top of page
Moonlightl

Chương 123

Shinichi chớp mắt. Gương mặt Kid trống rỗng, hoàn toàn trái ngược với vẻ mà cậu đã quen nhìn thấy ở gương mặt kia. Khuôn mặt chứa đầy những thứ phức tạp khiến nó thu hút ánh nhìn của người khác. “Ah,” cậu lên tiếng. “Không, tôi gọi cho Haibara trước, để nói cho cô ấy những gì đã xảy ra với Vermouth, với lại lấy một vài thông tin. Sau đó mới gọi cho Ran để kiểm tra tình hình của cô ấy.”

“Oh, vậy quý cô tí hon đó có gì thú vị không?”

“Sato và Takagi đang ở Hokkaido, khu vực nằm ngoài tầm nhìn của Kanami. Và cô ấy đang nghiên cứu sâu hơn về quá khứ của Claude Arbogast.” Kid lơ đãng gật đầu. Shinichi vươn ngón tay lên đồng năm yên trong lúc quan sát anh. “Có chuyện gì sao, Kid?”

“Tại sao em lại nghĩ vậy?” Kid nở nụ cười toe toét với cậu. Nó không giả, nhưng cũng không thật. Shinichi thậm chí còn chưa kịp nghĩ về điều đó trước khi cơ thể đứng dậy và tự động bước tới chỗ Kid.

Cậu hạ gối xuống ở phía đối diện giường và nằm sấp xuống, ở một vị trí thích hợp để gối đầu và ngước nhìn Kid. Từ góc độ này, ngay cả khi cúi đầu xuống, Kid vẫn không thể che giấu khuôn mặt mình trước Shinichi. “Đơn giản thôi,” Shinichi nhẹ nhàng nói, “tôi là thám tử. Anh cần phải công nhận điều đó hơn đấy.”

“Em không buồn ngủ sao, Thám tử? Dù gì chúng ta cũng đã đột nhập vào một căn hộ, còn cạy két sắt, thăm quan nhà hát, và suýt soát để trốn thoát khỏi cảnh giết người liên tiếp với ba bốn nạn nhân.” Giọng nói du dương của anh rất êm dịu, nhưng thông thường, Kid sẽ chạm vào cậu mỗi khi nói điều gì giống vậy. Như việc rê ngón tay chạy dọc theo sống lưng của Shinichi hoặc luồn tay vào tóc cậu. Nhưng hiện tại, việc thiếu đụng chạm thực sự khá đáng sợ, và có lẽ sau này Shinichi sẽ tự trách mình vì đã trở nên phụ thuộc vào nó.

“Tôi đã từng chết,” Shinichi nói. “Tôi nghĩ mình sẽ muốn mở mắt lâu hơn một chút, hơn nữa tôi đoán anh cũng như vậy.”

Kid bật cười, cơ bụng siết chặt rồi thả ra. Chiếc áo cuộn lại thành một mớ hỗn độn nhàu nát trong lòng anh.

Shinichi vươn tay và cầm lấy chiếc áo. Kid để mặc cậu. “Có chuyện gì sao?”

“Cũng không hẳn,” Kid đáp lời. “Anh chỉ đang nghĩ về những thứ đã thay đổi, cả về việc chàng thám tử tí hon của mình đột nhiên trở thành một chàng thám tử ‘khá lớn’.”

Shinichi lăn người sang một bên, một tay chống đầu lên, khuỷu tay đè xuống tấm nệm mềm mại. “Còn một điều nữa, anh sẽ không thể nhấc tôi lên nữa,” cậu trêu chọc nói. “Không còn việc ném tôi xuống hang ổ bí mật hay nhấc tôi đặt lên mấy cái bồn rửa.”

“Tệ thật,” nụ cười tinh nghịch nở trên môi anh. “Việc đó khá thú vị.” Anh ngã người ra sau, cơ thể hơi nảy lên khi vai chạm vào tấm nệm. Với việc đó, Shinichi có thể nhìn thấy Kid rõ hơn trong sắc xanh. Cậu nghĩ thứ màu đó thật sự phù hợp với anh. Kid mặc đồ lót màu này là vì Shinichi, hay chỉ là tình cờ? Nhưng liệu có thứ gì Kid làm lại là tình cờ sao?

Kid nhắm mắt lại.

Shinichi liếm đôi môi mình, tầm mắt cố định lên độ cong của đôi môi kia. Biểu cảm thư giãn của anh. Nhưng tại sao… Shinichi hít sâu một hơi và suy nghĩ.

Kid đã trở nên kỳ lạ từ khoảnh khắc hai người trở về khách sạn. Anh khăng khăng trong việc Shinichi phải đi tắm trước, mặc cho thực tế mình mới là người đã lập tức cởi bỏ hầu hết quần áo ngay khi cửa phòng đóng lại. Cả tóc giả và chiếc váy đẫm máu vẫn còn chất thành đống bên cạnh phòng tắm. Và ngay khi Shinichi tiến ra cùng với hơi nước, Kid đã lập tức đi vào.

Kid vẫn còn hoảng sợ khi thấy những xác chết tàn bạo đó sao? Không đúng. Kid vẫn ổn khi tắm rửa, thậm chí còn ngân nga vào chọn đồ lót mà anh… mà anh biết Shinichi thích, có lẽ để khiến cậu đỏ mặt hoặc trêu chọc chàng thám tử. Nhưng lúc đi ra khỏi nhà tắm, cùng với cơ thể ướt át, ấm áp và xinh đẹp, tiến tới giường và…

Chú ý tới việc mình đã nói chuyện với Ran. “Có phải anh… Là bởi vì tôi đã nói chuyện với Ran sao?” Cái chớp mắt bé nhỏ là gợi ý duy nhất cho việc mình đã đi đúng hướng, nhưng đối với Shinichi như vậy đã đủ. Cậu ngồi dậy để có thể nhìn xuống Kid. “Giải thích nào.”

“Không phải là về… Mori,” Kid nói. “Không hẳn.” Anh mở to mắt để quan sát Shinichi từ dưới lớp lông mi dài tội lỗi đó. Tuy nhiên, cậu vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt của người đối diện, chúng sáng lấp lánh một cách kỳ lạ, nhưng thể là biển cả dưới ánh đèn sáng chói. “Chỉ là anh vừa mới nhắc nhở bản thân mình về việc em hoàn toàn có thể quay trở lại cuộc sống trước kia…”

“Hmm,” Shinichi nói. “Như là?”

“Như là đi học, về nhà, về những người bạn quý giá mà em không cần phải giả vờ là một người khác nữa… Những thứ như vậy.”

Oh. “Đúng một phần,” Shinichi nói. “Nhưng như vậy đã chứng minh anh rõ ràng không phải là một thám tử.”

“Anh cũng không muốn trở thành như vậy. Các thám tử không tham gia vào các vụ án để giải trí, một vài trong số họ còn thích tuân thủ theo quy tắc. Vậy mỗi ngày tồn tại có ý nghĩa gì?”

“Hầu hết mọi người đều không muốn tham gia vào vụ án chỉ để cho vui, tên trộm này. Đó không phải là độc quyền của thám tử.” Shinichi vươn tay về phía Kid và trượt lên dần theo cẳng tay anh, dọc theo đường tĩnh mạch trước khi lướt nhẹ qua da trong lúc tiếp tục chạm tới vai. Kid rùng mình dưới sự đụng chạm đó. Bên ngoài, tuyết đang rơi, nhưng ở đây bầu không khí lại thật ấm áp. Kid đang run rẩy vì Shinichi. “Và bởi vì anh không phải là một thám tử, nên hãy để tôi hoàn thành việc suy luận.”

Kid run rẩy hít vào một hơi. “Được thôi,” anh nói. “Vậy em kết luận nó đi.”

“Đối với năm của tôi, trường sẽ kết thúc sau ba tháng nữa. Và sẽ không có gì ngoài những kỳ kiểm tra chán ngắt mà tôi không muốn tham gia đang chờ đợi tiếp theo đó. Tất nhiên, sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu tôi thuê một vài gia sư riêng để bắt kịp tài liệu cho kỳ thi đại học vào tháng Hai và chỉ cần lấy chứng chỉ trung học tại Hoa Kỳ thì tôi đã có đầy đủ mọi yêu cầu về văn bằng. Hon nữa, tôi hoàn toàn có thể bỏ qua bài kiểm tra đầu vào và chỉ cần nộp đơn xin học một trường nào đó ở Hoa Kỳ, giống như anh đã định làm vậy.”

“Làm cách nào mà em…”

“Tiếng Anh của anh đã cải thiện rất nhiều,” Shinichi nói, nhích lại gần hơn cho tới khi đầu gối cậu chạm vào hông Kid, “với lại, mẹ anh đang ở Las Vegas, đồng nghĩa với việc cho dù là anh học ở đâu, thì chắc chắn khoảng cách cũng sẽ rút gọn hơn so với bây giờ. Anh cũng có một tập sách SAT ở trên bàn trong phòng ngủ trong khi SAT lại không bắt buộc đối với chương trình học ở Nhật. Anh còn từng đề cập với Nakamori về việc mình sẽ đi du học để học đại học, và mặc dù anh nói tiếng Pháp với một vài ngôn ngữ mà tôi chưa biết - có lẽ là tiếng Nga, tôi không chắc lắm - nhưng tôi khá chắc về việc anh sẽ chọn cho mình chương trình học thuật dạy bằng Tiếng Anh.”

“Nào, nào, thám tử, em lúc nào cũng sắc bén như vậy.” Nụ cười của Kid chân thực hơn một chút khi nó kéo lên ở khóe môi không cân xứng của mình. “Còn gì nữa?”

“Nhà của tôi.” Shinichi đẩy những ngón tay của mình dọc theo cần cổ Kid, lên đến quai hàm rồi đến tai. Da anh vẫn còn ẩm và ướt sau khi tắm, mái tóc kia dính vào những ngón tay của Shinichi khi cậu ôm lấy má Kid. “Cho dù chúng ta có bắt được cánh tay này của Tổ chức áo đen, chúng vẫn còn rất nhiều nhánh rẽ khác. Gin và Vodka, và cả những kẻ khác, vẫn còn nhởn nhơ ngoài kia, và có mối đe dọa rất lớn đối với tôi, gia đình và cả bạn bè. Vậy nên tôi sẽ không quay lại Nhật Bản chỉ để sống trong căn nhà trống rỗng và chờ đợi họ tới giết những người thân của mình.”

Shinichi liếc nhìn về phía ngón tay cái đang đặt dưới mắt Kid của mình, đôi lông mi của người này khẽ run rẩy.

“Còn về cô nàng trúc mã… Đối với cô ấy, tôi của ngày hôm nay không khác gì với tôi của ngày hôm qua. Thật sự là không có gì đã thay đổi, ngoại trừ việc tôi không cần phải thắt một cái nơ để có thể ở bên cạnh cô ấy.” Cậu cười khúc khích. “Thêm nữa, xem xét việc hiện tại cô ấy đã có một người bạn trai mới, điều cuối cùng mà tôi muốn làm chính là quay về và gây rắc rối cho bọn họ, đặc biệt là khi…”

“Đặc biệt là khi?” Kid hỏi, mở to đôi mắt để bắt gặp ánh nhìn thẳng tăm của Shinichi.

“Đặc biệt là khi tôi đã hy vọng cô ấy sẽ tìm ra được người nào đó có ý nghĩa đối với cô ấy giống như anh đối với tôi,” Shinichi kết câu. “Một người mà cô ấy có thể nhìn thấu và cũng có thể thấu hiểu cô ấy.”

------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!


187 views1 comment

Recent Posts

See All

1 Comment


Giản Lạc Khúc.
Giản Lạc Khúc.
Apr 04

Ngọt quá đi mất, họ yêu nhau người rung động là tôi.❤

Like
bottom of page