Tiếp đó, một cách đột ngột, gương mặt cậu thay đổi, nó méo mó và thứ gì đó giống như tiếng xương gãy vang vọng khắp nhà bếp. Tiếng hét của Shinichi dần yên lặng, và trong vòng tay anh, Shinichi bắt đầu lớn lên.
Cảm giác thật đáng sợ khi nhìn thấy tứ chi của cậu trở nên dài hơn và lớn hơn, khi nhìn thấy quai hàm chuyển từ vẻ trẻ con sang một thứ gì đó nam tính và nổi bật. Đôi vai rộng của cậu khoét sâu vào bụng Kaito, và cả lớp cơ của một người chơi bóng đá bắt đầu chuyển động và cứng rắn dọc theo lớp đùi anh.
Lúc này, đồng 5 yên đang yên vị nằm giữa xương quai xanh của cậu, đồng xu dính một vài vết máu nhưng viền cạnh vẫn sáng bóng nơi mà ngón tay cái của Shinichi thường chà xát nó.
Cuối cùng, sau khoảng thời gian chỉ một vài phút nhưng tưởng chừng như vô, Shinichi lại bất động, hô hấp nặng nhọc cùng với làn da mát lạnh mỗi khi chạm vào. Kaito dụi dụi đôi mắt ướt bằng mu bàn tay và nuốt từng ngụm lớn không khí, cảm thấy thật ngạc nhiên và sợ hãi. Một cái thắt bụng nhanh chóng xuất hiện, thứ xoắn quýt phức tạp mà anh đã dùng mỗi lần khi muốn nhảy ra khỏi những tòa nhà chọc trời.
Ngay sau đó, cùng lúc với tiếng xe cảnh sát dừng bên ngoài ngôi nhà lấp đầy căn phòng bếp trống rỗng mà lạnh lẽo, khi hai cái xác chết đang lộn xộn xung quanh họ và cả Shinichi cùng Kaito đều bị lấm lem bởi những vết máu còn sót lại của cậu, chàng thám tử trung học đột ngột mở mắt.
“Kid?” Shinichi hỏi, và dường như có chút giật mình khi nghe thấy giọng nói của chính mình. Cậu giơ tay lên ngang mặt, đôi mắt mở to khi nhìn thấy kích thước của nó, rồi tiếp đó nhìn xuống cánh tay mình. Cậu vươn tay để chạm lên gương mặt Kaito và kéo dọc những ngón tay theo má người này. “Anh là Kaito Kid sao?”
“Là anh,” Kaito nói. “Còn em là Kudo Shinichi, nhớ không?”
“Tôi là… thật sao?”
“Khá lớn,” Kaito nói, đầu nhẹ hẳn đi vì sự thư giãn và ngạc nhiên vì vị thám tử của mình tỉnh dậy, còn sống và tràn ngập sự hiếu kỳ, mặc dù đôi mắt còn mờ mịt của cậu là thứ còn đáng lo ngại. “Có lẽ còn lớn hơn cả anh, vậy nên anh không nghĩ mình có thể mang em ra khỏi đây trước khi cảnh sát tiến vào.”
“Cảnh sát?” Shinichi ngồi dậy, ngón tay trượt khỏi gương mặt của Kaito, tiếp đó thở hổn hển và nắm chặt phần bụng mình. “Mấy bộ phận của tôi chỉ vừa mới nằm đúng vị trí của nó.” Cậu nhìn xung quanh căn phòng, ánh mắt bắt đầu suy tính hiện trường vụ án. “Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao anh lại ở đây…?” Cậu dừng lại, và chỉ nhìn Kaito. Anh dường có thể nhìn thấy chính xác khoảnh khắc mà cậu có thể nhớ, bàn tay cậu vươn lên chạm tay cổ họng mình. Sau đó trượt xuống và cầm lấy đồng xu. “Kid?”
Kaito vươn tay vén tóc khỏi mắt Shinichi, áp đôi bàn tay lên má cậu và nhận lại cảm xúc hoàn toàn khác biệt, cho dù là xuyên qua một lớp găng tay. “Em làm anh sợ chết mất.”
Nụ cười trẻ con của Shinichi có gì đó đẹp trai đến không ngờ. Kaito sửng sốt. Anh đã sẵn sàng tinh thần chờ đợi nhiều năm để có thể lại được nhìn thấy nó, hoặc cũng có thể không bao giờ gặp lại nó nữa, và điều đó… sẽ thật là một điều đáng xấu hổ, anh quyết định, hơi ấm như bừng nở và sẵn sàng vươn vai như thể một con chim non chuẩn bị bay chuyến bay lần đầu tiên.
“Có lẽ anh là một tên may mắn,” Shinichi nói, vẻ không thể tin nổi hiện rõ trên khuôn mặt, một biểu cảm hoàn toàn quyến rũ mà Kaito có thể hy vọng có thể bắt chước nếu anh có cơ hội. “Tôi nghĩ mình đã chết, nhưng lại không. Mà đây là tôi sao? Một tôi của mười sáu tuổi? Tôi đang mơ sao?”
“Vậy anh đang ở trong giấc mơ của em sao, Thám tử?” Kaito thì thầm hỏi. Miệng Shinichi nhíu lại với vẻ khó chịu.
“Đôi khi,” cậu nghiêm túc nói. Kaito hít mạnh một hơi.
“Vậy chúng đẹp chứ?” Anh nhướng người về phía trước để chạm nhẹ đôi môi mình lên miệng của Shinichi.
“Rất không thành thật,” Shinichi nói, bàn tay chạy dọc xuống lồng ngực mình. Ánh mắt Kaito dõi theo nó.
“Còn em thì rất thật, ” giọng anh trầm khàn, thứ âm thanh của hạnh phúc, hy vọng và cả những điều khác giống như câu chuyện cổ tích đang trào dâng trong cơ thể. Anh phải… Anh phải làm một trò ảo thuật gì đó, hay đơn giản chỉ là hoạt động tay, để có thể dồn toàn bộ năng lượng đang không ngừng trào dâng này sang một vị trí khác.
“Tên biến thái!” Shinichi đỏ bừng cả người, lao vào chiếc túi vẫn đeo chéo qua người của Kaito, lôi chiếc quần jean mà anh đã mặc và lồm cồm bò dậy để xỏ vào, cơ thể loạng choạng và phải nhờ sự giúp đỡ của Kaito để giữ thăng bằng khi kéo quần qua đùi mình.
Chúng quá chật so với Shinichi, và khi cậu cài khuy, từng đường may trong phần đùi bị kéo căng ra. Kaito liếm môi, không biết mình nên làm gì đối với một Shinichi hấp dẫn như thế này, khi cậu đang ở trong một cơ thể không chỉ vừa vặn với mình mà còn vừa vặn với cả anh nữa. “Ừ thì, Shinichi, chúng có hơi chật…”
“Đừng có nói thêm lời nào nữa,” Shinichi cắt ngang, vẻ cau có gắt gỏng trên khuôn mặt thiếu niên vẫn giống như khi còn mang hình hài của trẻ con. Kaito căn bản không thể ngăn lại nụ cười của mình, anh giống như một quả bóng sắp bị nổ tung và áp lực đang dần được giải phóng. “Và làm cách nào chúng ta có thể ra khỏi đây, thưa quý ngài bậc thầy của kỹ năng trốn thoát?”
“Hmm,” Kaito lên tiếng. “Em nghĩ mái nhà thì thế nào?” Anh nhìn về phía Shinichi, người bây giờ đã cao gần bằng anh, chỉ là thấp hơn một chút, và đang đánh giá kỹ lưỡng tình trạng của mình khi cảnh sát cuối cùng cũng tiến vào từ cửa trước.
Shinichi duỗi căng tay và chân mình, đôi lông mày nhíu lại. “Thật ngạc nhiên là mọi thứ đều ổn,” cậu đáp lời. “Tôi không quen với việc…” Đôi chân chợt rung lên. “Đã lâu rồi tôi mới có thể với xa tới mức này, vậy nên hy vọng không có quá nhiều điều cần phải chỉnh đốn lại.”
Lại là nụ cười đó. Kaito nghĩ rằng mình có thể đưa cho Shinichi mọi thứ mà cậu ấy muốn dưới sự đe dọa từ nụ cười đó. Lúc đầu Kaito chỉ muốn kết bạn, đó là khi mà Shinichi tiết lộ sự thật về danh tính của mình và đề nghị anh bảo vệ cậu ấy. Anh chỉ tán tỉnh để thấy một Shinichi hoàn toàn nổi loạn, để nhìn thấy gương mặt nhỏ bé quá mức nghiêm túc và buồn bã đó có thể đỏ bừng vì xấu hổ, và kéo cả hai người ra khỏi sự cô đơn dưới phương thức của một trận đấu tay đôi. Nhưng anh không hề ngờ tới…
Ừ thì, chàng thám tử của anh luôn khiến anh bất ngờ.
“Anh sẽ điều chỉnh mọi thứ để phù hợp với hai chúng ta.” Kaito trả lời, và mặc dù là đang giữa mùa đông, nhưng khi Shinichi hạ hàng mi đen xuống đôi gò má nhọn, có thứ gì đó trong Kaito nở ra như hàng ngàn bông hoa mẫu đơn nở rộ trong tháng ba giữa trời xuân đầy nắng.
------------------------------------------------------
Phần này siêu ngắn!
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments