“Chạm vào em như thế này không phải thứ gì đó… ép buộc, nên nếu nó khiến em không thoải mái.” Khóe môi Kid nhếch lên, nhưng bàn tay anh không di chuyển nữa. “Em hiểu mà, đúng chứ?” Anh nhìn chằm chằm vào Shinichi với đôi lông mày hơi nhíu lại. Shinichi vươn tay vuốt nó đi, thầm ước gì mình có thể thấu hiểu tốt hơn toàn bộ cảm xúc này.
“Không phải là tôi không…” Shinichi vật lộn với những thứ mà mình muốn nói. “Chỉ là tôi cần phải thích ứng với não bộ trước, tiếp đó cơ thể mới có thể hoạt động được. Tôi nghĩ anh…” Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực khi thoáng chốc hiểu được những biểu cảm của Kid, cho dù chỉ với những lời giải thích ngớ ngẩn của Shinichi. “Cơ thể anh…”
Mạnh mẽ và linh hoạt, giống như trí óc của Kid vậy. Bởi vì Shinichi đã biết Kid là gì đối với mình, cậu nhận ra việc mình đã luôn thích một vài thứ đặc trưng thuộc về người này, như đôi môi, ánh mắt hay cả bàn tay gầy và khéo léo của anh. Nhưng có lẽ cậu cần phải thêm cả cái cách mà đôi lông mày nhíu lại vào danh sách đó.
“Cơ thể anh?” Kid lên tiếng, đôi mắt khép hờ khi cẩn thận quan sát Shinichi, kèm theo cả sự tò mò, ngạc nhiên và hứng thú.
“Nó…” Shinichi tự hỏi, nếu cậu cong người lên, cậu có thể hôn Kid và dễ dàng chìm đắm trong đôi môi Kid thay vì phải nói ra những lời xấu hổ. “Tôi thích nó.” Cậu dời mắt đi hướng khác, tiếp đó lầm bầm, “tôi có một chút ấn tượng. Nhưng đừng suy nghĩ quá nhiều về điều đó.”
Kid bất động, như thể đó là thứ cuối cùng mà anh nghĩ tới. Có lẽ anh đã không nghĩ tới điều đó, nhưng dưới sự dẫn dắt của Shinichi, thứ suy nghĩ đó đã kéo tới người con trai này. Chỉ là tiếp đó người này dần thả lỏng, khiến cơ thể kia trở nên nặng hơn trên người Shinichi. Và lúc cậu trộm ngắm nhìn anh một lần nữa, Shinichi bị chấn động bởi nét hài lòng của Kid, gương mặt hồng hào cùng với nụ cười toe toét, mái tóc ẩm ướt rối bời dính vào má khi anh nhìn chằm chằm Shinichi một cách kiên định.
“Suy nghĩ gì?” Kid trêu chọc và nghe tiếng khịt mũi của Shinichi, cả sự lo lắng và cảm giác chân thật một cách kỳ lạ, mắt anh tối sầm lại. “Vì nếu nói thật, thám tử, suy nghĩ đó không phải đang áp dụng cho cả hai sao?”
“Biến thái.” Shinichi cắn môi mình khi bàn tay người nọ trượt xuống và vòng vài vòng trên phần bụng dưới cậu.
“Có lẽ,” anh nói. “Anh vẫn còn ổn nếu em ở dưới dạng một thằng nhóc, nhưng cơ thể thật của Shinichi, đối với sự tự kiềm chế của anh mà nói, nguy hiểm hơn rất nhiều.” Kid nhếch mép. “Có sức hút hơn rất nhiều.”
“Nếu là về vấn đề đó, anh sẽ không tìm ra bất kỳ sự bất mãn nào từ tôi đâu,” Shinichi đáp lời, hô hấp nghẹn lại.
“Cái gì cũng có lần đầu tiên,” Kid thì thầm, nắm chặt lấy chiếc áo sơ mi của người dưới thân để kéo cậu lên. “Anh hứng thú với một vị thám tử. Mà một vị thám tử cũng có hứng thú với anh.”
“Đừng có làm quen với nó.” Bàn tay Kid có chút run rẩy. Shinichi nhíu mày. “Có chuyện gì vậy?”
“Em biết không, thám tử, trong vài phút ở đó, anh nghĩ mình đã mất em.” Kid nuốt xuống, tiếp đó liếm đôi môi mình. “Anh không nghĩ mình nhận ra…” Mi mắt anh cụp xuống. Trái tim Shinichi như ngừng đập trước đường cong xuống của đôi môi và sự nhợt nhạt dưới làn da hơi rám nắng của anh. “Anh nghĩ mình đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc em rời đi, nhưng không phải.”
“Anh…”
Trước khi Shinichi kịp hoàn thiện câu trả lời của mình, Kid đã bắt lấy môi dưới của Shinichi, ngậm nó trong miệng mình trong khi những ngón tay vẫn chơi đùa trượt dọc quanh khung xương cậu. “Nhưng em vẫn còn ở đây, vẫn còn khỏe mạnh, và…” Anh thở hắt ra. “Anh vẫn còn có thể hôn em lần nữa.”
Kid làm đúng như lời mình nói, lặp đi lặp lại cho tới khi Shinichi không thể nói rõ được sự khác biệt giữa những lần tách ra.
“Vậy còn lúc này?” Kid hỏi, đôi môi vẫn không ngừng chà xát cằm của Shinichi. Cậu đành phải nhanh chóng tập trung và gom góp những gì còn sót lại trong suy nghĩ mình.
“Anh đang hỏi về vấn đề gì?” Cậu thở hổn hển, trong lúc lưỡi anh hôn và ngậm mạnh làn da nhạy cảm bên dưới cằm cậu.
“Không phải em đang có phản ứng sao, thám tử?”
Cuối cùng Shinichi buộc phải nhắm mắt lại và đấu tranh ngăn chặn lại sắc hồng đang dâng trào tới, để mặc những ngón tay của mình tìm đường đi tới viền ren mỏng của chiếc quần lót của Kid. “Ừ,” cậu trả lời. Và cái cách mà Kid nhìn mình, nó như thể Shinichi là cả thế giới và tất cả những thứ khác đều biến mất...
“Tốt,” Kid lên tiếng, gián đoạn đi những suy nghĩ của cậu, và tiếp tục nhấn người sát vào Shinichi. Khi hông họ chạm nhau, tiếng rên rỉ của Shinichi chợt bật ra bởi vì hơi ấm và sức nặng từ Kid vừa khiến cậu sửng sốt vừa khiến cậu dễ chịu.
Một phần của Shinichi muốn tách những ham muốn mới mẻ này ra từng mảnh để tìm gốc rễ của chúng. Đó là một phần trong con người cậu, không bao giờ để những bí ẩn vượt khỏi tầm tay mình, và khăng khăng tìm đường vào mọi vụ án giết người mà mình tình cờ gặp. Mặc dù vậy, phần còn lại của Shinichi, phần đã nhảy ra khỏi tòa nhà với chiếc dù chưa kiểm tra để đuổi theo tên trộm bóng đêm khắp đường chân trời Tokyo, phần chỉ muốn đắm chìm theo Kid giữa biển nhiệt được tạo ra bởi chiếc lưỡi mạo hiểm của Kid khi trượt dọc xuống cuống họng cậu và bàn tay không ngừng kéo chiếc áo sơ mi mượn tạm của người kia lên để phần da thịt của họ được tiếp xúc nhiều hơn.
Tính liều lĩnh của Shinichi luôn khiến cậu khó có thể bỏ mặc, và đồng thời cũng khiến cậu vướng vào các rắc rối thường xuyên hơn. Nhưng sau tất cả, nó lại dẫn cậu đến đây, và mặc kệ mọi thứ, cậu thực sự vui mừng vì điều đó.
Những ngón tay nhanh nhẹn của Kid lần tìm theo vị trí dọc xương sườn và bụng của Shinichi mà cậu thậm chí còn không biết chúng rất nhạy cảm. Khi Shinichi bật ra tiếng rên rỉ, Kid cười khúc khích, hơi thở nóng hổi và ẩm ướt phả vào bên má cậu.
Không muốn dễ dàng bị đánh bại như vậy, Shinichi vươn tay khám phá phần lưng cơ bắp của Kid, ghi nhớ những chỗ lõm và phần rãnh mỗi khi tay cậu lần xuống phía dưới và trở lại lớp lụa mềm mại của chiếc quần lót. Shinichi dừng lại ở đó, một tay nấn ná trên tấm lưng nhỏ nhắn của Kid và để anh chống khủy tay nhấc người lên để nhìn xuống cậu.
“Em có thể chạm vào anh, nếu muốn,” anh nói. “Bất cứ nơi nào cũng được.”
Shinichi cau có, mặt đỏ bừng trước cái nhếch miệng đầy thích thú của Kid. Môi cậu sưng mọng và bóng mượt. Cậu thật sự muốn chạm vào anh, theo cái cách mà bản thân chưa bao giờ muốn chạm vào bất kỳ ai khác. Kid ồn ào ngay cả khi anh bình tĩnh, Shinichi tự hỏi người này còn có thể tạo ra tiếng động gì nếu tay cậu hạ thấp hơn một chút.
Shinichi chẳng thường phải suy nghĩ tới những vấn đề như vậy.
Kid cúi người xuống để tiếp tục hôn cậu, nụ hôn này càng ướt đẫm hơn nữa, nó giống với cái lần đầu tiên mà bọn họ hôn khi ở trên giường vài tuần trước. Mùi hoa nhài cùng với dầu gội đầu của khách sạn như bao bọc lấy cơ thể, khiến cậu chỉ muốn chôn mặt mình vào mái tóc của Kid trong lúc bộ phận bên dưới của Kid không ngừng nhấn sát vào cậu.
“Bây giờ thì không thể chối cãi rồi,” Kid nói, âm giọng khàn khàn và nghèn nghẹn. Hông Shinichi giật nảy lên khi nghe thấy âm thanh đó.
Shinichi thật sự rất ‘cứng’, điều này lúc trước vốn chỉ diễn ra lúc cậu đã ngủ và không thể kiểm soát nó, thậm chí ngay cả khi đã trở thành Conan, cho dù với tất cả những hormon của cơ thể niên thiếu bị mắc kẹt trong cơ thể quá nhỏ bé kia. Nhưng bây giờ, khi Kid đang ở cạnh cậu, ngồi trên cậu, phía sau không chút phòng bị kề cận nơi mà một nửa số máu trong cơ thể đang tụ tập lại đó, rốt cuộc thì cậu cũng đã hiểu được ngọn ngành của tất cả mọi thứ.
Kid cũng cứng lên, hông anh đẩy mạnh vào hông Shinichi. Sức nặng từ anh chàng của Kid không ngừng đè lên đùi qua lớp quần jean của cậu. Mọi thứ đều mới mẻ, nhưng đáng chú ý là, ngay cả trong việc này, Kid vẫn đang thách thức cậu, ép buộc cậu phải theo kịp với tốc độ của anh. Shinichi thật không dám để người này vượt trước mình quá nửa bước.
“Kid. Từ khi nào mà anh…” Shinichi chớp mắt, đột nhiên nhận thức được việc mình mất cái áo. “Anh làm cách nào mà?”
“Ảo thuật,” Kid nói, với nụ cười sáng chói. “Mặc dù khá có ích trong việc có thể nhanh chóng thay đổi lớp hóa trang của bản thân, nhưng sẽ tốt hơn nếu làm việc đó cho người khác.” Shinichi chợt nhớ lại những vị cảnh sát bị trói và bị hóa trang thành những thân phận khác nhau trong tủ quần áo. “Từ khi nào mà anh gì?”
Tay anh lơ đễnh vẽ những vòng tròn trên cánh tay Shinichi. Cậu vươn tay để nắm lấy hông của người này. Kid chọn đúng thời điểm này để nhấn người mình xuống, Shinichi buộc phải cắn chặt môi mình để không thất hồn lạc phách trong khoảnh khắc đó.
“Không có gì,” Shinichi khó khăn nói. Kid tiếp tục dùng đôi mắt đen lấp lánh thể hiện rõ ràng sự đắc thắng và ngậm lấy môi cậu với một sự tập trung duy nhất mà Shinichi đã nghĩ anh chỉ dành cho két sắt hoặc đá quý được cất giữ trong hộp kính chống đạn. “Không thể suy nghĩ khi anh như thế này được.”
“Em còn muốn suy nghĩ?” Kid hỏi cậu, hơi thở ấm nóng phả trên đôi môi Shinichi. Những ngón tay nguy hiểm kia búng nhẹ vào đầu vú Shinichi, lướt qua xương sườn và tháo nút chiếc quần jean có chút chật đối với người đang mặc nó. “Hmm, Shinichi? Anh có thể đảm đương phần suy nghĩ đó cho cả hai chúng ta.”
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments