“Sẽ không sao nếu cả hai chúng ta cùng chìm đắm trong căn phòng này chứ?” Shinichi nói, hay là cậu nghĩ mình đã nói, bởi vì tay Kid dần trượt xuống thấp hơn nữa, kéo thấp xuống cái quần jean của cậu. Điều quan trọng là Shinichi không có bất cứ cái quần lót nào mà không phải dành cho đứa con nít tám tuổi trong lúc kiếm quần áo để mặc, vậy nên khi lòng bàn tay Kid trượt dọc theo phần hông trần đã khiến Shinichi giật mình kinh ngạc. “Kid?”
“Được không?” Tóc Kid chọc vào phần trán của Shinichi. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Shinichi có thể nhìn thấy lớp tàn nhang mờ nhạt trên sống mũi của anh, hoặc chìm đắm trong màu xanh vô tận của ánh mắt Kid, hoặc cảm nhận từng hơi thở của người này. Bàn tay Kid đang ở giữa hai người, dừng lại động tác hoàn toàn lột bỏ chiếc quần ra khỏi đùi Shinichi trong lúc ngón tay cậu vẫn đang chơi đùa với vòng eo quần lót Kid.
“Tôi đã quen với sự thiếu tôn trọng trắng trợn của anh trong mọi ranh giới,” Shinichi đỏ mặt lầm bầm, và mặc dù cậu không thể nhìn thấy nụ cười của Kid nhưng cậu có thể cảm thấy nó. “Bộ chỉ cần anh muốn là anh sẽ lấy nó à?”
“Em không phải đồ vật mà có thể lấy được,” Kid nói, kéo đôi môi mình dọc theo phần má Shinichi cho tới khi từng câu chữ của mình rơi thẳng vào lỗ tai cậu. “Anh sẽ không lấy nó đi khi không được cho phép.”
“Oh?” Shinichi lên tiếng, vờn bàn tay mình sau lưng người này, trượt dọc theo phần lưng, đảm bảo mỗi lần di chuyển đều ấn nhẹ ngón tay vào giữa mọi đốt sống, thắt lưng, ngực, và cổ trước khi vòng tay ôm lấy người này và bắt lấy một vài sợi tóc ướt kẹt giữa những ngón tay. Hông Kid chuyển động không ngừng, Shinichi cũng không có cách nào ngăn bản thân khỏi việc ưỡn lưng lên để tìm kiếm mạnh mẽ thêm sự ma sát đó.
Shinichi hoàn toàn mất kiểm soát, cậu ý thức được rằng có rất ít thứ ngăn cản việc họ tiếp xúc da thịt, và về việc cậu muốn Kid chạm vào mình đến mức nào, về việc bản thân luôn muốn bắt Kid như thế nào, nhưng chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra theo cách này.
“Anh muốn…” Kid ngậm dái tai cậu, nhẹ nhàng đưa răng cắn khiến Shinichi rên rỉ, một âm thanh trầm thấp đáng xấu hổ mà cậu ước mình có thể rút nó lại. Nhưng cậu không để ý tới nó nữa, bởi vì dường như chính nó đã khiến người phía trên cậu rùng mình và đẩy mạnh hông xuống một lần nữa. Và việc đỏ mặt này khá đáng khi khiến Kid run rẩy trong vòng tay cậu. “Anh muốn đảm bảo mọi thứ của em vẫn còn ở đây, thám tử.”
Shinichi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi và nhẹ nhàng thở ra. Bởi vì đây là Kid, là người mà Shinichi đã tin tưởng bằng cả cuộc đời mình, và nếu thành thật, có lẽ bằng cả trái tim. Nên cậu hoàn toàn có thể thử mọi chuyện. “Vậy anh còn đợi gì nữa? Cơ thể của tôi cũng chẳng còn bé nữa rồi.”
“Và cả hai chúng ta đều rất hài lòng về điều đó,” Kid đáp lời. Shinichi bật cười, dùng cái ôm quanh cổ Kid để kéo anh vào một nụ hôn khác, khát vọng liếm tới hàng răng trắng thẳng tắp, tự đánh lạc hướng bản thân trong lúc Kid bằng cách nào đó đã cởi bỏ chiếc quần jean mà thậm chí không cần phải nhấc người mình lên, để lộ một Shinichi trần truộng bên dưới một Kid vốn dĩ đã không có quá nhiều đồ từ lúc bắt đầu.
“Thám tử,” Kid nói giữa những nụ hôn ướt át khiến Shinichi choáng váng và ngộp thở, lớp lụa và dây ren không ngừng chà xát lên vật cương cứng trần trụi của cậu, “anh…” Anh thả những nụ hôn ướt át xuống cổ Shinichi, dừng lại ngay phía trên đồng 5 yên, tiếp đó mút mạnh đến mức để lại dấu hôn đỏ, ngay vị trí mà Shinichi đã lĩnh một viên đạn.
“Anh…?”
“Anh đã luôn thích cảm giác hồi hộp của cuộc rượt đuổi hơn những thứ chờ đợi phía sau nếu bản thân là người chiến thắng.” Kid vục mặt vào dấu vết mình vừa tạo ra. “Nhưng không phải với em. Chưa bao giờ với em.” Sau đó, anh ngước mặt lên nhìn cậu, Shinichi chợt nhớ tới khoảnh khắc khi còn ở trong phòng tắm, khi cậu đã nghĩ mọi chuyển động của anh trông giống như một bản vẽ, nhưng dường như nó cũng đúng khi mô tả Kid của hiện tại.
Trái tim căng đầy trong lồng ngực đến nỗi nó đè nặng cậu xuống giường. “Hoàn toàn không biết xấu hổ,” cậu gắt gỏng. Kid bật cười ngay cổ cậu trước khi cúi xuống và hôn Shinichi lần nữa.
“Đúng vậy,” Kid vươn tay bao trọn lấy ‘Shinichi’. Cậu thở hổn hển. Anh háo hức nuốt xuống trước âm thanh đó, lưỡi trượt sâu vào trong miệng cậu, lần mò khắp mọi nơi trong khoang miệng ấy.
Shinichi rốt cuộc cũng trượt tay vào trong quần lót của Kid và nắm lấy mông anh. Tiếng rên rỉ của người này phát ra, cả người trũng xuống, lớp ren và lụa màu xanh không ngừng trêu chọc phần đầu dương vật của Shinichi khi tay Kid nắm trọn phần gốc của nó.
Của Kid thật lớn khi Shinichi ngập ngừng chạm vào anh. Thật dễ dàng đánh mất kiểm soát bản thân khi chìm đắm bởi Kid, trong những cái đụng chạm ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, và trong cả mùi hương hoa nhài cùng với tiếng cười gằn bé nhỏ mỗi lần anh cướp đi hơi thở của Shinichi.
Cậu dễ dàng lật ngược cả hai lại để hôn lên nốt ruồi trên cổ Kid, thứ mà cậu đã chú ý trên con tàu di chuyển tới Osaka, để trượt tay mình lên những lớp cơ có được sau mười lăm năm tập luyện, để khiến giọng nói của Kid rơi xuống âm vực càng thâm sâu hơn, mà cảm giác nó vốn dĩ dành riêng cho Shinichi, và để khiến cho suy nghĩ cậu trở nên mơ hồ khi môi anh chạm đến những nơi mà chưa ai từng chạm đến trước đây.
Sau đó, vị trí của cả hai lại thay đổi, khuôn mặt Kid đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt kia sắc bén và ngời sáng, pha trộn giữa khao khát, hoảng sợ và đủ mọi loại cảm xúc mà Kid để Shinichi nhìn thấy, không còn vẻ mặt nhếch mép mà Shinichi đã quen thuộc trong nhiều năm.
“Đừng bao giờ chết vì anh nữa,” Kid nói, môi chọc vào bụng cậu trong lúc Shinichi kéo mái tóc mềm mượt và ẩm ướt vì mồ hôi thay vì tắm của anh. Cậu có thể nghe thấy rất nhiều điều trong câu nói của Kid, mọi điều đều rõ ràng như đại dương ở Hawaii, nơi mà Shinichi đã học được rất nhiều điều nhưng chưa bao giờ chú ý tới nó. “Anh nói rõ rồi chứ, thám tử, hay anh nên diễn tả nó bằng mật mã Morse với đầu lưỡi của mình ở phần đùi trong của em?”
“Buồn cười,” Shinichi đáp lời, kéo mạnh hơn ở phần đuôi tóc anh. Nhưng Kid chỉ mỉm cười và thực sự thực hiện nó…
Nhưng như thế này, khi không có giả tạo, không có hóa trang, không bí mật, chỉ… Shinichi và Kid, không có gì xảy ra giữa hai người ngoài mồ hôi, những cái đụng chạm và nụ hôn khiến Shinichi cảm giác như mình sắp chết đuối, và… Trong vài khoảnh khắc, Kid là mọi thứ. Shinichi muốn bắn, phía dưới không ngừng nhỏ giọt trong lúc Kid liên tục tăng tốc trên người cậu thêm ba bốn lần đến khi đạt đến đỉnh điểm. Anh rùng mình trước khi đổ gục lên người cậu, lười biếng cựa mình chỉ đủ để chạm vào miệng Shinichi.
“Tôi vẫn còn ở đây chứ?” Shinichi thở dốc, ngái ngủ, cơ thể đủ lớn để vòng tay ôm Kid. Cậu không còn bị bệnh, không còn teo nhỏ, không còn một mình.
“Có vẻ vậy,” Kid đáp lời, hôn lên góc môi Shinichi.
“Anh cũng vậy,” Shinichi nhẹ quay mặt ra để bắt lấy lưỡi Kid.
“Từ khi nào mà anh gì?” Một lát sau, Kid nói.
Shinichi nhăn mũi. “Hử?”
“Vừa nãy, em đang định hỏi anh gì đó.”
“Ah,” Shinichi lên tiếng, quay mặt về phía anh. Kid giơ chân vào giữa hai đùi Shinichi. Mặc dù phòng khách sạn khá lạnh, nhưng làm sao cậu có thể lạnh khi Kid ở gần và ấm áp đến như vậy. “Từ khi nào mà anh nhận ra thứ mà anh muốn từ tôi là… cái này?”
Kid cười khúc khích. “Thì, điều này không phải thứ anh muốn cho tới khi năm tiếng trước.” Anh vươn tay chọc vào tóc cậu. “Nhưng anh luôn biết mình muốn em, thám tử của anh, từ rất lâu rồi.” Anh hôn lên trán Shinichi, giống như cái lần đã xảy ra ở khách sạn Osaka. “Dù gì, anh sẽ cảm thấy cực kỳ chán nếu không có em.”
Shinichi bắt lấy bàn tay Kid và lồng ngón tay của họ vào với nhau. “Việc chạy vòng quanh ông già Suzuki với ông bác Nakamori chưa đủ vui sao?”
“Không phải là một kế hoạch lâu dài,” Kid nói. Cậu bật cười, để mặc làn sóng cho sự hiện diện của Kid nhẹ nhàng cuốn lấy mình.
Họ cứ thế chìm vào giấc ngủ, mặc kệ đi thứ nhớp nháp và dính dính, cả hai cuộn tròn lại với nhau trên chiếc giường khách sạn. Shinichi chìm vào giấc ngủ dễ dàng hơn lúc thường, dù gì cũng dễ hiểu nếu xét đến những thứ mà cậu đã trải qua ngày hôm nay. Mặc cho việc Kid ấm áp và thoải mái, chân tay Shinichi lại rã rời, nên khi nhắm mắt lại, cả thế giới đều dễ dàng biến mất.
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
コメント