Đột nhiên, hơn bất cứ thứ gì, cậu muốn nói chuyện với Ran. Shinichi ngước nhìn qua vai mình, về phía cánh cửa phòng tắm. Kid vẫn đang ngân nga trong đó, một trong những thứ thoải mái đối với cơn đau đầu hiện có của cậu. “Tôi… còn cuộc gọi khác,” cậu nói, và Haibara gật đầu. “Tôi sẽ gọi lại cho cậu biết nếu chúng tôi điều tra ra thứ gì đó khác. Nếu cậu có thể tìm thấy thông tin nào về Claude Arbogast, đó sẽ là sự trợ giúp lớn.”
“Tôi sẽ nghiên cứu về nó sau giờ học,” cô nhăn mày. “Theo cảnh sát Chiba, thiếu úy Sato và cảnh sát Takagi đã nghỉ phép. Có vẻ cô ấy đã yêu cầu một kỳ nghỉ cho cả hai người sau khi cậu rời đi. Và họ đã tới Hokkaido trong hai tuần. Cậu có liên quan gì tới nó không?”
“Có,” Shinichi nói. “Kanami đã theo dõi Takagi. Tôi đã nhận được một bức thư khác từ M.H. cùng với những tấm ảnh. Người phụ nữ trong những bức ảnh đó là Kanami. Đó cũng là người đã gặp Bourbon và Chianti. Vì vậy tôi muốn đảm bảo không có chuyện gì xảy đến với anh Takagi và tôi đã gọi cho Sato để cảnh báo cô ấy. Tôi đoán đó là hành động cuối cùng của Conan.”
“Tôi có cần phải điều tra xem Kanami đang ở đâu không, ngoài bất kỳ chi tiết nào mà tôi có thể tìm thấy về Arbogast?”
“Được,” cậu nói. “Tôi sẽ gọi lại cho cậu vào ngày mai?”
“Được, nhưng làm ơn đừng gọi trước năm giờ.” Shinichi bật cười, nhưng cô có chút chần chừ. “Kudo?”
“Ừ?”
“Chúc mừng cậu,” Đối với Shinichi, cô ấy giống như vừa giải phóng được một gánh nặng. Mà có lẽ chắc chắn rồi. Shinichi sẽ không chết vì loại thuốc mà cô ấy đã giúp tạo ra.
“Cảm ơn,” cậu nói, một lần nữa ôm lấy đầu gối và tựa cằm lên chúng. Shinichi mỉm cười ranh mãnh với cô và Haibara nhanh chóng cúp máy, dường như có chút ửng hồng xuất hiện trên gương mặt nhanh chóng đảo ánh mắt đi nơi khác kia.
Cậu cuộn danh sách liên lạc của mình xuống. Ha, Ma, Ya, Ra, mãi cho tới khi số liên lạc của Ran xuất hiện.
4:26. Còn sớm, nhưng Ran có lẽ đã thức dậy. Chắc là cô nàng đang nghiêng người dựa vào bếp và nấu ăn cho Mori vẫn còn đang ngáy ầm ĩ trước khi chuẩn bị đến trường để tham gia lớp học karate vào buổi sáng, với mái tóc dài xõa ngang vai và hơi nước bốc lên từ nồi súp làm má cô ửng hồng.
Khi còn là Conan, cậu đã dành hầu hết những buổi sáng của mình để ngồi tại bàn và ngắm nhìn cô ấy hay kể cho cô nghe những câu chuyện về Đội thám tử nhí, nói chuyện về các bài tập ở trường, về Sonoko hay là về chính bản thân Shinichi.
“Shinichi?” Chỉ một tiếng chuông trước khi có người nhận cuộc gọi.
“Tớ đã nói với cậu những gì về việc giữ điện thoại trong túi tạp dề?” Shinichi nói ngay lập tức và nghe thấy tiếng hừ mũi của Ran.
“Một kẻ đã không gọi cho tớ suốt năm tháng không có bất cứ quyền gì để ý kiến về những thói quen của tớ!”
“Thật tốt khi có thể nghe thấy giọng của cậu,” Shinichi nói, bật cười trước câu trả lời rất đậm chất bản thân của cô ấy. “Tớ rất nhớ cậu.”
“Tớ đoán là cậu rất bận rộn trong vụ án đó,” cô nói, sau một khoảng im lặng kéo dài. “Nếu cậu thậm chí không thể nhấc điện thoại lên.”
“Ừ.” Shinichi đằng hắng cổ họng, thầm cảm tạ đây không phải là cuộc gọi video. “Mỗi lần nói chuyện với cậu, tớ đều rất nhớ nhà. Đôi khi tớ ước gì mình đang ở đó,” cậu khẽ khàng thừa nhận. “Tớ chỉ không chắc về việc mình còn có thể ở đó nữa hay không, bởi vì những chuyện mà tớ đang làm đều rất nguy hiểm.”
Tiếng tắt nước cùng với tiếng ngân nga đều dừng lại.
“Còn bây giờ?” Ran hỏi. “Vụ án của cậu như thế nào rồi?”
“Tớ có vài đầu mối,” cậu nói. “Tớ sẽ quay lại Nhật Bản sớm thôi. Tớ sẽ tới và gặp cậu.”
Ran hít một hơi thật sâu. “Oh, Shinichi, tớ cần nói với cậu chuyện này.”
“Nếu là về chuyện Conan quay về nhà, tớ đã nghe rồi,” Shinichi nói. “Thằng nhóc có gọi cho tớ và bảo rằng nó sẽ không thể nào chăm sóc cậu được nữa.”
“Không phải chuyện đó,” Ran nói, giọng ngập ngừng. Vòi nước trong phòng tắm bật lên rồi lại tắt. Kid đang đánh răng. “Chuyện khác.”
“Chuyện gì vậy?” Shinichi cười khúc khích. “Cậu định bày ra kế hoạch hẹn hò nào khác cho bố mẹ cậu à?”
“Tớ đang hẹn hò với Eisuke. Hondo Eisuke,” cô nói. “Cậu từng nói về việc mình sẽ không quay trở về, và việc chúng ta chưa hề có bất kỳ điều gì chính thức, tớ…”
“Ran,” Shinichi nói, hàng trăm cảm xúc đang dâng trào trong cơ thể cậu, và không có cách nào để phân biệt chúng được với nhau. Dù sao cậu cũng chẳng giỏi về việc này, cho dù có tự hào rằng mình không bao giờ bỏ lỡ những điều quá hiển nhiên. “Ran, việc đó… Tớ đã biết rồi.”
“Oh,” Ran nói, sau đó cô ấy cười khúc khích nhẹ nhõm và có chút kích động. “Tất nhiên là cậu đã biết rồi. Cậu luôn biết mọi thứ diễn ra xung quanh tớ cho dù tớ không biết chuyện gì đang xảy tới với cậu.”
“Cậu sẽ không muốn đâu,” Shinichi đáp lời. “Cậu không nhớ sao? Có chuyện gì tốt đã đến với tớ đâu cơ chứ.”
Cô ấy đã từng hét vào cậu, vào những giây phút cuối cùng của buổi hẹn trước khi cậu biến thành Conan. Cậu chưa từng nhận ra cô ấy đúng đắn như thế nào, khi đó, khi gương mặt đỏ ửng vì cơn tức giận và nỗi buồn phiền khi cả hai đứng ngoài thủy cung.
“Không phải vậy,” Ran nói, “Tớ không phải có ý đó, Shinichi. Tớ có rất nhiều kỷ niệm vui vẻ với cậu.”
“Về việc cố gắng dùng cú karate của mình và đá tớ vào tường, phải không?” Cậu nói giỡn và Ran bật cười, chút khoảnh khắc căng thẳng chợt biến mất.
“Cả việc phải nghe cậu lảm nhảm về Sherlock Holmes trong khi tớ chỉ muốn đi tàu lượn siêu tốc nữa!” Cô khịt mũi. “Rốt cuộc thì cậu còn thể chìm đắm tới mức nào nữa chứ, tên mọt sách?”
“Cậu không thể tách rời Holmes khỏi những suy luận xuất sắc của ông được, Ran. Nếu nói về một điều thật sự không thể…”
Đằng sau cậu, cánh cửa phòng tắm mở ra. Shinichi xoay ghế và ngước mặt qua vai để nhìn về phía Kid. Anh đang đứng dựa người vào cửa phòng tắm, dùng khăn lau khô tóc trong khi những giọt nước không ngừng chảy xuống ngực và xuống tới…
Chiếc quần lót màu xanh. Đôi môi của Shinichi chợt trở nên khô ran khi cậu nhìn theo Kid băng qua phòng khách sạn và tiến tới một bên giường ngủ và ngồi xuống ở mép giường. Anh rướn người lục túi, các cơ đùi gồng lên khi anh ngọ nguậy những ngón chân ẩm ướt.
“Shinichi, Geez, không phải chứ? Hết lời để kể nhanh như vậy sao?” Ran nói. Kid ngạc nhiên ngước mặt lên trước thanh âm vừa vang lên, tiếp đó anh đưa mắt tìm kiếm laptop của mình. Có thứ gì đó vừa thoáng qua trên nét mặt anh nhưng nó đã biến mất trước khi Shinichi kịp nhận ra.
Cậu quay mặt lại chiếc laptop của mình. “Xin lỗi Ran, nhưng mà tớ phải đi rồi. Tớ sẽ gọi lại cho cậu sớm thôi, được chứ?”
“Thật sự sao?” Cô hỏi. “Hay chỉ là xã giao thôi?”
“Thật,” Shinichi nói, tiếp đó bật cười. “Chắc chắn đấy. Đừng để trễ học nhé.”
“Chỉ là… thật tốt khi có thể lại nghe thấy cậu, sau một khoảng thời gian dài như vậy.” Giọng của cô nhỏ dần đi. “Tớ cũng rất nhớ cậu.” Cuộc gọi kết thúc. Shinichi mỉm cười ngây ngô trước khi gập nó xuống.
Sau đó, cậu để chân mình ra khỏi ghế để có thể chống khủy tay rướn người về phía trước. Kid lôi ra một cái áo thun mềm và đang nắm chặt nó trong lòng bàn tay.
“Cô ấy thế nào rồi?” Kid bâng quơ hỏi, như thể người đang lo lắng kéo căng chiếc áo ra kia là một người khác. “Em gọi điện với cô ấy trong suốt khoảng thời gian anh tắm?”
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments