“Hoặc ông ấy có đồng phạm,” Hakuba nói. “Chú tôi có nói ông ấy đã từ chối cho biết lý do tại sao mình lại ở trong căn nhà đó, và khi được cho phép gọi điện thoại, ông ấy đã gọi tới Nhật Bản vào tối qua.”
“Đúng là rất đáng nghi,” Shinichi nói, trong lúc Kid trộm đi một muỗng măng tây xào bơ trong dĩa cậu. “Tôi sẽ điều tra thêm về ông ta. Một vài cảnh sát ở Sở Tokyo đã chú ý tới việc Ueda Junichiro đã thực hiện phẫu thuật thẩm mỹ trước khi có hình dạng hiện tại.”
“Chúng tôi đang kiểm tra hồ sơ nha khoa của ông ta.” Hakuba cắt miếng bánh sandwich của mình và cắn một miếng nhỏ.
“Cứ hy vọng là ông ta sẽ không thích đường nhiều như tôi,” Kid ngâm nga, lại tiếp tục lấy đi một miếng măng tây khác của cậu trước sự bối rối của Hakuba nhưng cậu ta nhanh chóng mặc kệ nó.
“Cậu định làm gì với khoảng thời gian còn lại ở Paris?”
“Chúng tôi sẽ rời đi vào ngày mai.” Shinichi nói. “Chúng tôi định thuê xe để lái ra vùng ngoại ô.”
“Tôi là người lái,” Kaito đính chính. “Vị này sẽ làm nhiệm vụ chỉ đường.”
“Dù sao thì tôi chắc cũng không chết khi lái một chiếc mui trần,” Shinichi đáp lời và nghe tiếng cười khúc khích của Kid.
“Dù gì cũng tốt hơn khi để cậu có không gian suy luận, nếu không thỉnh thoảng tôi sẽ bắt gặp một cái xác không hồn lúc cậu đang tập trung suy nghĩ mất.”
“Nếu vậy cũng không được bày bất kỳ trò ảo thuật trong lúc lái xe.”
“Kuroba thường bày trò ảo thuật xung quanh cậu lắm à?” Hakuba rướn người về phía trước.
“Bố cậu ấy là nhà ảo thuật,” Shinichi nói. “Cũng không có gì ngạc nhiên nếu cậu ấy giỏi trò đó. Tôi không biết tại sao lại phải đề cập đến nó đấy.”
“Kaito Kid cũng là ảo thuật gia.”
“Nếu vậy, tôi sẽ đi toilet,” Kid đảo mắt nói. “Nhưng đừng có kéo Kudo vào mấy cái thuyết âm mưu của cậu đấy.”
“Chúng sẽ không còn là lý thuyết nếu được xác nhận.”
“Chúng đã được xác nhận,” Kid nói, đứng dậy và băng qua nhà hàng, để lại Shinichi và Hakuba đối mặt với nhau.
“Cậu biết quá nhiều về vụ án này, nếu như bảo chỉ là sự trùng hợp khi cậu ở đây,” cậu ta nói khi xác định nó đã nằm ngoài tầm lắng nghe của Kid. “Là những thám tử với nhau, Kudo-san, cậu đang làm gì với Kaito Kid ở Paris? Cậu cũng đang theo đuôi vụ này sao?”
“Tôi có vài hứng thú với vụ án vì Conan đã từng bắt gặp nó,” Shinichi nói. “Đó là lý do tại sao tôi biết chuyện gì đang diễn ra tại Nhật Bản.”
“Và khi vụ án tiếp diễn tại đây cùng lúc với cậu ở Paris, mà cậu lại không có ý định đuổi theo nó thay vì Kuroba?”
“Kaito muốn-” Lông mày Hakuba nhướng lên. Shinichi tự hỏi có phải cách gọi đó quá thân mật rồi hay không. Không biết nữa. Đối với cậu, Kid là Kid, nhưng ai biết được còn người nào khác ngoài Nakamori Aoko gọi anh như vậy. “Ah, ý tôi là Kuroba-kun muốn khoe khoang một chút về tiếng Pháp của mình.”
Ánh mắt cậu ta thay đổi, gần như biến thành một thứ gì đó đắc thắng. “Cậu không thường gọi cậu ta bằng tên. Đó là lý do cho việc cậu sơ ý nói ra điều đó.” Hakuba tựa người vào ghế. “Vậy cậu đã nhận ra cậu ta chính là Kaito Kid, và mới đây thôi, cậu mới học cách gọi danh xưng hằng ngày của người này.”
“Cậu nhầm rồi.” Shinichi uống một ngụm nước, tầm mắt vẫn chú ý tới Hakuba. Một thám tử hiếu chiến luôn có những phần sai phần sai và phần đúng, nhưng Shinichi sẽ không thừa nhận điều đó. Shinichi phát hiện Kid đang quay trở lại. “Cậu đang tiếp cận vấn đề này từ góc độ sai lệch.” Lúc này, cậu chuyển tầm nhìn về lại phía Hakuba. “Bởi vì cậu đã đưa ra quyết định về kết luận của vụ án, nên cậu phớt lờ tất cả những bằng chứng còn lại.”
Hakuba nhíu mày. “Kudo-san, tôi không chắc mình hiểu ý cậu.”
Shinichi cúi xuống nhìn đĩa của mình, măng tây với súp bơ đã ăn được một nửa. “Cậu tình cờ gặp tôi và Kaito đi ăn trưa cùng nhau, chúng tôi cũng từng đề cập tới kế hoạch thuê một chiếc xe. Và việc chúng tôi cảm thấy thoải mái khi ở cạnh nhau rất rõ ràng, kể cả thói quen ăn uống, sở thích quần áo hay là hành vi của nhau. Hơn nữa, bàn này có bốn vị trí, nhưng Kaito lại chọn ngồi xuống bên cạnh tôi, đơn giản vì như vậy cậu ấy có thể dễ dàng lấy thức ăn trong đĩa của tôi. Cậu còn nhận ra tôi đang mặc áo của Kaito mà.”
Mọi thứ mà Shinichi nói đều là sự thật. Và điều này khiến việc lôi kéo Hakuba trở nên dễ dàng. Shinichi nghĩ có lẽ Kid sẽ ấn tượng với sự tiến bộ của cậu trong việc nói dối. Mỉm cười khi nghĩ tới điều đó, nhưng có lẽ một vài sự yêu mến của mình rõ ràng đến nỗi khi cậu quay lại nhìn Hakuba, người con trai kia mở to mắt nhìn cậu. “Với tất cả những bằng chứng đó, nhưng chỉ với kết luận của cậu trong việc tôi không quen gọi cậu ấy bằng họ liền chứng minh cậu ấy phải là Kaito Kid?”
Đôi môi Hakuba mấp máy trong lúc Shinichi cầm ly nước lên và uống một ngụm, thầm hy vọng nó giúp cậu hạ nhiệt độ trên mặt xuống. Kid ngồi lại vào chỗ, cánh tay anh gần như lập tức chạm vào cánh tay cậu vì việc cố tình thu hẹp lại khoảng cách. Hakuba chú ý tới điều đó, ánh mắt cậu ta liên tục đổi từ Shinichi sang Kid và ngược lại.
“Oh,” Kid nói, nhanh chóng cầm muỗng múc lên phần măng tây vẫn chưa ăn của Shinichi. “Tôi bỏ lỡ gì rồi sao?”
“Tôi không biết cậu và Kudo là…” Cậu ta ngập ngừng. Shinichi chú ý thấy cả người Kid đông cứng lại. “Bạn thời thơ ấu chăng?”
“Hmm,” nụ cười Kid không chạm tới đáy mắt. Biểu cảm vô hại đến niềm nở xuất hiện trên gương mặt anh khiến Shinichi lén lút nắm lấy tay Kid, đan những ngón tay của họ vào nhau dưới gầm bàn. Kid nhìn cậu qua khóe mắt, không lộ chút ngạc nhiên trên khuôn mặt nhưng cậu cảm nhận được cái siết nhẹ dưới bàn tay đang nắm lấy cậu. “Không hẳn.”
Shinichi hy vọng anh tiếp tục nói, nhưng không, anh để mặc sự im lặng khó xử ập tới cái bàn nhỏ. Shinichi đưa lưỡi liếm dọc theo hàm răng mình.
Đối với Shinichi, Kid luôn luôn thoải mái với bản thân mình. Thoải mái trong cách ăn mặc, hành động hay kỹ năng. Và thoải mái trong chính thân phận mình. Shinichi chưa bao giờ đặt câu hỏi về sức hút của Kid đối với cậu. Cậu đoán anh cũng vậy. Đó là thứ sinh ra từ tình yêu với những bí ẩn cùng thử thách, cả việc tìm kiếm một đối tượng tương thích đến khó tin về hầu hết mọi mặt.
Shinichi cũng biết rằng việc cả hai đều là nam giới sẽ là vấn đề đối với một số người, nhưng ngay từ đầu, đó đã là điều mà cậu xem xét khi đưa ra kết luận. Kid, cả cái cách mà anh khiến Shinichi cảm thấy, nó quan trọng hơn ý kiến của những người xung quanh, bởi vì những người thật sự quan tâm cậu sẽ không để ý tới vấn đề đó.
Nhưng Hakuba… Không thể xếp Hakuba vào những người xung quanh Kid. Ban đầu cậu đã không suy tính đến nó, vì sự khó chịu của anh đối với vị thám tử kia không hề giả tạo, nhưng mồ hôi trong lòng bàn tay Kid đã khiến cậu phải đánh giá lại những giả định ban đầu của mình.
“Không hẳn?” Đôi mắt Hakuba lóe lên sự thất vọng. “Kuroba, có nhất thiết lúc nào cũng phải tức giận hay không?”
“Tôi không nghĩ cậu ấy có thể làm điều đó,” Shinichi đáp lời và nhận được ánh mắt giận dữ của Hakuba. “Cậu ấy thích khiến người khác điên lên mà.”
Ngón cái Shinichi trượt dọc theo ngón cái Kid. Anh hơi thả lỏng người bên cạnh Shinichi. Cậu nhớ rằng hành động đó không quá lộ liễu. Nhưng Hakuba là một thám tử giỏi với khả năng quan sát tuyệt vời. Và cậu ấy biết Kid, cho dù không hiểu rõ Shinichi.
Chỉ là, lần đầu tiên kể từ khi cả bọn ngồi xuống ăn trưa, Hakuba Saguru có vẻ như đang nghi ngờ chính mình. “Cậu… có quan hệ tình cảm,” cuối cùng cậu ta đánh bạo thốt lên. Cơ bắp của Kid lại siết chặt, như thể anh đang chuẩn bị tinh thần cho… Shinichi không chắc nữa.
“Có vấn đề sao?” Kid nhẹ hỏi.
“Tôi chỉ là không biết cậu…”
“Cậu luôn cho rằng bí mật của tôi liên quan đến Kaito Kid.” Kid đặt muỗng xuống. “Và những lúc tôi cố gắng hết sức để tránh lời hẹn của Aoko hay Akako, cậu mặc nhiên cho rằng nó liên quan đến thân phận thứ hai, một tên trộm tội phạm, mặc dù đã nhiều lần tôi và Kaito Kid cùng xuất hiện trước mặt cậu.” Kid liếm môi, lau đi lớp bơ bóng loáng. “Cậu không nghĩ rằng còn lời giải thích khác hợp lý hơn sao?”
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments