỏi thế giới hiện đại và nhốt bản thân vào trong tòa lâu đài mục nát? Thật lãng phí.”
“Ông biết cách để khám phá tòa lâu đài chứ?” Shinichi nghe thấy tiếng bước chân vững chãi của Hakuba đang xuống lầu. Kid lại gõ mã hóa cảnh báo lần thứ hai. “Hay cái đó cũng dành riêng cho cha của ông?”
“Chỉ có hai người biết cách khám phá tòa lâu đài.” Arbogast trả lời. “Claude Arbogast, và tên trộm đã cướp đi bản thiết kế từ tay ông ấy gần hai mươi năm về trước. Tên trộm bóng đêm 1412.”
“Người còn được biết đến với tên gọi Kaito Kid.” Shinichi dứt khoát nói khi Arbogast ngước lên với đôi mắt mở to. “Ông là người đã nói cho Kanami biết về tên trộm bóng đêm đúng không? Và đó là lý do vì sao cậu ta bị kéo vào trong vụ án này.”
“Cậu…”
“Một người đã điều tra để đảm bảo Pandora sẽ không rơi vào tay kẻ xấu,” Shinichi nói. “Nhưng không phải Kanami hay Rum.”
Trước khi Arbogast kịp đáp lời, Hakuba đã tiến vào căn phòng. “Họ đang kiểm tra máu của ông. Nếu như xác định có thành phần thuốc trong đó, ông sẽ được thả trong một giờ tới.”
“Tôi muốn cảnh sát cho anh ta một người bảo vệ riêng,” Shinichi nói với Hakuba, người đang ngạc nhiên nhìn cậu. “Tôi cảm giác người đã giết Mercier và kẻ vô danh kia sẽ quay trở lại để hoàn thành công việc của mình.”
Kid khụ một tiếng, tập trung lại sự chú ý của hai người. “Shinichi, chúng ta chỉ còn một tiếng để có thể kịp thời gian thuê xe.”
“Được rồi,” Shinichi nói. “Hakuba, Arbogast từ chối tiết lộ thông tin khi không có luật sư của mình ở đây. Nhưng ông ấy có nói về việc trên tay và bộ đồ của mình có dính máu khi cố gắng giữ lấy mạng sống của Mercier.” Cậu chuyển sang tiếng Nhật. “Tôi không nghĩ ông ta đã giết cô ấy. Tôi nghĩ cách tốt nhất mà cậu có thể làm là bảo vệ ông ta khỏi những tay bắn tỉa và bảo vệ người này suốt ngày đêm.” Cậu nhún vai. “Nhưng đây là vụ án của cậu.”
“Tôi sẽ giải quyết nó,” Hakuba tiếp lời. “Để lại mọi thứ cho tôi.”
Kid khịt mũi. “Những tên thám tử kiêu ngạo,” anh nói. “Luôn tự cho rằng không còn ai thông minh hơn họ.”
“Thường thì… Không đâu.” Shinichi quay sang Hakuba. “Chúng tôi phải đi rồi. Cảm ơn vì đã cho tôi đi cùng. Ước gì tôi có thể ở lâu hơn, nhưng mà…”
“Mặc dù tôi chắc việc cậu nhớ cách bố trí ga tàu,” Hakuba nói, “nhưng để tôi tiễn cậu đi.”
Đó là một chuyến đi ngắn im lặng ngang qua các sảnh để đến phía trước của nhà ga, nơi các sĩ quan cảnh sát mặc đồng phục và ngồi vào bàn làm việc của họ.
“Anh đi vệ sinh một lát, nhanh thôi,” Kid nói, đầu ngón tay sượt qua làn da ở cổ tay Shinichi. Và Shinichi, người vẫn cuốn vào những suy nghĩ về Rum, về bản thiết kế tòa lâu đài ở căn hộ Paris, cùng sự hoang dại kỳ lạ trong đôi mắt của Arbogast, theo bản năng đưa tay nắm lấy tay anh, siết chặt nó trước khi buông ra.
Nhận ra những gì mình đã làm, cậu đút cả hai tay vào túi áo khoác và nhìn chằm chằm lên trần nhà cho đến khi vết đỏ trên má mà Kid đã gọi ra bằng tiếng ậm ừ đầy ngạc nhiên và hài lòng, cùng với cái bóp nhẹ như lời hồi đáp.
Tiếp đó cậu nhìn sang Hakuba, người đang nhìn chằm chằm xuống đôi giày của mình. “Làm sao mà hai cậu lại tiến triển như thế này?”, cậu ta lên tiếng. Shinichi chớp mắt ngạc nhiên.
“Cái gì?”
“Tôi đã nghe về cậu, từ các bảng tin cũng như từ các sĩ quan cảnh sát. Họ nói cậu là một thám tử tuyệt vời, nhưng khó gần, kiêu ngạo, đôi khi còn khó để làm việc cùng. Rồi đột nhiên cậu biến mất.” Cậu ta gài rồi lại gỡ nút áo khoác. “Việc tôi gặp cậu lần đầu tiên ở Paris trong một kỳ nghỉ lãng mạn với người bạn học cũ, Kuroba Kaito, thật sự quá phi lý, Kudo-san.”
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments