top of page

Chương 124

  • Writer: Moonlightl
    Moonlightl
  • Mar 23, 2023
  • 7 min read

Tiếng nuốt xuống của Kid vang lên rõ ràng. “Bây giờ em có nhiều thời gian hơn em tưởng đấy, thám tử.”

“Đúng vậy,” Shinichi nói, kéo ngón tay trượt dọc qua đôi môi Kid.

“Vậy mỗi anh có đủ không?” Một câu hỏi đơn giản, nhưng lại có quá nhiều câu thứ vướng mắc khác trong đó. Shinichi có thể khiến nó mang nhiều hàm ý khác nhau, nhưng để làm gì cơ chứ? Nhất là khi câu trả lời cho tất cả chúng là…

Tình yêu mà cậu dành cho Ran đã từng luôn là ngọn lửa vững vàng giúp cậu sưởi ấm qua những đêm đông lạnh lẽo, nó vẫn luôn ở đó, vẫn luôn sáng lửa nhưng không bao giờ quá nóng hay quá mạnh mẽ. Còn cảm xúc mà cậu dành cho Kid lại giống như bị đắm tàu, nó cứ từ từ kéo cậu xuống dòng nước ngầm, mang cậu đi khỏi trước khi chàng thám tử có thể kịp nói với bản thân về việc nó không khôn ngoan hay không thực tế đến mức nào. Cảm xúc mà cậu dành cho Kid giống như âm thanh dịu êm của sóng vỗ nhẹ vào bãi biển cùng lúc với những đợt thủy triều lật úp những con tàu trong đêm.

Lại nói, Shinichi chưa bao giờ là người sinh ra để giải quyết những công việc hằng ngày. Cậu chưa bao giờ là kiểu người hạnh phúc trong những điều nhàm chán chán, bình thường trong phần đời xen giữa những cuộc phiêu lưu. Cậu thà lặn mình xuống vực sâu đen tối của một đại dương ngập tràn mối nguy cơ hơn là bình tĩnh quan sát nó từ trên bờ.

Bên cạnh đó, không phải suy nghĩ cuối cùng trước khi nhắm mắt của cậu là về Kid sao? Shinichi chưa bao giờ là người lãng mạn, nhưng rốt cuộc thì, Kid đã chiếm lấy một vị trí lâu dài trong tâm trí cũng như trái tim cậu, khiến cậu phấn khích trước những thử thách và xóa tan đi những nghi ngờ chỉ trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi, nếu những điều này còn chưa đủ, vậy rốt cuộc thứ gì mới gọi là đủ?

“Tên ngốc,” lời nói nhẹ nhàng căn bản không có bất kỳ sức sát thương nào. Cậu cúi xuống, càng ngày càng gần Kid cho tới khi mũi của hai người chạm vào nhau. Mái tóc ướt sũng của Kid dính vào trán và sống mũi của Shinichi. “Anh nghĩ thế nào?” Cậu áp môi mình vào Kid, nhẹ nhàng và chậm rãi, cảm xúc ngại ngùng ngập tràn bởi vì bây giờ cậu đang ở trong cơ thể này. Cho dù đã từng rất nhiều lần nhưng ở cơ thể này thì là nụ hôn đầu tiên. Cậu đỏ mặt trước suy nghĩ đó và nghe thấy tiếng Kid thở dài trên đôi môi mình.

“Shinichi, em đang…”

“Tôi đang tuyên bố ý định của mình,” Shinichi nói cùng với nhịp đập vang dội bên tai cậu. Tiếng cười nhỏ của Kid ngay trên môi cậu, tiếp đó anh ngẩng đầu lên để áp mạnh đôi môi mình vào môi Shinichi, tất nhiên nụ hôn này không còn trong sáng chút nào. Sự nóng bức cùng ẩm ướt khi lưỡi Kid đảo quanh trong miệng, khi tay anh luồn trong tóc cậu và kéo người con trai kia xuống. Mùi hương của hoa nhài. Bộ ngực trần của Kid nóng bỏng, thậm chí nhiệt độ còn muốn xuyên thủng qua lớp vải của chiếc áo nỉ mỏng mà anh đang mặc. Tiếng rên rỉ lạc vào đâu đó giữa lúc Kid cắn vào môi dưới của Shinichi và cậu mút lấy môi trên không đều của Kid.

Sau đó, Shinichi bị đẩy xuống giường và bị người nào đó đè lên, Kid ghì chặt cậu xuống giường, hai tay đặt ở bên đầu Kid và cặp đùi săn chắc của mình hạ xuống ở hai bên hông Shinichi. Kid đang nhếch mép với cậu, mái tóc ướt sũng và rối bù, xõa tung theo mọi hướng giống y như bản thân khó đoán của chính mình. Má anh đỏ bừng lên vì sự gắng sức và điều đó chỉ khiến đôi mắt anh thêm xanh.

“Vậy thì, thám tử,” Kid nói, giọng khàn khàn, “làm thế nào để anh có thể tuyên bố ý định của mình?” Môi của anh thật đỏ, Shinichi muốn tiếp tục hôn đôi môi đó.

Cậu lướt dọc một tay theo làn da mịn màng đến khó tin trên người Kid, ngón cái sượt qua vết thương do bị đạn bắn đang dần lành lại, rồi dừng ở hông Kid, nơi có lớp thun và lụa mỏng ôm lấy đầu ngón tay cậu. “Tôi nghĩ anh đã làm rồi.”

“Oh?” Kid hỏi. Shinichi khá hài lòng vì âm thanh đó kéo theo một chút loạng choạng, và cả việc trái cổ của Kid nhấp nhô khi Shinichi cào móng tay dọc theo đường tiếp xúc giữa quần lót và da.

“Màu xanh,” Shinichi nói. “Cùng màu với đôi mắt anh.” Cậu mỉm cười. “Tôi biết nó chắc chắn sẽ hợp với anh mà.”

“Còn anh thì biết em đã trêu ghẹo anh suốt nãy giờ, thám tử,” Kid thì thầm, tiếp đó lại cúi xuống hôn Shinichi. Mùi hương hoa nhài lại tràn ngầm trong không khí khi Kid áp người mình vào cậu, lồng ngực chạm nhau trong lúc Shinichi chôn tay mình vào mái tóc ẩm ướt và lộn xộn của anh.

“Chắc chắn không phải,” Shinichi thẳng thắn nói. “Tôi không lãng mạn như vậy, tôi không… Đó căn bản không phải là tôi.” Cậu kéo mạnh người nọ. “Tôi không có chọc ghẹo.”

Làn da mềm mại ở đùi trong của Kid khiến cậu cảm thấy có chút nhột. Còn anh thì không ngừng đẩy chiếc áo sơ mi vốn phải thuộc về mình ra khỏi người Shinichi để lướt dọc qua bụng cậu. Shinichi thở hổn hển khi ngón tay cái kia lướt qua đầu ngực và Kid bật cười.

“Chắc chắn là em không có rồi,” Kid nói. “Em chỉ suy luận.” Anh lướt dọc theo xương quai xanh của cậu. “Cho tới lúc này thì em có kết luận gì rồi.”

Shinichi hơi lâng lâng trước lời thì thầm thân mật, đôi mắt cậu run run khi cố giữ ánh nhìn của mình dán chặt vào Kid. Gương mặt Kid đỏ bừng cùng với cơ thể run rẩy nhẹ nhàng. Đôi mắt đó sáng lấp lánh. “Tôi… Anh có phản ứng.” Shinichi chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt này hướng vào mình trước đây, kể cả có là Kid. Nó khiến cổ họng cậu khô khốc. “Bởi… tôi.”

“Ừ,” Kid thừa nhận mà không có chút ngập ngừng nào. “Đúng vậy.”

“Được rồi,” Shinichi có thể giải quyết những vụ giết người không chút do dự hay chưa từng có suy nghĩ rút lui khi đối mặt với mấy tên tội phạm, nhưng thứ này… Tim cậu đập dữ dội. Một nhiệt độ ấm áp chậm rãi đan dần lan rộng từ phần bụng dưới của cậu. Cậu tự hỏi liệu tình trạng của mình có giống Kid. Nếu, đối với Kid, Shinichi cũng đỏ ửng với đôi mắt lấp lánh và tràn ngập cảm giác đói. Không biết nữa. Việc gần gũi với một ai đó như thế này, cả cảm giác phấn khích khi chúng ép người vào cậu… “Tôi chưa bao giờ…”

“Em chưa bao giờ…?”

“Đúng là từng suy nghĩ về nó.” Kid tò mò nghiêng đầu sang một bên. Đôi mắt của Shinichi lại lướt xuống vị trí Kid đang ngồi trên người mình trước khi đảo mắt trở lại và bắt gặp việc Kid đang mỉm cười, có chút bối rối và đột nhiên trở do dự hơn. “Hoặc là suy nghĩ về nó. Nhưng không phải là thứ ưu tiên.”

“Em chưa bao giờ có phản ứng?” Ngón tay Kid trải dọc theo xương sườn cậu và nằm ở đó. Cảm giác có chút nhột, Shinichi cố kìm chế lại thôi thúc vặn vẹo. “Hoặc là muốn…”

“Đã từng. Chỉ là những thứ mà tôi bị thu hút không phải là cơ thể, ít nhất là vào lúc đầu,” Shinichi nói, cuối cùng cũng nhìn vào ánh mắt Kid. “Và cơ thể tôi không hề bị thu hút bởi nó.”

Tôi là một bộ não,” Kid nói, đôi mắt khó dò và sáng ngời khi lòng bàn tay trượt lên và đặt trên chiếc vòng cổ của Shinichi. “Thật là một kẻ mê Sherlock Holmes. Cả cuộc đời chỉ biết nuốt lấy những thứ đắng chát không chút ngọt ngào nào và trải nghiệm rất ít lần sự cương ngạnh bất ngờ.”

“Cà phê không đắng như vậy,” Shinichi nói trong lúc thả lỏng bàn tay mình lên hông Kid. Chúng thật mềm và mượt. Cảm giác thật khác biệt khi chạm bằng bàn tay này. Cậu có thể cảm thấy nhiều hơn những chuyển động bên dưới làn da kia. Các cơ bắp thật săn chắc, mạnh mẽ và linh hoạt. Kid đã sử dụng các cơ này để di chuyển lên các bức tường hoặc chạy nhanh trên mái nhà. Shinichi nghĩ có lẽ sẽ nhanh hơn nếu liệt kê những thứ mà Kid không thể dùng sức làm thay vì nghĩ tới những điều mà anh có thể làm, và điều đó… nhiệt độ vừa mới tăng ở phần bụng dưới của Shinichi cùng với việc phát hiện ra nó đã nhanh chóng biến trở thành một núi lửa. “Bên cạnh đó, tôi đã… cơ thể tôi đã có vấn đề, do đó, cái cảm giác đó hầu như không mạnh mẽ và hoàn toàn dễ dàng để quên nó đi.”

“Vậy em sẽ làm gì nếu như bị kích thích trong một vụ án vì một nhân chứng nóng bỏng?” Kid chơi đùa với đồng xu, lật mặt nó qua lại trên chiếc vòng cổ. “Nhưng còn có một vấn đề mà em đã quên mất, thám tử. Trạng thái hứng tình bất ngờ lại là một nghi thức vượt qua sự bối rối của tuổi teen.”

“Rõ ràng là không, vì tôi vẫn còn là một thiếu niên ngại ngùng khi không có nó.” Da anh càng ngày càng trượt trên làn da Shinichi, và cảm giác ngứa ran lan tràn ở mọi nơi chúng chạm vào trên cơ thể cậu. Muốn chạm vào người này nhiều hơn nữa. Cảm xúc này thật mới lạ. Không hoàn toàn liên quan đến sự hấp dẫn hay ngoại hình, mà là cảm giác muốn giải tỏa những thứ cảm xúc này để tìm thấy lợi ích xứng đáng với việc đắm đuối của cả hai. Shinichi tin chắc việc Kid đã luôn và sẽ luôn là người có thể thu hút sự chú ý của cậu hơn bất kỳ ai khác.

------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

Recent Posts

See All

Comments


For all you are - For all you do  

Thank you

bottom of page