Phần 6: Niềm hy vọng duy nhất còn sót lại cùng với ngôi nhà không thể phá vỡ
Shinichi cuộn mình trên chiếc ghế bành, laptop mở ra trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Cậu đăng nhập vào mạng wifi của khách sạn. Trong lúc tín hiệu không ngừng chập chờn giữa một vạch và bốn vạch, Shinichi dùng khăn tắm lau khô tóc mình, thứ vẫn còn ướt sũng sau khi cậu tắm rửa để lau đi vết máu trên người.
Vết máu của chính cậu. Shinichi đã trúng đạn, ngay cổ họng mình, và bằng cách nào đó, chỉ vài phút sau, cậu lại tỉnh dậy trong chính cơ thể thật của mình, gương mặt lo lắng của Kid lờ mờ hiện ra trước mắt khi người con trai này không ngừng siết chặt vòng tay mình. Kid đã khóc. Shinichi không biết lý do tại sao, nhưng điều đó thật sự khiến cậu ngạc nhiên, khi nhìn thấy khuôn mặt Kid giàn giụa nước mắt, eyeliner và cả mascara nhem nhuốm trên má.
Chỉ suy nghĩ về điều đó đã khiến trái tim cậu đập khác thường trong lồng ngực.
Kid đang tắm. Anh đang ngân nga một mình, một thứ gì đó khó chịu và người nói cố tình bẻ đi giai điệu của nó. Shinichi đảo mắt và đeo tai nghe lên, mỉm cười vì Kid không thể nhìn thấy nó trước khi đôi môi mím lại.
Máy tính của cậu quá nhỏ khi đặt trên cái bàn đó. Shinichi đã nhận nó sau khi trở thành Conan, và lúc đó thì cậu nghĩ nó đã đủ lớn. Nhưng lúc này đây, có vẻ như mọi thứ mà cậu mang theo mình đều ở dạng thu nhỏ. Cậu không có quần áo, không có…
Bàn tay chợt run rẩy. Shinichi nắm chặt tay cho tới khi nó dừng lại, hít một hơi thật sâu để có thể bình tĩnh trở lại. Cậu sẽ ổn thôi. Còn có những thứ đáng sợ hơn điều này mà cậu đã từng trải qua. Thần chết cũng đã từng viếng thăm cậu rồi cơ mà. Cậu…
Shinichi thả lỏng tay và tập trung suy nghĩ để sắp xếp những giờ vừa qua thành một bức tranh thống nhất.
Đầu tiên, về những thứ mà cậu biết. Bản thân không còn bị teo nhỏ nữa, và quan trọng hơn, bằng một cách nào đó, cơ thể không còn cảm thấy mệt nhọc. Mặc dù không biết tình trạng này có thể kéo dài bao lâu nhưng cậu không thể ngừng hy vọng việc nó sẽ kéo dài mãi mãi. Shinichi nhìn chằm chằm bàn tay mình, bàn tay với kích cỡ vốn có của nó, nhìn làn da hơi khô ở các đốt ngón tay và lòng bàn tay đủ lớn để bao quanh chiếc cốc nhựa đựng chocolate nóng mà mình mới làm sau khi tắm xong.
Shinichi đã có thể đánh răng mà không cần phải có ghế đẩu. Cậu còn phải cúi người xuống để có thể súc miệng. Nhưng cậu không dám nhìn bản thân trong gương, bởi vì sợ rằng mọi thứ chỉ là một giấc mơ và khi nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình, sẽ chỉ là một Edogawa Conan đang nhìn lại.
Cậu thậm chí còn không có thời gian để suy nghĩ hay lo lắng về nó, chắc chắn là không khi cậu và Kid còn đang trèo ra ngoài từ cửa sổ phòng ngủ của Mercier để leo lên mái nhà. Kid đưa cho Shinichi chiếc áo len và khăn quàng cổ của mình trong lúc anh mặc chiếc áo khoác để che đi vết máu. Cậu cũng không có thời gian để suy nghĩ khi Kid khăng khăng trốn trong nhà vệ sinh và đẩy hai người vào một cái kệ. Giữa lúc người đến người đi, Kid đã dùng chiếc khăn tay vẫn còn bám đầy bụi của mình để lau đi những vệt máu gần như bị che khuất bởi chiếc khăn trên cằm và cổ của Shinichi, đồng thời cố gắng rũ sạch vết máu trên váy của mình và lau khô nó dưới máy hong khô tay.
Tiếp đó, Shinichi bị bắt buộc phải ở yên một chỗ, bởi vì Kid, từ sau khi hai người họ thành công trốn thoát, đã quá hoảng loạn và liên tục lảm nhảm bằng một giọng the thé về Mercier, Maison Rouge và cả Vermouth. Và Shinichi phải dành gần như toàn bộ thời gian để vuốt nhẹ sống lưng anh và nắm lấy từng chi tiết một để liên kết về những gì đã xảy ra trong năm phút mà cậu đã bỏ lỡ.
Nhưng lúc này, khi nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, về thông tin liên lạc của Haibara nổi bật trên màn hình ứng dụng Skype, Shinichi lại có thể cảm thấy sự nhẹ nhõm, lo lắng và cả nỗi sợ hãi trộn lẫn trong dạ dày mình. Có chút không tự nhiên khi cậu vươn tay để di chuyển con chuột và bấm vào nút gọi. Không còn phải tốn nhiều sức để băng qua khoảng cách giữa bản thân và cái bàn nhỏ như ngày hôm qua. Cậu không cần phải rướn người. Bàn tay cậu gần như vượt quá chiều dài cần thiết.
Liệu cậu còn có thể đá ra được quả bóng với sức mạnh tương tự như trước đây? Cậu sẽ phải mất bao lâu để có thể điều khiển hoàn hảo lại cơ thể mà lẽ ra bản thân phải có từ trước đến nay?
Có lẽ còn sớm đối với Haibara. Chín giờ tối ở Paris tương đương với bốn giờ sáng ở Nhật, và Haibara thường sẽ không thức giấc để đi học cho tới năm giờ ba mươi. Nhưng nếu như Shinichi chờ đến lúc đó, cô sẽ không có thời gian để nói chuyện, mà cậu thì có quá nhiều câu hỏi.
Chuông reo đến lần thứ bảy mới có người bắt máy. Cô bật chế độ nói chuyện bằng video lên. Mái tóc vẫn còn đang rối bù và lộn xộn vì giấc ngủ. Haibara kéo thẳng cổ bộ đồ ngủ bằng vải nỉ bằng một tay trong khi tay kia cầm lấy máy tính bảng. Đôi mắt vẫn còn khép hờ.
“Kudo không sao chứ?” là những lời đầu tiên thốt ra từ miệng cô ấy, tiếp đó, cô dùng tay che lại cái ngáp trước khi hoàn toàn mở mắt. “Tôi thức khuya để nghiên cứu phương thuốc mới nhưng tôi không chắc…” Cô dừng lại, tiếp nhận và xử lý những gì mà mình đang nhìn thấy. “Cậu là Kudo, hay là Kid giả trang thành Kudo?”
“Là tôi,” Shinichi nói. “Ý tôi là, tôi là Shinichi. Đây… Đây là cơ thể mà tôi đã có khi mười sáu tuổi.” Giọng cậu đứt quãng, và đôi mắt Haibara mở lớn. “Tôi vừa mới làm một việc liều lĩnh…”
Cô chỉ nhìn cậu, đôi mắt quét qua gương mặt đằng sau màn hình máy tính với vẻ hoài nghi. “Liều thuốc không còn có tác dụng nữa. Cậu cũng không còn viên giải độc tạm thời nào. Việc điều trị mà tôi chuẩn bị cho cậu đáng lẽ phải ngăn chặn cả khả năng-”
“Tôi đã chết,” Shinichi ngắt lời cô ấy. Haibara bất động, nhìn chằm chằm Shinichi với nỗi kinh hoàng. “Kid sắp bị bắn vào đầu, và tôi…” Cậu bật cười, nhưng không hề nhận ra tay của mình lại bắt đầu run rẩy khi cố gắng đẩy mái tóc ra khỏi mắt và vô tình cào một đường trên trán. “Dù gì thì trong trường hợp đó, cũng khá dễ dàng để cân nhắc việc mạng sống của anh ấy quan trọng hơn tôi.”
“Cậu đã chết,” Haibara lặp lại không một chút hứng thú. “Thám tử, không phải tôi đã đặc biệt dặn về việc cậu không được làm điều đó sao?” Cô ấy có vẻ khó chịu, như thể Shinichi đã nói điều gì đó rất phiền phức, nhưng gương mặt kia lại tái nhợt. Cô dựa gần vào màn hình giống như việc đó có thể cho cô tầm nhìn tốt hơn về gương mặt của Shinichi.
Cậu vòng tay qua đầu gối, kéo hai chân lên ghế và ngả đầu ra sau. Nhìn chằm chằm lên trần nhà, Shinichi tiếp tục nói. “Tôi bị bắn ngay giữa cổ họng. Tôi nhớ nỗi đau đó, và cả việc khẩu súng đó chỉ có hai nòng…” Cậu dừng lại, bởi vì bản thân không muốn nói cho Haibara biết về… Kid, và về cả những chuyện xảy ra sau đó. Dù gì thì không phải bây giờ. “Thứ kế tiếp mà tôi biết chính là việc Kid đang gọi tên tôi. Mọi thứ đều đau đớn, giống như mỗi lần tôi uống viên thuốc giải độc tạm thời, cảm giác như cơ thể đang bị tan chảy và tôi sắp bị thiêu sống. Nhưng khi mở mắt ra, tôi lại trở về là Shinichi.”
“Nhưng bằng cách nào?” Haibara thì thầm. Shinichi ngước mắt nhìn lại màn hình. Cô ấy trông vẫn còn đau khổ, gương mặt xuất hiện những nếp nhăn quanh miệng không phù hợp với lứa tuổi.
“Kid nói…” Shinichi nhăn mũi, thì thầm. “Kid nói Vermouth đã cắt một vết trong lòng bàn tay mình và nhỏ vài giọt máu của bà ấy vào miệng tôi.”
“Bà ta đã ở đó!” Giọng nói của cô trở nên sắc bén và vang to trong căn phòng khách sạn và cả ngôi nhà của bác tiến sĩ. “Tại sao bà ta lại ở đó?”
“Tôi không biết. Cả Kid cũng vậy. Bà ấy bắn chết người đàn ông đã nã súng vào người tôi, rồi tiếp đó là việc cho tôi uống máu của bà ấy, sau đó cầm lấy cái vòng cổ của Mercier và rời đi. Bà ấy đã rời đi trước khi tôi tỉnh lại.” Shinichi xoa xoa thái dương mình. “Cho dù bà ấy đã làm gì, cho… tôi uống máu hay là gì đó thì tôi nghĩ, nó đã cứu sống tôi. Kid có đề cập tới việc bà ấy nói máu của bà ấy khiến tôi trở thành như này, nó… có ý nghĩa chứ? Về việc máu của bà ấy khiến tôi quay về hình dáng cũ.”
Lông mày của Haibara nhíu lại, rồi cô há hốc miệng. “Không thể nào…”
“Chuyện gì?” Shinichi đảo mắt về lại màn hình. “Cậu biết gì rồi à?”
“Chất phức hợp Manhattan,” Haibara chậm rãi nói. “Là một chất quan trọng trong công thức của apotoxin, thứ mà tôi vẫn chưa thể tìm cách để mô phỏng được. Tôi chỉ vừa mới đưa một lượng nhất định vào thử nghiệm một vài tháng gần đây, và nó đã đóng vai trò chính trong việc ổn định quá trình dựa theo những ghi chú mà mẹ tôi đã để lại. Tôi chưa từng…” Cô nuốt xuống. “Tôi chưa từng nghĩ nó sẽ ở trong máu người, nhưng…”
Shinichi nhắm mắt lại. “Cocktail Manhattan. Một phần rượu Vermouth, hai phần rượu Whisky, uống lạnh và mang lại chút vị đắng.” Cậu thở hắt ra. “Mục đích của apotoxin là tái tạo lại tác động của Pandora, sử dụng máu của Vermouth.”
“Tôi biết chúng ta đang nỗ lực ngăn chặn một số tác động tiêu cực của quá trình lão hóa,” Haibara nói. “Theo những đoạn băng mà mẹ tôi để lại, bà ấy đã mơ về việc có thể quay ngược thời gian đối với những thứ như bệnh Alzheimer hay bệnh tiểu đường loại 2. Tôi nghĩ bà ấy cũng biết bọn chúng sẽ sử dụng nó cho những thứ khác, và đó là lý do tại sao bà không để lại toàn bộ thành quả nghiên cứu.”
“Vậy làm cách nào mà máu của bà ấy đưa tôi trở lại với cơ thể cũ?”
“Nó không có tác dụng đó,” Haibara nói. “Việc nó đưa cậu trở lại đúng độ tuổi của mình có lẽ dựa trên các mô cơ quan.” Cô cười đắng chát. “Nghe giống như ảo thuật hơn là khoa học, Kudo.”
“Điều đó có nghĩa…” Cậu nuốt xuống. “Điều đó đồng nghĩa với việc tôi sẽ không bị teo nhỏ trở lại?”
“Tôi không biết,” cô trả lời. “Cho mọi mục đích thì apotoxin là một sự thay đổi vĩnh viễn đối với các cấp độ tế bào. Nếu máu của Vermouth là cơ sở thì… tôi cần phải có mẫu thử để đảm bảo chắc chắn, nhưng… Kudo, tôi nghĩ có lẽ là như vậy.”
Shinichi nhìn chằm chằm Haibara, tiếp đó vươn tay lên để chạm vào gương mặt mình. Có lớp râu lún phún dưới đầu ngón tay cậu, và cũng không còn lớp mỡ phúng phính mỗi khi ấn nhẹ lên nó, là gương mặt của Shinichi.
“Tôi đã mất hai năm,” cậu yếu ớt nói. Haibara trao cho cậu một trong những nụ cười hiếm hoi của cô.
“Nhưng cậu đã có được rất nhiều thứ,” cô khiển trách cậu, nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh. “Những thứ mà cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có được.”
Năm tháng, một tương lai mà mới đêm qua, khi cậu nằm liệt giường, cơn chóng mặt và sốt không ngừng ập tới, một tương lai mà cậu nghĩ chỉ có thể được tính bằng tuần, thậm chí là giờ lại thay đổi được tính bằng năm. Nó có ý nghĩa gì chứ. Là về việc rất nhiều lời tạm biệt mà cậu đã nói không còn là mãi mãi nữa.
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments