Shinichi tỉnh dậy trong tiếng chuông điên cuồng của điện thoại khách sạn cùng với ánh nắng ban mai rực rỡ. Cậu với lấy nó một cách uể oải, trả lời bằng tiếng Anh. “Xin chào?” Giọng cậu khàn rồi.
“Kudo, lên mạng đi,” Haibara nói. Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc, để lại Shinichi bất lực lau khuôn mặt mình.
“Con người tàn bạo đó,” cậu lầm bầm và giãn người. Khi vươn người, Shinichi chạm vào Kid đang nằm bên cạnh mình, người vẫn còn khỏa thân và đang ngủ. Hàng mi đen nhánh với nét duyên dáng uốn lượn. Thứ đã xảy ra tối qua chợt ùa về trong tâm trí cậu. Shinichi nhìn đôi bàn tay mình, bàn tay của cơ thể mười sáu tuổi, rồi nhìn xuống Kid, để mặc nụ cười nở trên môi.
Bước xuống giường, cậu kiểm tra đồng hồ của một đứa nhỏ trên tủ đầu giường. Hơn sáu giờ. Vậy là họ đã ngủ được ít nhất tám tiếng. Da cậu dính dớp từ cơn buồn ngủ và… cả những thứ khác. Cậu nhận ra mình không thể trực tiếp nói chuyện với Haibara như thế này được.
Nhanh chóng chạy vội vào phòng tắm, Shinichi cảm thấy thật nhẹ nhõm vì bản thân không còn buồn nôn hay chóng mặt. Bật vòi nước sang chế độ nước nóng, cậu tắm đúng ba phút, xoa xà phòng và xả nước với thời gian kỷ lục trước khi lau người và lấy một trong những chiếc áo choàng bông chưa được sử dụng mà khách sạn cung cấp treo bên cạnh gương trang điểm.
Shinichi ngồi xuống chiếc ghế ngày hôm qua và kết nối wifi. Ngay sau khi máy tính thông báo kết nối thành công, cậu nhận được cuộc gọi đến từ Haibara qua Skype.
“Tôi có lẽ đã tìm được địa chỉ cho cậu,” Haibara nói, tiếp đó, cô dịch sang bên cạnh để chừa chỗ cho gương mặt của Heiji xuất hiện trên màn hình.
“Ý cô ấy là chúng tôi đã tìm được địa chỉ cho cậu,” cậu ta chỉnh sửa lại câu chữ. Đôi môi của Haibara co giật ngay cả khi cô ấy thở dài. Heiji cười đắc thắng, nhưng sau đó quai hàm của cậu ta chùng xuống. “Kudo? Cậu lớn quá đi!”
“Ừ,” Shinichi đáp lời, lơ đãng giảm âm lượng và lén nhìn Kid. Anh vẫn còn đang ngủ, chỉ là bây giờ càng cuộn tròn mình lại hơn và trông có chút lạnh. “Là cả chuyện dài, Hattori, có lẽ Haibara sẽ kể cho cậu nghe về nó sau?”
“Cô ấy còn chẳng thèm nhắc tới nó,” Heiji càu nhàu. “Cậu quay lại hình dáng cũ từ khi nào?”
“Mới tối qua,” Shinichi nói. “Còn cậu tới Tokyo khi nào?”
“Cũng mới tối qua,” Heiji đáp lời, quắc mắt nhìn cậu. “Cậu không làm gì ngu ngốc đấy chứ?”
“Tất nhiên là có rồi,” Haibara xen lời trước khi Shinichi kịp lên tiếng.
“Tại sao cậu không nói với tôi?” Heiji hỏi cô ấy và Haibara nhếch miệng.
“Tạo bất ngờ cho cậu đấy,” cô ấy trả lời, bằng một giọng ngây thơ ranh ma đến mức Shinichi phải chống lại cái rùng mình rõ ràng. “Dù sao thì, Kudo, chúng tôi có địa chỉ cho cậu.”
“Claude Arbogast?” Shinichi hỏi. “Tôi tưởng biệt thự của ông ta không kết nối với hệ thống điện?”
“Thôi nào, Kudo, cho nhau ít niềm tin đi chứ. Tôi và Haibara đã hợp lực để có được thông tin tốt hơn cho cậu và Kid bằng kỹ năng thám tử siêu hạng của tôi.”
“Chúng tôi đã cố gắng theo dõi các thiết bị, nhưng có vẻ như biệt thự chạy bằng máy phát điện và nước giếng,” Haibara nói. “Nhưng Hattori nghĩ chúng tôi nên tìm kiếm những lô hàng mà họ không thể dự trữ hoặc buộc phải lấy từ bên ngoài.”
“Như là nhập khẩu thực phẩm?” Shinichi trầm ngâm có chút lớn tiếng, nghe thấy tiếng Kid lầm bầm cựa quậy ở trên giường. “Quần áo, nhu yếu phẩm,... mấy thứ giống vậy à?”
“Nước hoa,” Haibara nói.
Heiji gật đầu. “Có người rất thích những loại nước hoa đắt tiền của ông ta. Anh chàng già cỗi giàu có có một bộ sưu tập kỳ lạ cực kỳ đáng ngạc nhiên.”
“Vậy thì sao, ông ta gửi chúng?”
“Kiểu vậy,” Heiji trả lời. “Ông ta gửi chúng cho một người bạn đại học của Takizawa, người đã chuyển đến Lozere, tên là Durand.”
“Hattori là người đề nghị chúng tôi tìm xem có ai liên quan đến vụ án hiện đang sống ở khu vực này không. Hóa ra ngay trước khi bị bắt, Takizawa đã gọi điện đến khu vực này vài lần nên khá dễ lần ra dấu vết của số điện thoại đó với sự giúp đỡ của cô Jodie.”
Shinichi nhắm mắt lại, cậu nhớ tới những hình ảnh về bản thiết kế mà họ đã tìm thấy ở căn hộ Bastille. Château Arbogast, Sở Lozère. “Đó là cách mà chúng tôi đã tìm ra hộp P.O. Thông qua Takizawa. Nhưng nó vẫn không giúp thu hẹp địa chỉ lại.”
“Đừng có đánh giá thấp chúng tôi, Kudo,” Heiji nói, bàn tay vuốt ngược tóc mình lên. “Sau đó, chúng tôi đã đột nhập vào trang đăng ký quyền sở hữu đất, tất nhiên không thể tìm thấy bất kỳ thông tin gì liên quan đến Arbogast. Nhưng Durand lại là đằng khác… Họ đã nhận được một mảnh đất lớn vào những năm 1999, bởi-”
“Claude Arbogast,” Shinichi kết câu. “Thông minh lắm. Cậu có tọa độ chính xác không?”
“Chắc chắn rồi, bro.” Heiji nhếch môi. “Xem ra tôi thắng trận này rồi, Kudo.”
“Chúng ta thậm chí còn không tìm hiểu cùng một thứ, Hattori,” Shinichi trả lời. “Tôi đang tìm kiếm thông tin từ Mercier-”
“Đừng có là một kẻ thua cuộc bủn xỉn như vậy chứ. Cậu có thể thừa nhận việc tôi rất tuyệt vời mà.”
Haibara hắng giọng nhằm thu hút sự chú ý của Shinichi. “Sức khỏe cậu thế nào rồi Kudo?” Trước sự ngạc nhiên của Shinichi, cô nàng nheo mắt. “Hô hấp ổn định không? Đã hết buồn nôn chưa? Còn thể chất thì như thế nào?”
Shinichi đỏ mặt, tầm mắt hướng về phía giường ngủ. “Mọi thứ có vẻ rất tốt,” cậu nói, cố gắng giữ vẻ mặt và không nói với Haibara quá nhiều. Mặc dù cậu đoán cô ấy sẽ biết nó sớm thôi - bạn bè của Shinichi rất nhiều, nhưng cậu sẽ không cho rằng không ai trong số họ là không biết quan sát.
Haibara nhướng một bên lông mày. “Mọi thứ?” Môi cô nàng giật giật. “Tôi hiểu rồi." Shinichi nuốt nước bọt và tập trung lại. “Gửi địa chỉ cho tôi đi,” cậu nói, ánh mắt tập trung về phía Heiji. “Kid và tôi sẽ dùng tên cậu ấy hoặc bố tôi để thuê một chiếc xe, chúng tôi sẽ lái nó để tìm căn biệt thự. Đã đến lúc chúng ta phải giải quyết mọi chuyện rồi.”
“Cậu tìm ra lý do vì sao bọn họ lại muốn Kid chưa?” Hattori dựa vào chiếc ghế của mình và quan sát Shinichi. “Tại sao bọn chúng lại muốn kéo cậu ta vào?”
“Kid trước đây đã được giao phó một việc gì đó,” Shinichi nói. “Nếu không có nó, những chiếc chìa khóa mà họ đã lấy sẽ trở nên vô dụng nếu Claude Arbogast không đứng về phía họ.”
“Và cậu đoán ông ta đã làm vậy.”
“Nếu ông ấy đứng về phía họ, bọn chúng sẽ không cần tới Kid.” Shinichi xoa mắt.
“Nhưng bọn chúng cũng không có tất cả chiếc chìa khóa,” Haibara lên tiếng. “Vermouth đã giữ một vài trong số chúng.”
Shinichi gật đầu. “Đúng, là ba cái. Nhưng tôi nghĩ…” Cậu nhớ lại cuộc đối thoại của mình và Kid. “Tôi nghĩ bà ấy cũng tới để gặp mặt Arbogast. Khi nào thì trăng tròn?”
Haibara lướt nhanh trên bàn phím. “Ở Paris? Tối mai.”
“Có thời hạn rồi sao Kudo?” Heiji gãi một bên mặt. “Đừng để bị cuốn vào những trò chơi của Vermouth. Dù gì bà ta cũng là một trong số chúng.”
“Sẽ không đâu,” Shinichi hứa. “Dù gì Vermouth đã cứu mạng sống của tôi và đưa tôi trở về với cơ thể cũ.”
“Cái gì?” Heiji hỏi, nhưng Haibara nghiêng người về phía trước màn hình, gương mặt nhăn nhó.
“Kudo, nhớ cẩn thận. Chúng ta không biết ai là người đứng sau những thứ này, và cho dù đó có là ai đi chăng nữa, hắn cũng nắm được một trong những đặc vụ hàng đầu của Tổ chức áo đen. Đồng thời, có đủ thông tin tình báo về việc Bourbon đang làm việc với họ. Ngoài ra, cậu vẫn không biết ai là người đã gửi những kiện hàng kia cho cậu.”
“Tôi biết rồi, Haibara. Gửi cho tôi địa chỉ của căn biệt và tôi sẽ liên hệ lại với cậu sau.”
“Tốt,” cô nói, kết thúc cuộc gọi trong khi Heiji tiếp tục lải nhải về việc Vermouth đã biến Shinichi trở thành hình dáng cũ như thế nào.
Shinichi thở dài, ngắt kết nối khỏi internet và dựa người vào ghế bành, nhắm mắt lại. Có quá nhiều đầu mối chưa được gắn kết.
Những tấm ảnh. Vermouth. Kanami và người bà ta đang làm việc cho, nếu bà ta vẫn tiếp tục giao thiệp với Bourbon và Chianti, cả việc việc tích cực cố gắng hạ bệ Vermouth. Cuối cùng thì, chính xác bằng cách nào mà một người có thể sống mãi mãi. “Pandora là gì?” cậu lầm bầm, nhấc chân lên ghế và đan các ngón tay vào nhau.
“Có lẽ đó không phải là một viên đá có thể đem lại sự bất tử,” Kid đáp lời, vươn cơ thể trần truồng trên giường trước khi nằm sấp lại và nhìn Shinichi, người đã mở mắt để quan sát người đồng hành của mình. “Và một thứ gì đó được giấu trong tòa lâu đài phải cần năm chiếc chìa khóa để mở ra.”
“Còn thứ mà Vermouth có trong cơ thể mình.” Shinichi để tay lên bụng. “Một thứ có thể dùng để chế tạo ra apotoxin đã suýt giết chết em.”
“Rất nhiều người đã bị giết bởi Pandora,” Kid nói, liếc nhìn Shinichi qua mái tóc mình. “Ma thuật thật sự rất nguy hiểm.”
“Anh tin vào ma thuật?”
Kid cắn môi dưới. “Anh… đã từng nhìn thấy nó. Cùng với một vị phù thủy.” Anh cười tinh quái. “Một người cần cực kì đề phòng ở lớp trung học của mình.”
“Anh thật sự thích sống cuộc sống nguy hiểm.”
“Đó là lý do vì sao anh lại theo đuổi một thám tử liều lĩnh,” Kid đồng tình. “Cuộc sống trước đây không đủ phức tạp.”
Shinichi nhìn chằm chằm vào Kid cho đến khi anh chớp chớp hàng mi để tạo nét quyến rũ, rồi lắc đầu cam chịu.
“Chúng ta cần phải quay lại căn hộ của bố anh để lấy bản thiết kế.”
“Đi bây giờ cũng được.”
“Chỉ sau khi chúng ta thuê xe,” Shinichi nói. “Bằng cách đó chúng sẽ không bao giờ khuất khỏi tầm mắt. Chúng ta không thể mạo hiểm. Không phải bây giờ.”
“Suy nghĩ tốt lắm,” Kid đáp lời. Anh ngồi dậy, chậm rãi vươn hai tay lên đầu để cơ bắp co giãn. Shinichi lạc mất dòng suy nghĩ khi ánh nắng chiếu qua cửa sổ, chiếu vào những lọn tóc nâu óng ả của Kid và đổ bóng người con trai này xuống giường. “Tiếp đó chúng ta sẽ… Thám tử?”
Shinichi, xấu hổ vì bị bắt gặp đang nhìn chằm chằm, liếc mắt xuống sàn nhà và nhìn thấy quần jean cùng với quần lót màu xanh bị vứt bừa bãi trên đất. Nhưng nó chẳng giúp gì với thứ đang thít chặt trong ruột gan của mình. “Quần áo,” cậu lơ đễnh nói khi chuyển ánh nhìn về phía Kid và phát hiện anh đang tiến tới chỗ mình.
“Cái gì?”
“Em cần quần áo,” cậu nói rõ khi Kid đi ngang qua và dừng lại ở phía sau, cúi xuống, hai cánh tay buông lỏng bên vai Shinichi và áp má vào mặt Shinichi.
“Em trông rất ổn trong quần áo của anh mà,” Kid nói. Shinichi ngửi thấy hương hoa nhài, nhưng lần này, thay vì trộn lẫn với xà bông, nó lại quấn quýt cùng mùi vị tình dục. “Đặc biệt là quần jean.”
“Chúng quá nhỏ.” Shinichi liếm môi, phớt lờ đi cảm giác tim đập nhanh hơn bởi vì những cái đụng chạm của Kid.
“Chính xác.” Kid hôn cằm cậu.
“Em cũng nên mua vài món đồ lót và áo khi chúng ta đi tới chỗ thuê xe.” Shinichi mím môi. “Có lẽ thêm một bộ vest. Nhưng đồ lót là điều ưu tiên.”
“Em không muốn mặc của anh sao?” Kid hỏi, ngón tay vươn tới chơi đùa với đồng 5 yên. “Dù gì, cũng không phải là em là chưa chạm vào-”
“Không cảm ơn,” Shinichi cắt ngang trước khi Kid có thể kết thúc ý tưởng của mình. “Em sẽ lựa chọn mấy món đồ có khả năng co dãn cao và bằng cotton.”
Tiếng cười khúc khích của Kid phả hơi nóng lên cổ cậu. Sự thân mật của tất cả thứ này, cho dù có dễ như thế nào, lại không biến mất khỏi Shinichi. “Sao cũng được, thám tử.”
“Em nghi ngờ về điều đó đấy,” Shinichi đáp lời, tiếng cười của Kid lại vang lên. Shinichi thả lỏng người vào cái ôm, bởi vì nó… thật sự rất quen thuộc. Chỉ đến lúc này, Shinichi mới cảm thấy bớt hoang mang hơn một chút khi quay mặt lại tìm môi Kid, rồi dùng một tay nắm lấy quai hàm của người kia để giữ anh lại.
“Nhân tiện, ngày mai anh sẽ là người lái,” Kid nói, khi rời người đi và đứng thẳng dậy, để lại một Shinichi choáng váng và bối rối. “Anh chỉ đang nhắc nhở em bởi vì anh biết em là một người cuồng xe.”
“Không phải cuồng,” Shinichi trả lời khi Kid cười khúc khích và đóng cửa lại. Cậu nặng nhọc thở ra khi tiếng nước từ vòi hoa sen đổ xuống.
Shinichi nhìn chằm chằm vào cánh cửa sau khi Kid đã đi, tự hỏi liệu có phải anh sẽ luôn khiến mạch đập của mình như chạy đua thế này hay không.
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments