Sau giấc ngủ chập chờn suốt cả đêm dài, Shuichi quyết định bản thân anh sẽ không tin vào điều đó, anh sẽ không tin cho tới khi tận mắt nhìn thấy thi thể của cậu, mà thậm chí cho dù có tới lúc đó, có thể anh cũng sẽ không tin vào sự thật này.
Đó là Bourbon. Cậu ấy rồi sẽ đột ngột xuất hiện trở lại vào vài tháng sau với nụ cười trên môi và ánh nhìn chế giễu. Và thứ duy nhất người đó có thể nói là, “Cái gì, Akai, anh nghĩ tôi thật sự đã chết?”
Nhưng anh không muốn chờ đợi cho tới nó xảy ra, vì việc để Furuya một lần nữa vượt mặt anh thực sự khá khó chịu.
(Anh không muốn phải chờ đợi việc này xảy ra, bởi vì nếu như nó không xảy ra…)
Do đó anh quyết định điều tra về cái chết của cậu. Với việc Tổ chức yên ắng như hiện tại, tìm hiểu chi tiết về cái chết của Furuya - là cái ‘chết’ của Furuya - là một đầu mối tốt hơn bất kỳ thứ gì khác.
Anh đã cố gắng uy hiếp nhân viên điều tra của PSB để lấy được quyền quan sát thi thể, nhưng mọi chuyện đã thất bại. Mặc dù vậy, anh vẫn xoay sở để nhận được một báo cáo khám nghiệm tử thi.
Không may là mọi chuyện chỉ đi vào ngõ cụt - thi thể trong mấy tấm ảnh bị cháy đến mức gần như hoàn toàn nên không cách nào nhận diện được nạn nhân. Người ta đã đưa ra kết luận như vậy bởi vì Furu- thi thể đã mang găng tay, và nhờ vào điều đó mà dấu vân tay gần như vẫn còn nguyên vẹn.
Dù vậy vẫn có chút manh mối có thể lần ra. Đơn giản bởi vì dù Bourbon thường xuyên đeo găng tay, phần còn sót lại của thứ này trông hoàn toàn khác so với thứ mà Shuichi đã từng thấy. Tất nhiên, kiểu dáng của nó hoàn toàn giống nhau, có điều thứ này dày hơn và được bọc kèm chất liệu chống lửa ở bên trong. Điều này thật sự đáng nghi, rất đáng để nghi ngờ, và nếu Shuichi nắm bắt được manh mối nhanh hơn một chút so với mức anh thực sự nên làm thì, cũng chẳng ai ngoài anh biết điều đó.
Anh cũng đã hỏi nhân chứng có chiếc điện thoại mà họ đã lấy để xác nhận dấu vân tay - bởi vì nếu như có mánh khóe nào đó ở đây, anh nghi ngờ nó cũng sẽ có ở đó - nhưng đáng buồn là điều tra viên của PSB không đưa nó cho anh. Họ từ chối cho anh mọi thông tin về nhân chứng bởi vì ‘tính bảo mật’ và bởi vì họ ‘đã xác nhận cái chết của thanh tra Furuya ở mức độ thỏa đáng’.
Họ thậm chí sẽ không nói cho anh biết thành viên nào giết Furuya.
Shuichi chỉ tặc lưỡi và lao ra khỏi văn phòng. Anh đành phải tự điều tra vụ việc này - dù gì thì anh cũng đã quá quen với nó.
(Và khi mà anh tìm được kẻ nào trong Tổ chức đã sát hại Furuya, anh sẽ làm hết sức mình để đảm bảo bản thân chính là người sẽ nã viên đạn vào giữa đầu chúng.)
***
Anh được mời tới dự đám tang của Furuya. Một người phụ nữ bình thường khá nghiêm túc - một vị sĩ quan cảnh sát cấp cao mà anh đã từng nhìn thấy trong đội hình của Kazami vài lần - đã lén lúc gửi lời mời cho anh sau một cuộc họp.
Cô ấy có nhắc đến từ ‘đám tang’ khi đi mời anh và rồi nhanh chóng bước đi. Anh còn chẳng có cơ hội đáp lời.
Shinichi không có ý định tham dự đám tang của cậu, mặc dù anh cảm giác có chút hối lỗi khi họ đã đi cả một đường dài để mời mình. Nhưng anh từ chối tin việc Furuya đã chết.
(Nếu anh đi tới đám tang của cậu ấy đồng nghĩa với việc anh đã thừa nhận điều đó.)
***
Hai tuần kể từ ‘cái chết’ của Furuya, anh nhận được tin nhắn từ Akemi. Một cảm giác kinh hoàng chợt bắn qua người anh bởi vì trong lúc tập trung vào mục đích duy nhất, anh đã quên mất việc phải nhắn tin cho cô ấy.
Tin nhắn rất ngắn nhưng hoàn toàn không có chút ngọt ngào nào trong đó.
Tối nay anh có rảnh không? Em muốn nói chuyện.
Bản năng đầu tiên cùng với sự thúc giục của anh chính là ngay lập tức trả lời có, và kèm thêm việc anh sẽ tới ngay lập tức.
Nhưng tối nay anh có hẹn gặp mặt với một khách hàng trước đây của Furuya - một trong những người Furuya đã từng giúp đỡ với tư cách là thám tử tư. Anh hy vọng người đó có thể cung cấp một số thông tin chi tiết về cậu mà anh chưa biết. Anh không thể bỏ qua cuộc gặp mặt chỉ vì nỗi khó xử của cá nhân mình.
(Nếu anh đã lo lắng nhiều hơn một chút - nếu anh đã quan sát Furuya thật kỹ càng thay vì để mặc việc đó, thì có lẽ -)
Nên anh chỉ nhắn lại:
Anh rảnh sau chín giờ.
Một giờ sau - có lẽ là vào buổi chiều - anh mới nhận được câu trả lời.
Được. Lúc đó gặp anh.
***
Anh sẽ gặp một người phụ nữ tên Kamon Hatsune vào tối nay - một blogger thời trang độc thân không mấy tiếng tăm, và vừa nhận thức được việc mình có một người anh trai sinh đôi. Shuichi chỉ thấy cô ấy khi đang tìm kiếm thứ gì đó thú vị trên Internet, và anh đã phát hiện ra blog của Kamon. Cô ấy đã viết một bài đăng nằm ở gần cuối trang blog của mình, gần như chỉ là vô tình, về lời cảm ơn ‘thám tử Amuro’ vì đã ‘cứu cô ấy khỏi hành động quá hấp tấp trong giai đoạn khó khăn của cuộc đời’.
Tất nhiên, điều đó đã thu hút sự chú ý của anh.
Anh đã rất ngạc nhiên khi người phụ nữ đồng ý gặp mặt vào bữa tối để nói về việc cô ấy đã biết Furuya như thế nào.
Anh giả vờ mình là một đồng nghiệp đang cố gắng tìm hiểu nguyên nhân cho sự mất tích của một người bạn, thay vì là một đặc vụ FBI cố gắng chứng tỏ một thành viên trong PSB đã làm giả cái chết của mình.
Shuichi sắp xếp buổi gặp mặt tại một nhà hàng gia đình để giúp cô ấy có thể thoải mái và bình tĩnh hơn - dù gì những thông tin mà cô ấy có thể có được cũng không quá bảo mật.
Anh đã nghĩ bản thân mình sẽ không nghe thấy chuyện gì bất ngờ hơn việc Bourbon cứu sống Akemi, nhưng câu chuyện của Kamon hoàn toàn khiến điều đó trở nên quá đỗi bé nhỏ.
“Anh biết không, tôi đã dự định kết hôn với người đó,” đó là những gì mà cô ấy bắt đầu, tông giọng có chút căng cứng, cũng có chút đổ vỡ. Shuichi không hề lên tiếng cho tới khi cô kết thúc câu chuyện.
Furuya đã bắt chuyện với cô và người anh trai song sinh của mình - người chồng sắp cưới của cô ấy - và bảo rằng bản thân mình đã điều tra đám cháy và phát hiện việc cả hai được cứu thoát khi vẫn còn là những đứa bé. Và cậu ấy cũng có lý do để tin tưởng hai người họ là một cặp song sinh. Người anh trai của cô, Banba, đã không tin vào điều đó, nhưng Kamon lại nghi ngờ và quyết định liên hệ với một bệnh viện để kiểm tra DNA.
Cô nhỏ giọng thừa nhận việc mình đã lạc lõng rất nhiều khi biết rằng những điều mà Furuya nói là sự thật, và rằng cô ấy không biết rốt cuộc mình nên làm gì. Nhưng Furuya đã gọi điện cho cô và bảo cô nàng tới quán Cafe Poirot, đưa cho cô nàng một miếng bánh nhỏ và bắt đầu nói chuyện.
Cậu nói với cô về việc mình cũng từng là một đứa trẻ mồ côi, và rằng cậu chưa bao giờ biết tới gia đình mình. Cậu nói về việc mình sẵn sàng trả giá bất kỳ điều gì để có thể tìm thấy thông tin về thành viên nào đó trong gia đình, và cả những thứ mà cậu vẫn sẵn sàng để từ bỏ. Và cậu hỏi về việc, nếu quay lại lúc còn nhỏ, cô sẽ đưa ra thứ gì để có thể tìm lại được thành viên trong gia đình mình.
“Cũng không phải việc này không đau đớn,” Kamon lầm bầm, gương mặt của cô bị che khuất trong bóng tối. “Nó vẫn đau, thật sự rất đau, và tôi yêu - đã yêu Raita rất nhiều. Nhưng nghe thấy anh ấy nói điều đó, nó đã gợi nhớ cho tôi về mọi thứ mà tôi muốn khi còn nhỏ - về việc tìm ra gia đình mình. Chính điều đó đã khiến tôi, sau tất cả, cho mọi thứ một cơ hội để cố gắng trở thành một gia đình cho dù không phải theo cái cách mà tôi từng mong muốn.”
Kamon dụi mắt, Shuichi tinh ý ngoảnh mặt đi trong giây lát. Khi anh chuyển tầm nhìn về lại cô ấy, cô nàng đã đứng lên khỏi ghế ngồi với sự u sầu trên gương mặt.
“Xin lỗi vì đã nói quá nhiều, chỉ là tôi đã không có người nào để có thể tâm sự về mọi chuyện,” Kamon nói, “cảm ơn vì đã lắng nghe - tôi hy vọng điều này đã giúp ích được phần nào. Nếu như anh tìm thấy thám tử Amuro, anh Moroboshi, có thể giúp tôi - chuyển lời cảm ơn anh ấy? Nếu anh ấy đã không nói chuyện với tôi khi đó, tôi nghĩ mình đã làm chuyện gì đó mà tôi sẽ hối hận. Tôi thật sự cảm kích về những gì mà anh ấy đã làm cho tôi.”
Giọng nói của cô ấy vẫn còn chút cảm giác đau khổ, nhưng nụ cười mà cô dành cho anh lúc rời đi đã bình tĩnh hơn rất nhiều so với lúc ban đầu. Mặc dù, cô ấy gần như là một người xa lạ, Shuichi lại có cảm giác vui mừng vì anh có thể giúp đỡ để đáp lại sự hợp tác của cô ấy - bởi vì dù thông tin đó hoàn toàn vô dụng trong việc tìm kiếm Furuya, nó cũng khá hấp dẫn.
Nhưng đó cũng là một ví dụ khác về việc Furuya biết những điều vốn không thuộc phạm trù của cậu. Mặc dù nó có thể là công việc của Furuya, Shuichi nghi ngờ vẫn còn rất nhiều kiến thức kỳ lạ khác mà cậu ấy biết.
(Bên cạnh việc đó, tất nhiên, anh cũng có một vài thông tin về thân phận của Furuya, về những điều đã tạo nên con người của cậu ấy ngày trước. Anh còn ngạc nhiên về mức độ háo hức khi tâm trí tìm hiểu thêm được một chút, nhưng anh đơn giản chỉ mặc kệ nó.)
Vậy nên sau khi rời nhà hàng gia đình, tâm trạng của anh có chút lẫn lộn.
Câu chuyện mà anh đã nghe khá đáng sợ - anh không biết rốt cuộc mình nên làm gì nếu biết được người mình yêu lại có mối quan hệ máu mủ với mình.
Nhưng anh lại chẳng thể ngừng cảm giác hân hoan khi nhận được thông tin mới về Furuya, vậy nên, cùng với một trái tim hỗn loạn, anh đi tới căn hộ của Akemi.
-----------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments