Chương 12: Đừng khiến mình bị thương.
- Moonlightl
- Apr 9, 2022
- 5 min read
Kid ngước đầu nhìn lên bầu trời, giống như cái cách mà Shinichi vừa làm khi nãy, và dường như không có ý định đáp lại câu nói của cậu.
Cậu nhanh chóng thay đổi hướng đi câu chuyện. “Vậy cậu nghĩ là tin nhắn ở biệt thự Takeuchi là lời cảnh báo hay là một thách thức?"
Họ dừng lại ở một ngã tư, và Kid thở dài nặng nề, tóc mái trên gương mặt ấy phủ xuống ánh mắt nhằm che đi sự soi xét có thể có.
“Tôi cũng không biết.” Kid nói. “Đây không phải là dạng người mà tôi thường đối phó. Nhưng tôi biết rằng nếu như viên đá này là viên đá mà tôi đang tìm kiếm, vậy thì cậu cần thiết phải điều tra thật kỹ càng Scarlett Shimamoto và tìm ra làm cách nào mà cô ta có được nó.”
“Cậu nghi ngờ cô ấy đang dùng danh tính giả?” Shinichi nhăn mặt. “Nếu như biết cách, rõ ràng đó là việc rất dễ dàng.”
Cuối cùng thì điều ra về Scarlett sẽ mở rộng danh sách nghi phạm. Tuy nhiên, nó chắc chắn sẽ phá vỡ tầng tiếp theo của vụ án, hoặc ít nhất là cậu có thể tìm thêm được lời gợi ý ở đâu đó.
“Thật vậy sao?” Kid hiếu kỳ nhìn xuống cậu trong chốc lát, mức độ tập trung của ánh mắt nó quá nặng nề khiến Shinichi như ngừng thở trước khi nó trở nên dịu dàng và nhìn đi chỗ khác. Cậu cho rằng sự cẩn trọng của Kid là anh ta hiểu được tầm quan trọng, sự cần thiết của những bí mật theo cách mà không ai khác trong cuộc sống của cậu ngoài Haibara có thể hiểu được. “Hmm.”
“Chuyện gì?”
“Không có gì.” Anh lấy ra một chiếc điện thoại màu đen và không có bất kỳ dấu hiệu gì trên đó, kiểm tra thời gian. “Đây là nơi mà chúng ta sẽ kết thúc cuộc hợp tác, anh chàng thám tử nhí.”
Họ đang tiến dần về khách sạn của Shinichi. Cậu tự hỏi rằng có phải anh ta đã biết trước điều đó, mà nếu thật sự là như vậy thì cũng không quá ngạc nhiên. Kid biết được rất nhiều chi tiết nhỏ trong cuộc sống hằng ngày của cậu và một vài thói quen mà anh ta không nên biết.
Điều này càng khiến cậu phiền muộn hơn nhiều nữa.
Những ngón tay của anh ta tinh nghịch đung đưa theo từng nhịp vẫy tay. Đó gần như là một hành động rất đơn giản và vô thức, cho dù không quá để ý tới những trò đùa và cuộc nói chuyện quá đỗi bình thường, thì Kid đã không thể hiện ra bất cứ thứ gì ngoài sự lo lắng. Shinichi quả thật rất không quen đối với chuyện này.
Cậu vươn và nắm lấy cổ tay của Kid trước khi anh ta kịp rời đi. Ngạc nhiên là, dưới ngón tay của Shinichi, làn da của anh ta thật sự rất mềm mại, nóng ẩm, và mướt mát. Cậu có thể cảm nhận được nhịp đập không ổn định của người này khi ngón tay cậu nhấn lên mạch máu trên cổ tay.
“Kid, hãy cẩn thận.” Cậu đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ khi chợt nhận ra giọng mình có chút nghiêm trọng, nhưng mà… Shinichi lại đột nhiên nghĩ tới vũng máu trên sàn nhà trong căn phòng khiêu vũ, một lời mời gọi rùng rợn. “Chỉ là… Đừng có hành động bất cẩn như cậu thường làm.” Đừng khiến mình bị thương.
Cậu nhận thấy được sự kinh ngạc trong ánh mắt kia. “Tôi…” Nhưng mà tiếp sau đó chỉ là nụ cười. Shinichi đột nhiên nghĩ, đây chắc chắn là nụ cười thật tâm. Thật đáng yêu làm sao. Có lẽ đó là nụ cười chân thật của Kid, thứ mà cậu chưa từng có cơ hội để bắt gặp trước đây. Nụ cười đó khiến đôi môi cậu bỗng chốc khô khốc, nhưng đồng thời lại cảm thấy ấm áp lạ lùng. “Đừng có làm gương mặt đó thám tử nhí, cậu lớn hơn so với vẻ bề ngoài của mình đấy.”
“Không hẳn.” Shinichi đáp lại một cách khô khốc. “Trái ngược hoàn toàn đấy.”
Nụ cười của Kid biến mất đằng sau gương mặt vẫn luôn nhướng môi quen thuộc. “Tôi đoán như vậy là đủ công bằng rồi.” Anh rũ cổ tay mình xuống khỏi cái nắm chặt của bàn tay nhỏ bé, xoa xoa nó như thể Shinichi vừa mới dùng một lượng nhiệt lớn nắm lấy mình. “Cậu không cần phải lo lắng cho tôi, thám tử. Tôi là một nhà ảo thuật tài ba nhất, mấy kẻ tầm thường không thể nào bắt được tôi.”
“Bọn chúng chắc chắn không tầm thường.”
“Khi đối đầu với tôi, bọn chúng đều là những kẻ tầm thường.”
Shinichi mỉm cười khi nghe giọng nói kiêu ngạo của người ta. “Tôi hy vọng sau này cậu sẽ nói cho tôi biết về ‘Lady Red’."
“Hmm, có lẽ là tôi sẽ…” Kid nói, “nếu như cậu đủ may mắn~”.
Ánh đèn giao thông chuyển sang màu xanh, và khi Shinichi tiến bước vào đám đông đang hướng về phía khách sạn, Kaito Kid biến mất cứ như hắn ta chưa từng xuất hiện, chỉ có cảm giác nóng ấm trong lòng bàn tay là bằng chứng rõ ràng cho việc anh ta đã gần ở cậu tới mức có thể chạm tới được.
Cho đến khi quay trở lại phòng khách sạn, cậu mới nhận ra bản thân mình không chỉ tìm được một mục tiêu khác để theo đuổi, mà còn là cảm giác thoải mái mà cậu đã khao khát từ khi bước ra khỏi căn phòng này. Độ ấm từ nụ cười đó cứ nhộn nhịp trong lồng ngực cậu.
Xem ra, Kid quả thật là một nhà ảo thuật tài ba, mặc dù thừa nhận là cậu sẽ không chịu ảnh hưởng bởi nó, anh ta luôn làm cậu ngạc nhiên cho dù chỉ là sự xuất hiện của mình.
***
“Rốt cuộc thì cậu muốn gì, Edogawa?” Sau ba tiếng chuông điện thoại thì cuối cùng Haibara trong giọng nói ngái ngủ đã trả lời cậu.
“Ồ…” Shinichi ngạc nhiên trả lời, tay chân giang rộng nằm trên giường trong phòng khách sạn. “Cậu đang xem giải đấu của Big Osaka à? Higo đang ở trên TV nên cậu muốn tôi nhanh chóng tắt điện thoại?”
“Tôi đang xem phim, và cậu thì đang làm phiền tôi.” Đoán rằng mấy sợi gân đang giật giật trên trán của cô nàng khiến Shinichi mắc cười. “Nói đi, rốt cuộc thì cậu muốn gì?” Đầu dây bên kia dừng lại. “Cậu… Mọi chuyện đều ổn chứ? Thứ thuốc mà tôi đưa cho cậu, cậu đã uống viên nào chưa?”
Những viên thuốc màu xanh mà Haibara đã đưa cho cậu một tháng trước khi cơ thể cậu dần cảm thấy không khỏe. “Nên nhớ chỉ trong trường hợp khẩn cấp,” cô ấy nói như vậy. “Cậu không được phép liên tục sử dụng nó, nếu không sẽ không còn có tác dụng gì xảy ra.”
“Không sao hết, tôi vẫn chưa uống viên nào cả.” Cậu xoa mắt, nuốt xuống cảm giác buồn nôn vẫn còn kéo dài. “Có một vụ án mà tôi cần cậu giúp. Bởi vì không biết là sẽ có wifi hay không nên tôi đã không mang theo máy tính, nhưng tôi cần phải xác định danh tính của một người.”
“Cậu cũng chẳng có khả năng làm việc đó, nên đưa tên đây đi.” Vẫn cứ đòi hỏi như bình thường vậy. Tuy nhiên trong giọng nói đã không còn sự lo lắng nữa. “Tôi không có thời gian cả ngày để chơi trò thám tử với cậu đâu đấy.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Trên Wattpad có một đại thần đã trans gần xong nó rồi nè. Bộ này tên đúng là Cuộc Điều Tra Màu Đỏ. Tiếng Anh là A Study Of Scarlett nè