Cả hai dành đến 45 phút chỉ để tranh luận về loại xe mà mình nên thuê, cuối cùng đưa quyết định chọn chiếc Renault Clio IV sau khi Kid đưa ra góc nhìn về việc cả hai đã nhìn thấy hàng trăm chiếc xe này ngoài đường phố, và mục đích của bọn họ cũng cần tránh sự nổi bật.
“Mẹ em sẽ giết em nếu dám thuê cái xe mui trần mini này,” Shinichi lên tiếng. Hôm nay cậu mặc quần jean của Kid cùng với một chiếc áo sơ mi dài tay màu xám có một chiếc lông vũ màu đen mà Kid đã ném cho cậu. “Nhà Kudo chỉ có thể lái xe thể thao.”
Kid chỉ nhếch môi và bác bỏ lời cậu nói, anh nhắc nhở một cách ngọt ngào về việc vị Kudo nào đó sẽ không lái xe. Shinichi lườm anh trong lúc Kid lục tung hành lý để tìm hộ chiếu thật của mình và sắp xếp những thứ đồ trẻ con mà mình đã mang theo để vứt bỏ. Chỉ còn lại một cái vali rỗng. Nhưng chưa bao giờ Shinichi nghĩ rằng mình sẽ thích thú với thứ đó đến như vậy.
Điều đầu tiên mà họ làm là mua cho Shinichi một cái áo khoác ở cửa hàng quà tặng của khách sạn, một cái áo màu đen đơn giản mà Shinichi đã dùng tiền đổi được tại sân bay Narita với hộ chiếu của Edogawa Conan, cùng năm cái quần lót có màu sắc cực kỳ khó chịu.
“Chỉ mua hàng bằng tiền mặt? Hoạt động bí mật không tệ đấy thám tử,” Kid nói với cậu khi cả hai tiến ra ngoài đường phố. “Anh chưa bao giờ nghĩ một Kudo Shinichi phô trương lại có thể giỏi trong việc né tránh tầm ngắm như vậy đâu.”
“Nỗi sợ là động lực tốt để từ bỏ những thói quen xấu,” Shinichi trả lời. Kid mỉm cười, một tay khoác lấy cánh tay cậu, một tay vẫy taxi.
Họ mua cho Shinichi một vest màu xanh navy tại một cửa hàng trên đường đến đại lý cho thuê xe ô tô ở gần Đại sứ quán Nhật Bản. Kid lải nhải miết về việc bản thân cảm thấy chán đến mức nào khi cậu không chịu mặc thử nó. Shinichi chỉ mỉm cười và hứa với anh về chuyến đi mua sắm thật sự nếu sau này họ có thời gian.
Điểm dừng tiếp theo của cậu là chọn giày, vì đôi giày thể thao dự phòng mà Kid mang theo có hơi to so với cậu. Sau khi mang chúng ra khỏi cửa hàng và để mặc cho Kid lấy thêm một đôi khác và nhét vào túi của mình, thứ vẫn còn hơi ẩm sau khi đã rửa sạch vết máu. “Bây giờ thì có quá nhiều chỗ trống rồi,” anh nói. “Thật may khi anh không còn cần phải mang theo đống thuốc của em.”
Tiếp đó anh nắm lấy tay Shinichi bằng đôi bàn tay đã được đeo găng của mình, và giữ chặt nó trong lúc hai người tìm chỗ để ăn trưa.
“Mua đại thứ gì đó rồi đi cũng được,” Shinichi nói, tầm mắt chú ý tới cửa hàng bánh mỳ nhưng Kid lại lắc đầu.
“Chúng ta nhất định phải có một bữa ăn tại Paris, Shinichi. Quy tắc đấy.” Anh nháy mắt. “Một người quen của anh có đề xuất một tiệm rượu nhỏ ở quanh đây.”
“Chúng ta đang cố gắng giải quyết một bí ẩn,” Shinichi khiển trách, nhưng cậu không phản đối nhiều khi Kid kéo mình băng qua đường, đi ngang qua một quán cà phê khiến Shinichi nhớ tới kiểu quán mà Takizawa Morisuke ưa thích ở đường Kinza, cùng với một cặp vợ chồng già đang ngồi ở bàn trước cửa sổ.
“Tối mai mới là đêm trăng tròn. Chúng ta không có gì phải vội hôm nay cả.”
“Em muốn dành nhiều thời gian hơn để quan sát căn hộ của bố anh. Khi đó tình trạng sức khỏe của em không tốt lắm, có thể còn có nhiều thứ ẩn giấu ở đó.”
“Hiểu rồi,” anh nói, “Nhưng nó sẽ vẫn có mặt ở đó sau một tiếng nữa.” Anh tặng Shinichi một nụ cười méo xẹo. “Anh nghĩ Vermouth vẫn có thể tự chăm sóc bản thân cho tới lúc đó.”
Shinichi mỉm cười và đi theo sự hướng dẫn của Kid. Hôm nay có rất nhiều khách du lịch, vì mặc dù là thứ Hai nhưng ngày nghỉ đông trên khắp thế giới đang đến gần. Đèn Giáng Sinh được trang trí đẹp hơn. Shinichi còn có thể ngửi thấy cả mùi bánh mì, nước, khói thuốc lá và cây thông trong không khí.
“Vào ngày nào đó, chúng ta nên trở lại đây,” Shinichi nói. “Cho một kỳ nghỉ thực thụ.” Kid nhìn chằm chằm về phía cậu. “Mặc dù không nhanh như vậy,” cậu nói rõ, nhưng biểu hiện của Kid lại trở nên mơ hồ. “Có lẽ là vài năm tới, khi chúng ta có thể tự do du lịch, lúc đó chúng ta có thể tới Paris. Anh có thể cho em xem tất cả những kiến trúc mà anh thích.”
“Vài năm tới?” Kid tiếp tục bước đi, nhưng anh chú ý đến Shinichi hơn là bất cứ thứ gì phía trước. Nhưng cậu không quá lo lắng vì anh sẽ không đâm vào bất cứ thứ gì. “Nghe hay đấy.”
“Có gì dính trên mặt em sao?” Shinichi hỏi. Gương mặt của Kid sáng bừng lên.
“Chỉ có anh nè ~” Kid chồm người về phía cậu, như thể sắp véo vào má Shinichi. Cậu ngạc nhiên nghiêng người về phía sau né tránh.
“Cái-”
“Kuroba?”
Kid đứng hình. Anh nhìn Shinichi một cách sửng sốt và hoài nghi trước khi quay lại và bắt gặp Hakuba Saguru, chàng thám tử trung học với hai chiếc túi mua sắm màu trắng trên tay khi cậu ta đứng trên vỉa hè của một cửa hàng bán trà nơi họ vừa đi qua. Đôi mắt kia nheo lại quan sát Shinichi.
“Rốt cuộc thì anh đã làm gì để xứng đáng nhận được điều này?” Kid nói đủ to để Hakuba nghe thấy nhưng lại đủ nhỏ để có thể giả vờ là mình không cố ý. Shinichi cũng lưu ý thấy anh buông tay mình ra và lùi ra sau vài bước.
“Tôi đoán là tôi đã nghe thấy giọng cậu,” Hakuba nói.
Hai người họ bước ra khỏi dòng xe cộ trên vỉa hè để đứng bên cạnh quá trán trà. “Hôm nay tôi không nghe thấy nhiều Tiếng Nhật lắm, và giọng của cậu thì khá đặc biệt.”
“Của cậu cũng vậy đấy,” Kid càu nhàu khoanh tay mình lại. “Thật may là tôi đã thoát khỏi cậu trong gần một năm nhưng tại sao cứ nhất thiết phải thấy cậu xuất hiện ở đây chứ?”
Hakuba nhăn mày, tập trung ánh nhìn của mình về lại phía Shinichi. “Cậu là… Cậu là Kudo Shinichi?” Gương mặt người đối diện ửng đỏ vì cơn lạnh mùa đông, nhưng Shinichi có thể nhìn thấy cả nét hoài nghi bên cạnh đó. “Cậu biết Kuroba?” Cậu ta vươn tay ra. Shinichi, sau một khoảng chần chừ, cũng bắt lấy nó. “Tôi là Hakuba Saguru, con trai của chánh thanh tra Hakuba. Thật vui khi cuối cùng cũng gặp được câu, cho dù là trong trường hợp… đầy bất ngờ.”
Cậu ta bắn cho Kid một cái nhìn nghi ngờ. Đột nhiên Shinichi nhớ tới việc Hakuba Saguru đã từng tới học ở trường của Kid trong suốt một năm, chúng lớp với cả Kid và Nakamori Aoko.
“Cuối cùng?” Shinichi hỏi. Hakuba gật đầu.
“Tôi nghĩ tôi sẽ được làm quen với cậu tại buổi gặp mặt Thám tử Koushien, nhưng có vẻ như thật tốt khi cậu đã không tham gia, vì toàn bộ sự việc hóa ra chỉ là một trò lừa bịp.”
“Ah, đúng vậy, Hattori có nói với tôi về việc đó,” Shinichi trả lời. Tiếp đó cậu thấy Hakuba nhếch miệng tỏ vẻ không thích thú mấy khi nghe nhắc đến Heiji.
“Chắc rồi,” Hakuba đáp lời, trước khi chuyển sự chú ý của mình về phía Kid, người vẫn đang khoanh tay với vẻ mặt cáu kỉnh khiến Shinichi muốn bật cười. Kuroba Kaito, không phải Kid, cậu nhắc nhở bản thân khi lướt ánh mắt về phía Hakuba. Chỉ là một khía cạnh của anh ấy, với tất cả những phần thú vị đã ẩn mình trong bóng tối. “Chúng tôi đã giải quyết mọi chuyện.”
“Tôi cũng nghe nói tới điều đó.”
“Nhưng tại sao các cậu lại ở đây? Cùng nhau?”
“Bộ tôi không thể có một kỳ nghỉ hay sao?” Kid đáp lời. Và Hakuba nhướng một bên lông mày.
“Tôi nghe Nakamori nói cậu đang tới Las Vegas để gặp mẹ mình.”
Kid mỉm cười. “Đó là kế hoạch ban đầu, nhưng sau đó Kudo đã nhờ tôi đi theo cậu ấy để làm người phiên dịch.”
“Tác dụng duy nhất của cậu ấy,” Shinichi nói, để mặc Kid kiểm soát lời nói dối của họ, “là nói được tiếng Pháp.”
“Đó là lý do vì sao chúng tôi lại ở Paris!” Nụ cười giả tạo của Kid mở lớn hơn. “Và bây giờ chúng tôi đang đi tới nhà hàng mà bạn tôi đã đề xuất để dùng bữa. Vậy nên chúng tôi đành-”
“Tôi từ London tới đây để điều tra vụ bắt giữ Marc Arbogast,” Hakuba cắt ngang lời Kid. “Liên quan đến vụ Kaito Kid bị tình nghi là thủ phạm.”
Shinichi tập trung. “Marc Arbogast bị bắt giữ?”
“Cậu biết ông ta,” Hakuba nói, cậu ta giống như một con cá mật đã ngửi thấy mùi máu. “Đó là lý do cậu ở đây, phải không?”
“Không,” Kid lên tiếng. “Mẹ của Shini- Kudo là một diễn viên nổi tiếng. Bà ấy đã từng đề cập tới Arbogast khi chúng tôi gặp nhau vào vài tuần trước.”
“Họ có một người bạn,” Shinichi xác nhận. “Chris Vineyard.”
“Tôi hiểu rồi,” Hakuba kéo dài. “Vậy sự hiện diện của cậu ở đây không liên quan tới vụ án giết người của Kaito Kid.”
“Đừng có nói như vậy,” Kid gào lên, thu hút sự chú ý của một vài người đi đường. “Tôi nói cho cậu biết, anh ta chỉ bị kéo vào thôi.”
“Tại sao họ lại liên kết vụ của Marc Arbogast với án giết người?” Shinichi quan tâm hỏi thăm.
“Ông ta có mối liên hệ thân cận với ba nạn nhân trước đó.” Cậu ta chỉnh lại cổ áo khoác mùa đông của mình. “Và ông ta bị cảnh sát phát hiện khi đang lục lại đống đồ thuộc về Mercier trong nhà cô ấy.”
Anh ta chỉ có vài phút, giữa khoảng thời gian mà Shinichi và Kid trốn thoát cùng lúc với cảnh sát đang tiến vào. Làm cách nào mà…
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments