“Tôi… chỉ là không phải như thế này,” Hakuba lắp bắp. Shinichi uống thêm một ngụm nước. “Tôi nghĩ cậu thật lòng thích Nakamori-chan.”
“Khi tôi mười sáu tuổi,” Kid trả lời. “Thật sự đúng là vậy. Nhưng bây giờ, tôi thích Shinichi.”
Không cách nào có thể tin được, Hakuba liên tục nhìn hai người. “Paris là địa điểm nổi tiếng cho những cặp đôi vào Giáng sinh,” cậu ta nói.
“Ừ,” Kid nói thẳng. “Và sẽ không ai nhìn chằm chằm vào việc tôi nắm tay Shinichi.”
Hakuba im lặng một lúc lâu, rồi vai cậu ta khom xuống. “Tôi đoán không ai biết chuyện này?”
“Không hẳn,” Shinichi lên tiếng. “Nhưng nó sẽ không được xét thành bí mật hàng đầu.”
“Vào lúc nào đó, tôi muốn tự mình nói với Aoko,” Kid nói thêm. “Nếu không, một ngày nào đó cảnh sát sẽ phát hiện một cái xác tử vong vì cây lau nhà mất.”
Hakuba có vẻ không quá hài lòng và không biết nên nói gì. “Tại sao cậu lại nói với tôi chuyện này?”
“Bởi vì tôi cảm nhận được sự căng thẳng của cậu. Hơn nữa, tôi cũng không muốn cậu đi theo suốt hành trình của chúng tôi chỉ với hy vọng bắt được Kaito Kid,” Shinichi nói. “Kết quả là, chúng ta đều lãng phí thời gian của nhau.”
“Giống như việc tôi đã làm với bữa trưa này,” Hakuba nhăn mày. “Tôi… không nhận thức được việc mình đã-”
“Không sao,” Kid nói. “Shinichi muốn nói chuyện với cậu, bởi vì em ấy hứng thú với vụ giết người đó.” Anh thở dài khoa trương rồi ngồi phịch xuống ghế. “Lại chơi trò thám tử.” Đôi mắt kia sáng lấp lánh sự thích thú khi ngắm nhìn Shinichi qua hàng mi. “Bây giờ thì em ấy sẽ nghĩ về nó cả buổi chiều cho mà xem.”
“Em chắc anh hoàn toàn có thể tự tiêu khiển.”
“Lúc nào cũng là gấp giấy,” nụ cười của Kid ranh mãnh trộn lẫn với gam màu ấm áp. “Anh gấp hạc giấy trong lúc em tự nói chuyện về các manh mối…” Kid dùng mã gõ tiếng Anh phổ biến để lại từ “Đ Ặ T B Ẫ Y” trên ngón tay cái của Shinichi. 1-1, 1-2, 2-4, 4-4…
“Tôi khá hiếu kỳ một chuyện,” Shinichi nói. “Arbogast là một nhà thẩm định đá quý, và mỗi nạn nhân đều có một viên đá bị đánh cắp. Như vậy rõ ràng có mối liên kết với nhau…”
“Tôi không biết tới chuyện đó,” Hakuba nói, “Thông tin đó đã được xác nhận chưa?”
“Chỉ là những tin tức tôi nghe được. Nhưng có vẻ như các vụ án có mối liên quan đến nhau cho dù Arbogast có phải là thủ phạm hay không.”
“Vậy sao?” Hakuba chần chừ. “Thật ra vài tin tức mà cậu có được từ những vụ án ở Nhật có thể có ích. Cậu có muốn đi nói chuyện với Arbogast không?”
Kid giả vờ bĩu môi, liếc mắt tìm kiếm sự thích thú trên người Shinichi. Cậu chậm rãi gật đầu. “Nghe có vẻ thú vị đấy,” Shinichi trả lời, thầm biết ơn khi cơ thể đã đủ lớn để không phải năn nỉ, bĩu môi hay cần một bảo mẫu đi kèm nữa. “nếu như cậu không phiền với sự xuất hiện của một thám tử khác.”
“Tôi chỉ để ý tới những tên trộm,” Hakuba nói, nhưng lúc này ánh mắt cậu ta dành cho Kid đã chuyển thành sự cân nhắc. Và dưới góc độ của Shinichi, đôi mắt của Kid lại sáng lấp lánh với niềm kiêu hãnh dành được sự chiến thắng tuyệt đối.
***
Marc Arbogast vẫn còn mặc bộ đồ ngày hôm qua - một chiếc áo sơ mi màu xanh lá cây nhạt đắt tiền và quần dài màu nâu sẫm làm bằng len, cùng với một chiếc áo len để trên băng ghế bên cạnh. Có vết máu trên gấu áo và trên đầu gối ông ta. Quầng thâm dưới mắt người này trông giống như đã mất ngủ nhiều tuần chứ không phải chỉ mới ngày hôm qua.
Kid nán lại bên cửa ra vào để trò chuyện với người bảo vệ, nụ cười kia chỉ khiến cậu cũng muốn dừng chân. Nhưng Shinichi đành phải đi theo Hakuba tiến sâu vào căn phòng, về phía người đàn ông đang cuộn mình sau song sắt với mái tóc rối bù và ánh mắt trống rỗng.
“Ông Arbogast?” Hakuba hỏi bằng âm giọng Tiếng Anh chuẩn. “Tôi là Saguru Hakuba, một thám tử, còn đây là… đồng nghiệp của tôi, Kudo Shinichi.”
“Không phải cậu có chút nhỏ sao?” Ông ấy thẳng lưng và dựa người vào ghế. “Tôi đoán cũng quá nhỏ để có thể có thuốc lá.”
“Ở Vương Quốc Anh cứ mỗi mười lăm phút lại có một người chết vì ung thư phổi,” Hakuba đáp lời. “Tôi không có ý định trở thành một trong số họ, cho dù có đủ tuổi đi chăng nữa.”
“Cậu là người Anh?” Marc Arbogast cười khẩy. “Tôi cứ tưởng, cậu và bạn cậu là người thực thi pháp luật Nhật Bản cơ đấy.”
“Chú tôi là thanh tra cảnh sát ở Paris,” Hakuba nói. “Và cậu Kudo đây đã được thông báo về các vụ án ở Nhật mà chúng tôi nghi ngờ ông có mối liên quan trong đó.”
“Để làm rõ,” Shinichi nói thêm vào, phát âm đột nhiên rất giống Tiếng Anh Mỹ, “chúng tôi đang nói tới Clifford Groves, Morris Takizawa, và Scarlett Shimamoto.” Cậu nghiêng đầu. “Có lẽ nên gọi cô ấy với cái tên Genevieve.”
Arbogast cứng người lại, sự thờ ơ biến mất khi ông ta nhìn chằm chằm vào Shinichi. “Cậu biết nhiều hơn thứ mà bản thân đang nói.”
“Không hẳn,” Shinichi trả lời. “Tôi không phụ trách vụ án này. Tôi chỉ đồng hành cùng với Hakuba vì sự hiếu kỳ của bản thân thôi.”
Ông ta nheo mắt. “Tôi không giết ai cả. Và tôi sẽ không nói bất kỳ điều gì cho tới khi luật sư của tôi tới đây.”
“Ông chắc chứ?” Hakuba khoanh tay. “Tôi không nghĩ ông là kẻ sát nhân, ít nhất là trong vụ của Marie Mercier và người đàn ông vô danh. Không có cơ sở.”
Arbogast giật mình, kéo mạnh lấy cổ áo sơ mi. Có vết máu dưới móng tay ông ta. “Cậu… không?”
“Khẩu súng và viên đạn đều biến mất, nó ngụ ý cho việc có ai đó đã ở đó.”
“Tôi đã ngủ quên trên lầu,” Arbogast nói. “Marie đã chuốc thuốc tôi. Khi cảnh sát tới tôi vẫn còn mơ hồ. Tôi chỉ đang tìm-” Ông ấy ngắt lời.
“Thuốc?” Lông mày Hakuba nhíu lại. “Ông đã nói với cảnh sát bắt giữ chưa? Họ đã làm xét nghiệm máu rồi chứ?”
“Tôi…” Ông chớp mắt. “Họ đã lấy máu, để kiểm tra nhóm máu của tôi, và để kiểm tra thứ khác.” Ông nhếch miệng. “Gia đình tôi tới từ Pháp, nhưng tiếng Pháp của tôi lại không tốt lắm. Mẹ tôi là người Anh nhưng bà lại chưa bao giờ ưu tiên cho tôi học thứ ngôn ngữ đó.”
Hakuba nhìn Shinichi và thở dài. “Tôi sẽ đi yêu cầu xét nghiệm máu mà họ lấy tối hôm qua để xác minh lời khai của ông ta. Nếu đó là sự thật, với tình trạng đó ông ta đã không thể chế ngự được hai nạn nhân khỏe mạnh và có vũ trang.”
“Tôi sẽ xem liệu mình còn có thể khai thác được gì khác về đêm hôm đó hay không,” Shinichi nói. Hakuba gật đầu và bước ra ngoài, cậu ta đi băng qua Kid đang đánh lạc hướng người bảo vệ và biến mất ở ngã rẽ.
“Vậy,” Marc Arbogast lên tiếng khi trong phòng chỉ còn hai người họ, “cậu làm việc cho ai? Rum?”
Tim Shinichi lỗi nhịp. “Tôi không làm việc cho ai cả,” cậu nói. “Tôi chỉ đang cố gắng giữ người quan trọng của tôi sống sót và cả mạng sống của tôi. Để làm được điều đó, tôi cần càng nhiều thông tin càng tốt về các nạn nhân cũng như kẻ sát nhân.”
“Cậu có thể tìm thấy bất kỳ điều gì về họ trên mạng Internet. Loại người ngu ngốc nào lại cố gắng tránh xa tầm ngắm bằng cách trở nên nổi tiếng chứ?”
“Tiếp xúc,” Shinichi trả lời, dựa vào song sắt và quan sát Arbogast một cách cẩn thận. “Nổi tiếng đồng nghĩa với việc ông có thể đến những nơi mà người khác không thể.”
“Cũng là sự phơi bày,” Arbogast chế giễu. “Một khi danh tính của họ bị các tổ chức biết đến, chỉ cần với Google cũng đã có thể tìm ra vị trí bất kỳ ai trong số họ vào bất kỳ lúc nào, ngoại trừ Morris - Takizawa Morisuke.”
“Các tổ chức?”
“Cậu sẽ không muốn tiếp xúc với bất kỳ ai. Tôi rất hối hận vì đã tiếp xúc với họ. Người phụ nữ, Kanami, thoạt đầu trông cô ta khá vô hại và có vẻ chỉ muốn thông tin về ông cố của tôi, nhưng cô ta nguy hiểm như Chrissy vậy.”
“Ý ông là Sharon Vineyard,” Shinichi muốn làm rõ. Đôi lông mày của Arbogast nhướng lên.
“Vậy là cậu đã có chuẩn bị.”
“Bà ấy đã từng một lần cứu mạng sống tôi,” cậu khẽ khàng đáp lời. Có thứ gì đó trên đôi vai của Arbogast dường như được buông bỏ. Ông ấy chôn mặt vào tay mình. “Cậu phải biết rằng việc đưa thông tin cho một người giống Vermouth cực kỳ nguy hiểm.”
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments