top of page
Moonlightl

Chương 12: Thử lại lần nữa

Shinichi dần bắt đầu thật sự chán bản mặt của Hakuba. Lúc trước cậu chưa từng gặp nhiều vấn đề với tên tóc vàng như thế này. Thỉnh thoảng cả hai có hợp tác với nhau, và dù cho đôi lúc Hakuba có hơi ám ảnh đối với vài thứ, cậu ta vẫn là một vị thám tử tài năng. Shinichi thán phục khả năng của cậu ta, với lại cậu cũng thích có người ở bên cạnh để thảo luận về Sherlock Holmes. 

Tuy nhiên, gần đây, cứ mỗi lần gặp tên tóc vàng, cậu chắc chắn sẽ bị làm phiền bởi một đống câu hỏi quay quanh Kid. 

“Vậy gần đây, cậu ta đã liên lạc lại với cậu chưa?” Đó là cách mà cuộc đối thoại giữa cậu và Hakuba bắt đầu khi Shinichi dừng lại mua vài gói cà phê trong lúc đi về từ tiệm sách. Cậu thậm chí còn chẳng cần phải hỏi người mà cậu ta đang nhắc tới là ai.

Đánh giá từ câu hỏi của tên tóc vàng hôm nay, xem ra phía cảnh sát và cậu ta vẫn đang cố gắng tìm địa điểm chính xác mà cậu và Kid đã ở đêm hôm đó, có lẽ cùng với hy vọng tìm chút bằng chứng còn sót lại. Họ đã rà soát tất cả khách sạn trong thành phố nhưng chẳng thu về được gì cả. Và bây giờ đội cảnh sát lại mở rộng tới những nơi cung cấp chỗ ngủ tạm thời (và tất nhiên việc đó chỉ khiến bọn họ càng ngày càng cách xa mục tiêu). Nhưng việc gần như không thể tìm ra được nơi đó, chứ đừng nói đến bằng chứng dường như không làm họ nản lòng chút nào. Mà dù gì đó cũng là đặc điểm của Đội truy đuổi Kid - Không cần biết mọi chuyện trở nên vô vọng đến mức nào, họ vẫn sẽ thử với hy vọng tìm được chút manh mối. Một điểm khá đặc biệt khi truy đuổi một tên trộm gian xảo, dù biết rằng sau những chuyến công tác bận rộn, họ lại chẳng đi đến đâu. 

Hakuba muốn biết liệu Shinichi có nhớ đến thứ gì đó hữu ích khác. Cậu ta từng truy hỏi tới màu của tấm rèm, hoa văn trên miếng gạch nhà tắm, bức tường, hay thậm chí là kiểu dáng và mẫu mã của chiếc tivi. Shinichi cố gắng né tránh câu trả lời nhất có thể, và cũng khiến nó trở nên cực kỳ mơ hồ mà vẫn thuyết phục. Dù cảm giác có chút tội lỗi, nhưng đêm đó là chuyện khá tế nhị và cậu đã tự thuyết phục mình rằng nó sẽ không tổn hại ai cả. Nhưng sau một tiếng đồng hồ mà cậu vẫn bị quấy rầy bởi chuyện này thì… Shinichi không thể chịu nổi được nữa. 

“Cậu đã từng hỏi tôi những câu hỏi này rồi. Và tôi cũng đã trả lời hết mọi thứ có thể,” cậu gằn giọng. “Hỏi tôi đến lần thứ ba cũng chẳng khiến tôi thay đổi câu trả lời của mình.” 

Biểu cảm của tên tóc vàng như thể cậu ta vừa bị xúc phạm. “Tôi chỉ muốn mọi thứ trở nên rõ ràng. Cậu nên hiểu tính quan trọng về độ chính xác của bằng chứng.” 

“Tôi biết điều đó, và tôi rất cảm kích việc cậu đã nỗ lực cho vụ án này,” Shinichi thừa nhận. “Nhưng tôi không còn gì để nói nữa. Nếu như tôi nghĩ ra gì đó, tôi chắc chắn sẽ gọi cho cậu.” 

Hakuba quan sát gương mặt cậu một lúc lâu rồi mới miễn cưỡng gật đầu. “Trong trường hợp đó, tôi nghĩ mình nên rời đi. Chúc cậu ngày tốt lành, Kudo.” 

Shinichi nhìn tên tóc vàng rời đi cùng với cảm giác chuyện gì đó không tốt lắm sắp xảy ra. Nhưng cậu cố rũ bỏ cảm giác đó khi Hakuba đã khuất bóng và tiếp tục trở về nhà. 

Chỉ là một lát sau, cậu lại bắt gặp bóng dáng quen thuộc cùng mái tóc ngang vai trong đám đông. Shinichi nhanh chóng núp mình vào con hẻm bên đường để tránh đụng mặt Sonoko. Chỉ nghĩ tới việc đó thôi cũng khiến tóc cậu dựng ngược hết cả lên. 

May mắn là cuối cùng cậu cũng về tới nhà mà không vô tình gặp phải người quen hay bị gọi vào vụ án khác. Shinichi thở phào và khóa cửa lại, sau đó tiến tới phòng bếp và pha ly cà phê - và phát hiện một Kaito cũng đang nhâm nhi ly cà phê trong lúc đọc báo. 

Shinichi chớp mắt, tên trộm vẫn ở đó. “Kaito?” 

“Chào mừng trở lại,” anh đáp lời, cũng chẳng ngước đầu lên. “Tôi đã tới và tự mình pha cà phê. Nói thật, tôi không nghĩ cậu lại rời nhà sớm đến vậy, trong khi hôm nay cậu không có lớp. Có vụ án nào sao?” 

“Hả, không, chỉ đi làm một vài chuyện vặt… Nhưng mà sao cậu biết hôm nay tôi không có lớp? Tôi không nhớ đã nói với cậu về chuyện này?”

Giờ thì tên trộm đã ngước lên nhìn cậu nở nụ cười ranh mãnh. “Kaito Kid sẽ làm nên trò trống gì nếu đến cả thứ đơn giản như lịch trình của vị thám tử đây tôi cũng không thể tìm ra được?” 

“... Đôi khi cậu thật đáng sợ, cậu biết điều đó mà đúng chứ?” 

Kaito giả vờ ngây thơ. “Ý cậu là sao chứ?” 

Thở dài, Shinichi bước ngang qua anh và đặt xuống túi đồ đầy thức ăn mà mình vừa mua. “Tôi vừa mới gặp Hakuba.”

“Cậu chắc chắn cậu ta sẽ không bám theo chứ?” 

Lông mày Shinichi nhíu lại. Cậu rót ít cà phê rồi ngồi xuống đối diện Kaito. “Tôi không nghĩ tới mình cần phải làm vậy.” 

Kaito lắc ngón tay trước mặt cậu. “Đừng đánh giá thấp khả năng trở thành kẻ săn mồi của một thám tử. Nhưng để đề phòng, tôi đã đặt một vài con bồ câu quan sát khu vực này. Chúng ta sẽ biết được nếu có vị khách không mời nào đó.” 

“Việc cậu xuất hiện ở đây đồng nghĩa với cách nói hôm nay cậu không có lớp?” 

“Nói cho đúng thì tôi có một tiết, nhưng nó chỉ là buổi ôn tập nên chẳng có vấn đề gì nếu tôi bỏ lỡ nó.” 

“Vậy… khi nào thì cậu cho tôi biết lý do mà cậu xuất hiện ở đây?” 

“Tôi tới dẫn cậu đi - buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta.”

Shinichi thắc mắc. “Chúng ta đã từng.” 

“Cái đó không được tính. Dù tôi rất thích những tấm ảnh, nhưng việc phải lén lút trong không gian chật hẹp quá nửa thời gian không thể tính là buổi hẹn đúng nghĩa được. Tôi nhớ mình đã hứa sẽ cho cậu một buổi hẹn hò đàng hoàng, phải không?” 

Shinichi đỏ mặt khi nhớ về tai nạn trong buồng chụp ảnh và cả những tấm ảnh mà cậu chưa kịp vứt đi. 

“Vậy kế hoạch của cậu là gì?” Shinichi hỏi. 

Kaito nhếch môi. “Cậu sẽ hiểu ra sớm thôi. Cạn cốc cà phê của cậu rồi đi thôi nào.”

-0-

Trên tàu thật ấm. Rốt cuộc Kaito vẫn chưa nói điểm đến cuối cùng của hai người họ, nhưng chàng thám tử cũng chẳng phiền việc chờ đợi để tìm ra nó. Dù gì ở cạnh Kaito như thế này cũng quá đủ rồi. 

Vị ảo thuật gia vừa được nhắc tới đang ngồi bên cạnh cậu với đôi mắt xanh cùng chiếc mũ bóng chày. Anh đã lấy thân phận Takagi để rời khỏi nhà Shinichi. Cả hai nói chuyện về những vụ án bịa đặt như thể chúng là thật trước khi ‘Takagi’ rời đi. Tiếp đó Shinichi đã một mình đi tới trạm tàu điện, và rồi bắt gặp người đàn ông để râu với vết sẹo ngang ngược và ánh mắt thậm chí còn đáng ghét hơn. Cậu còn chẳng biết anh đã bỏ lớp ngụy trang đó ở đâu, chỉ biết khi Kaito dẫn cậu lên tàu, anh đã mang dáng vẻ gần giống với vẻ ngoài thường ngày của mình, cùng với một vài món đồ đã nói trên. Chàng thám tử không biết liệu mức độ thận trọng này có thật sự cần thiết hay không nhưng Kaito cứ khăng khăng mãi vào điều đó. 

Cho tới khi quá trình rà soát vé kết thúc, cuối cùng cả hai cũng có thể thở phào. 

“Lần này tôi đã xác nhận tận ba lần để đảm bảo chúng ta sẽ không đụng mặt Aoko hay tên ngốc đó,” ngài siêu đạo chích lên tiếng. 

“Tôi có được biết không?” Shinichi không thể ngăn cản bản thân thắc mắc. 

“Có lẽ không. Nhưng nếu cậu thật sự muốn biết, tôi có thể cân nhắc việc trả lời cậu.” Anh nhướng mày nhìn thám tử, ánh mắt lấp lánh như một đứa trẻ háo hức khoe bộ sưu tập quý báu của mình. 

“Er, cảm ơn, nhưng không,” Shinichi nhanh chóng nói. “Đúng rồi, Ran… có ý muốn gặp cậu.” 

“Oh?” Kaito nghiền ngẫm câu nói này một lúc. “Là muốn gặp tôi theo kiểu ‘tớ sẽ cho vài đấm vào bản mặt hắn vì đã giở trò biến thái’ hay là kiểu ‘tớ muốn biết rõ hơn về con người đó để đảm bảo rằng cậu ta sẽ chăm sóc tốt cho người bạn của mình’?” 

“Có lẽ là cái thứ hai. Mà cậu vừa tự nhận mình là kẻ biến thái?” 

Kaito vẫy tay một cách thoải mái. “Tôi chỉ đang diễn tả thôi mà.” 

“Hửm… Mà thôi, dù gì tôi vẫn có cảm giác cô ấy sẽ chấp nhận việc…” Shinichi ngừng nói, ngón tay chỉ qua lại giữa hai người họ. Một tầng màu sắc chậm rãi xuất hiện trên gương mặt ấy. “Chúng ta. Mặc dù tôi không thể nói rõ lý do.” 

“Bởi vì cô ấy biết tôi là người tuyệt vời và không cách nào tìm người nào đó tốt hơn?” Kaito tự mãn tiếp câu. 

Shinichi đảo mắt. “Tôi không nghĩ vậy. Tôi lại đoán cô ấy nghĩ rằng tôi sẽ không gặp được người bình thường, còn cậu thì ít mang mầm mống của kẻ tội lỗi hơn…” 

Tên trộm bật cười. “Chà, nếu tình huống cho phép, tất nhiên tôi rất vui khi được gặp cô ấy. Dù việc đó chắc chắn mang lại một vài vấn đề.” 

“Ý cậu về việc chúng ta thật sự chưa từng gặp nhau?” 

“Ừ. Tôi không định để chuyện này là bí mật mãi mãi.” 

Shinichi khá vui mừng khi nghe thấy điều đó. Nó mang lại cho cậu cảm giác an toàn, giống như lời hứa cho việc anh sẽ luôn ở đây. “Cậu có kế hoạch gì chưa?” 

“Tôi đang lên kế hoạch cho việc đó. Nhưng việc này có đồng nghĩa với chuyện tôi có thể cân nhắc đến sự hợp tác của quý cô Mouri? Dù khả năng sẽ tăng lên đáng kể, chúng ta cũng sẽ gặp khá nhiều rắc rối.” 

Cả hai thảo luận thêm vài ý tưởng, nhưng bằng cách nào đó mà đề tài chuyển dần sang bí ẩn trong các quyển tiểu thuyết. Dù vậy, chẳng ai trong số họ bận tâm về vấn đề đó. Dù gì thì không phải bây giờ họ đang có rất nhiều thời gian sao? 

---------------------------------------------

Mua hàng từ link được đính kèm trong hình ảnh để mở khóa thêm nhiều chương truyện mới nhé!!!

86 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page