top of page
Moonlightl

Chương 119

Phần 5: Vị thám tử đại tài

Kaito nắm cái vòng cổ chặt tới mức anh có thể cảm thấy sợi dây đâm sâu vào lòng bàn tay mình qua lớp găng tay bằng da mỏng. Shinichi đang ngước nhìn anh với đôi mắt thủy tinh vô hồn, một lỗ tròn khoảng tầm đồng 5 yên xuất hiện ở cổ họng cậu - không phải đồng 5 yên mang lại sự may mắn sao? Không phải Kaito hứa sẽ mang lại may mắn cho Shinichi sao?

Chỉ có điều, Shinichi vẫn đang chết dần đi trong cánh tay Kaito, không phải theo cái nghĩa trừu tượng mà tình trạng cơ thể vẫn xảy ra kể từ khi Kaito đã lượn quanh lại gần cậu, giống như một con chim bồ câu bay về tổ, mà là nhanh chóng và hoàn toàn, trí thông minh thường tỏa sáng lấp lánh cùng với những cái lườm và điệu cười nóng nảy đang dần biến mất trên khuôn mặt trẻ thơ kia.

Kẻ không phải là Maison Rouge cùng với cái cằm vỡ nát và đôi mắt hoang dại kia đang cố gắng nạp đạn lại khẩu súng ngắn của mình. Kaito giương súng bắn bài của mình vào vị trí chính giữa đôi mắt của người đàn ông.

Một tiếng súng thật vang lên, và đôi mắt của người đàn ông kia trống rỗng, một viên đạn bạn bay xuyên qua đầu ông ta và bắn tung tóe lên bức tường phía sau. Một Kaito đang run rẩy và không thể để ý bất kỳ điều gì ngoài Shinichi, người vẫn đang ấm áp trong vòng tay của anh nhưng đã không còn hơi thở, không còn một chút hô hấp nào, dần ngước lên để nhìn thấy Chris Vineyard - Sharon Vineyard? - giận dữ và chết chóc đang nhìn chằm chằm vào xác của tên giả mạo với vẻ ghê tởm.

“Vermouth?” Kaito lên tiếng để kiểm tra thử. Giọng anh nghe thật lạ, cảm giác như nó đến từ nơi xa xôi nào đó, mỏng manh và yếu đuối.

Shinichi không hề di chuyển. Shinichi không hề cử động. Shinichi: sáng sủa, sống động, xảo quyệt, dũng cảm và hoang dại đã không còn nữa. Mãi mãi không còn. Kaito vươn bàn tay mình để lên ngực cậu, nhưng qua lớp áo chống đạn, anh không thể cảm nhận nếu trái tim kia có còn đang đập, đập như cái cách mà mỗi lần cơ thể hai người chạm vào, như khi có cả ngàn con chim cùng cất tiếng hót khi bị bắt giữ mỗi lần Kaito trộm nụ hôn trên đôi môi mềm mỏng của cậu.

Cậu chớp mắt, tiếp đó Vermouth xuất hiện bên cạnh cậu, lau đi lớp máu trên cổ Shinichi và nhấn giữ động mạch cổ. “Cool Guy vẫn còn sống,” bà ấy nói. Phần đuôi tóc vàng dài của người phụ nữ này chấm vào vũng máu, và khi dính vào lớp da đen của bộ đồ moto, nó để lại một vệt ướt nước ở phía sau. Bà nhìn chằm chằm vào mắt anh. “Tôi nợ cậu ấy một lần. Cả bố của cậu nữa.”

“Tôi không…” Những câu chữ mắc nghẹn trong cổ họng anh, giống như có một viên đạn chắn ngang trong đó, ngăn chặn không để bất cứ thứ gì lọt qua. Nhịp đập của trái tim anh đã biến mất, nó đã chìm sâu trong sương mù của sự hoài nghi và ngỡ ngàng. Đôi môi màu xám của Shinichi, thứ màu xám ở đầu cánh những con chim bồ câu đã được huấn luyện của mình, thứ màu của tro bụi, thứ màu của… “Làm ơn…” Anh cố gắng nói. Phát ngôn chưa bao giờ là thứ mà anh phải vật lộn trước đây. “Làm ơn đừng để em ấy chết.”

Bàn tay của Vermouth ở cổ họng của Shinichi nhẹ nhàng hoạt động.

Kaito hít một hơi rùng mình.

Khoảnh khắc Shinichi nói với Kaito về việc cậu đang dần chết đi ở trong phòng tắm của Hattori Heiji, cùng với làn da trở nên trắng nhợt khi nôn hết máu và mật vào bồn cầu, Kaito đã cân nhắc trái tim cùng với lý trí của mình, và cán cân đã nghiêng về trái tim anh. Kaito chưa bao giờ giỏi trong việc nói không với những thứ mình muốn khi mà mọi thứ ngoại trừ tâm trí của anh bảo phải chiếm lấy nó, và Shinichi đã, và đang là một trong những thứ đó. Kaito cũng giống Shinichi, khi bị mắc kẹt trong một cơ thể mà cảm giác giống như một cái lồng, và ở trong một thực tại cô đơn mà chỉ liên tục có giọng nói của anh vang vọng.

Anh đã chứng kiến việc Shinichi ngày càng ốm yếu hơn, và chạm tay lên những vết bầm tím do việc điều trị để lại nhưng anh vẫn cảm thấy thời gian còn rất nhiều. Thời gian còn đủ để anh ghi nhớ từng suy luận xuất sắc của Shinichi, nụ cười kiêu ngạo đến đáng yêu và cả những cơn giận dữ kiên quyết, đem tất cả nhồi nhét vào bộ nhớ để mình có thể tìm lại nếu… lúc nào đó… Shinichi lại để anh một mình.

Nhưng cho dù Kaito có một trí nhớ tuyệt hảo, vẫn có quá nhiều khía cạnh của Shinichi mà anh chưa được nhìn thấy, còn quá nhiều thứ mà anh muốn tìm hiểu. Ánh sáng lấp lánh trong mắt Shinichi mỗi khi cậu thấy thứ gì đó ở Kaito mà mình thích, cái mím môi gấp gáp mỗi khi Kaito trêu chọc cậu quá đà. Còn quá nhiều thứ nhưng Shinichi không còn thở nữa, Shinichi không còn di chuyển và anh không thể cảm nhận được nhịp đập của cậu ấy dưới lòng bàn tay mình.

“Làm ơn đừng để em ấy chết,” anh lặp lại. Đôi mắt của Vermouth với những nét lạnh lùng trên khuôn mặt không cách nào tìm hiểu được, trống rỗng khi bà quan sát Shinichi.

“Chúng tôi không thể giết con quái vật nếu không có viên đạn bạc,” bà nói, tiếp đó rút ra con dao khỏi dây đeo trên đùi. Bà nhấc nó lên và chìa bàn tay đẫm máu của mình ra.

Một cách dứt khoát, một vết cắt xuất hiện trong lòng bàn tay. Màu máu chảy ra giống như lớp sơn móng tay của bà vậy, màu của rượu Burgundy. Nó nhỏ xuống từng giọt lên khuôn mặt vô hồn của Shinichi và bắn tung tóe trên má cậu. Bà đặt con dao xuống và mở miệng cậu bằng hai ngón tay, để giọt máu chảy vào và phủ đầy răng cùng lưỡi cậu. Kaito quan sát tất cả với sự choáng váng và kinh hoàng.

“Bà đang làm gì?” Anh quan sát vết máu lem luốc trên môi Shinichi, vết lem giống như lớp son bóng của Kaito, chỉ là không đẹp và gọn gàng, và cũng không hút hồn hay đỏ ửng giống như của Kaito. Trông cậu còn giống thần chết hơn cái vết sẹo màu đỏ máu chạy ngang cổ, giống với bài thơ của Shinsui để lại khiến Kaito nhớ tới những cơn ác mộng của mình.

“Mặc dù có chút loằng ngoằng, nhưng máu của tôi sẽ làm thay đổi cậu ấy,” bà ấy nói bằng chất giọng lạnh lùng, điềm tĩnh nhưng đôi mắt lại mở lớn. Trong vòng tay của Kaito, cơ thể Shinichi co giật và bắt đầu vặn vẹo, màu sắc lũ lượt tràn ngập khuôn mặt và làn da nóng đến mức Kaito có thể cảm nhận nó thông qua lớp áo khoác của cả hai. “Cũng có nghĩa máu của tôi có thể khiến cậu ấy trở lại như cũ.”

Gương mặt Shinichi quằn quại trong cơn đau và ướt sũng trong lớp mồ hôi, và cơ thể mà Kaito đang giữ lấy dập dờn như cơn sóng và bắt đầu lớn dần lên. Kaito kinh hoàng kéo áo khoác của Shinichi ra khỏi người cậu ấy. Vermouth cất con dao của mình đi và nhìn Shinichi liên tục rên rỉ bằng chất giọng trái ngược với hình hài cơ thể mình, nhưng đó đồng thời báo hiệu việc cậu còn sống.

“Chuyện gì đang diễn ra?” Kaito hỏi trong lúc tay Shinichi vươn lên để xét nát áo quần của mình. “Có chuyện gì xảy ra với em ấy vậy?”

Vermouth khuỵu người xuống và áp bàn tay mình lên trán Shinichi. “Làm tốt lắm, Cool Guy,” bà nói, tiếp đó ngước nhìn về phía Kid. “Nhớ cởi đồ của cậu ấy ra. Chỉ một lát nữa thôi chúng sẽ không còn vừa nữa.” Cô nhặt chiếc vòng cổ có gắn viên đá Nữ hoàng của sông Nile và Phượng hoàng vẫy cánh lên từ sàn nhà lát gạch nơi mà Kaito đã làm rơi chúng và cất nó đi, tiếp đó lôi ra một gói thuốc và cái bật lửa. Bà châm một điếu từ bao thuốc và khiến những điếu còn lại biến mất, một cú ảo thuật gần như là nhanh nhất mà Kaito có thể làm, có lẽ vậy. “Gặp lại sau nhé, hậu bối.”

“Chờ đã!”

“Cậu có khoảng năm phút trước khi cảnh sát tới đây. Tôi không thể bị nhìn thấy.” Bà mỉm cười, nụ cười không chút nào tử tế mà cũng không mang nét nhẹ nhàng. “Tôi trông cậy vào cả hai cậu.” Bà cầm hai viên đá rọi dưới ánh sáng, giống như cái cách mà Kaito vẫn luôn làm để kiểm tra viên đá quý dưới ánh trăng và thở dài. “Trò chơi kết thúc rồi. Ba ngày nữa là ngày trăng tròn. Ta sẽ gặp lại cậu ở đó, hậu bối.”

Bà bước ra khỏi căn phòng. Kaito không hề quan sát hướng đi của người phụ nữ này mà thay vào đó là tập trung vào Shinichi, người vẫn đang co giật trong cánh tay mình. Anh có thể nghe thấy tiếng còi báo động yếu ớt ở phía xa đang tới gần. “Cởi đồ của em ấy,” Kaito lầm lầm, tiếp đó rút con dao bỏ túi trong đôi giày bốt của mình và rạch dọc từng đường may trên quần áo của Shinichi, cả chiếc áo chống đạn hoàn toàn vô dụng và cả những sợi lông vũ trên chiếc áo khoác nhỏ xíu của cậu. Shinichi há hốc miệng trước luồng không khí mát lạnh. Dù gì, cơn lạnh của mùa đông đã tràn ngập vào trong căn phòng, len lỏi qua những ô cửa sổ vỡ và thổi tới những bông tuyết tan ra trong không khí và để lại sự ẩm ướt trên làn da Shinichi.

Vết thương trên cổ Shinichi bắt đầu khép lại và gần như biến mất chỉ sau một phút, và khi tiếng còi báo động bên ngoài vang lên to hơn, tiếng la hét của Shinichi cũng vang vọng.

“Shinichi,” Kaito nói, hôn nhẹ lên trán, mũi và má cậu, ôm chặt lấy cơ thể cậu trần trụi cậu vào cơ thể mát lạnh của mình. Làn da Shinichi nóng hổi tới mức nó như đốt cháy đôi môi của Kaito nhưng anh không quan tâm. “Anh ở đây, Shinichi, làm ơn đừng có chuyện gì xảy ra. Shinichi. Shinichi. Shinichi.

------------------------------------------------------

Hứa trong ngày sẽ có chương còn lại cho mọi người, đón chờ nhé!

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

171 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page