Đứng trên vỉa hè nơi dòng người không ngừng lướt qua, Shinichi ngước nhìn tấm biển treo trên góc quán ăn nhỏ. Lúc trước cậu chưa từng đến đây. Nói cho đúng thì, cậu chưa từng ghé qua con phố này. Điểm mấu chốt là… Câu đố đã dẫn cậu đến đây, nhưng bản thân Shinichi lại không chắc mình cần làm gì kế tiếp. Cậu khá chắc chắn việc mình đã giải mã chính xác về thời gian và địa điểm, nhưng cậu không nhìn thấy Kaito ở đâu cả.
Shinichi đọc lại mấy dòng câu đố đã được chép vào một cuốn sổ nhỏ. Đúng là vị trí này rồi. Dòng cuối cùng ngụ ý rằng cậu nên đi vào và kiếm một chỗ ngồi.
Do đó, Shinichi đã đẩy cánh cửa và bước vào bên trong. Một vài phút sau, cậu đã ngồi xuống bàn dành cho hai người cùng với menu và cả trong cái biểu cảm kỳ lạ mà toàn bộ các nhân viên nơi đây đang cẩn thận liếc nhìn cậu. Mọi thứ khiến cậu sởn gai ốc.
Điều kỳ lạ đầu tiên mà cậu chú ý thấy là việc nhà hàng này không có bất kỳ cửa sổ nào cả. Thứ này đáng lý phải mang lại cảm giác ngột ngạc, nhưng chính phong cách trang trí đã thay thế cảm giác trống rỗng bằng việc treo hàng trăm cái lồng đèn nhỏ trên trần nhà như ánh đèn trên các cây thông Noel. Chắc chắn nó không được làm ra để thắp sáng nơi này, nhưng nó đã mang lại thứ ánh sáng ấm áp và mềm mại. Bức tường phía sau của nhà hàng đã che đi bởi một tấm rèm dày. Một bậc thềm lộ ra bên dưới chân rèm. Shinichi quan sát một lúc mới nhận ra. Đó là một sân khấu.
“Cà phê của quý khách,” người phục vụ lên tiếng với sự xuất hiện đột ngột bên cạnh Shinichi.
Cậu chớp mắt. “Nhưng tôi vẫn chưa -” cậu đang tính nói, nhưng người đàn ông đã rời đi. Điều này thật… kỳ là, nhưng dù gì cậu cũng định gọi cà phê nên việc này cũng không gây ra nhiều rắc rối. Shinichi cầm tách cà phê và hít thật sâu, tận hưởng mùi hương thơm ngon đậm đà của ly cà phê đen.
Cậu thích nơi này rồi đấy.
Trong lúc cậu chuẩn bị tự hỏi xem Kaito đã ở đâu thì ánh sáng từ từ tối dần và tiếng thì thầm từ những chiếc bàn xung quanh cũng lắng xuống. Tiếp đó, cùng với một ánh sáng chớp nhóe và tiếng nổ trên sâu khấu, tấm rèm dày bắt đầu bay phấp phới như thể vừa chịu qua một cơn bão. Và cùng lúc đó, Shinichi đột nhiên nhận được câu trả lời cho bản thân mình.
“Vậy, cậu thích buổi biểu diễn chứ?”
Shinichi đã rất cố gắng để không nhảy dựng lên khi nghe tiếng nói bên cạnh mình. Cậu đã đoán trước việc này khi Kaito cúi chào lần cuối cùng và biến mất trong lớp áo choàng đen, nhưng bằng cách nào đó, tên trộm này vẫn khiến cậu giật mình. Quay người lại, Shinichi bắt gặp ánh mắt mong đợi của anh với nụ cười khá ngượng ngùng.
“Có đấy.”
“Tuyệt.” Kaito búng tay và tặng cậu một bông hồng trước khi ngồi xuống ghế đối diện. “Nơi này khá nổi tiếng vì tổ chức các buổi biểu diễn trực tiếp hằng ngày. Cũng vì mục đích của họ là khuyến khích những tài năng mới, ai cũng có thể đăng ký. Cậu hoàn toàn có thể là một nghiệp dư hoặc một nhà chuyên nghiệp. Họ sẽ luôn để dành thời gian cho cậu miễn là họ còn thích buổi biểu diễn mà cậu mang lại. Đáng lý tôi sẽ mời cậu tới các show biểu diễn lớn hơn của tôi, nhưng tôi đoán nơi này sẽ phù hợp với tình huống hiện tại của chúng ta.”
Shinichi gật đầu hiểu rõ. “Cậu thường tới đây thường xuyên sao?”
“Cũng thỉnh thoảng. Nhưng đúng hơn là vì đồ ăn ở nơi này. Đây là lần thứ hai tôi biểu diễn ở đây. Lần đầu tiên là khi tôi vẫn còn ở trường cấp ba và chưa bắt đầu buổi biểu diễn chuyên nghiệp nào.”
“Cậu đã luôn muốn trở thành một ảo thuật gia từ đó?”
“Từ khi tôi còn là một đứa nhỏ. Tôi muốn giống như bố tôi vậy.”
“Kuroba Toichi.” Kaito đã nói đôi chút về người đàn ông vào lần gặp mặt trước đó.
“Đúng vậy. Ông ấy là nhà ảo thuật ba tài giỏi nhất trên thế giới! Một ngày nào đó, tôi sẽ đánh bại và vượt xa ông ấy.”
“Cậu có vẻ rất bận rộn.”
Kaito bật cười. “Nhưng chắc chắn không bận bằng cậu. Nhưng nói thật, bận rộn vẫn tốt hơn nhàm chán.”
Shinichi tưởng tượng thử chuyện gì sẽ diễn ra nếu Kaito cảm thấy chán. Cậu rùng mình trước hình ảnh kinh dị mà bản thân tưởng tượng ra.
Món ăn bọn họ đã lên.
“Vậy còn cậu?” vị ảo thuật gia tiếp tục lên tiếng khi người phục vụ đã rời đi. “Cậu sẽ tham gia lực lượng cảnh sát sau khi tốt nghiệp sao? Hay là mở phòng làm việc riêng?”
“Tôi vẫn chưa quyết định,” Shinichi nói thật. “Tôi đã từng nghĩ tới việc sẽ mở một phòng làm việc của riêng mình, nhưng kể từ khi… sống dưới thân phận Conan, tôi dần nghĩ có lẽ mọi chuyện sẽ vẫn tốt nếu gia nhập lực lượng cảnh sát.”
“Tại sao?” Tên trộm thắc mắc, giọng điệu khá nhẹ nhàng nhưng hứng thú.
“Có… chút khó để giải thích,” Shinichi thở dài. “Tất nhiên, công việc sẽ luôn liên đới khá nhiều, nhưng thám tử tư cần sự nổi tiếng, mà tôi thực sự không muốn phải giải quyết với vấn đề đó.”
“Tôi khá chắc việc bản thân cậu đã đủ nổi tiếng và không cần thiết phải quảng cáo quá nhiều về bản thân.”
Shinichi đỏ mặt nhún vai. “Có lẽ, nhưng điều đó vẫn đồng nghĩa với việc tôi phải làm việc với truyền thông.”
“Cảnh sát cũng phải giải quyết với vấn đề này.”
“Đúng vậy, nhưng mọi chuyện hoàn toàn khác nếu chỉ có mình cậu ở đó.”
“An toàn hơn về số lượng sao?”
“Tôi đoán cậu có thể hiểu theo hướng đó. Nhưng cũng không hoàn toàn chỉ có vậy. Tôi… đoán có lẽ việc trở thành một phần của thứ gì đó cũng khá tốt đẹp.”
Kaito chậm rãi gật đầu. Đam mê phải nổi bật là một phần trong tính cách anh, nhưng anh đoán mình có thể hiểu được mong muốn hoàn toàn trái ngược đó dù rằng anh không quá thuận theo. Cảnh sắc từ đỉnh núi thật sự rất đẹp, nhưng đó cũng là ngai vàng của sự cô độc. Mà ở một khía cạnh nào đó, đây cũng là lý do mà anh xuất hiện ở đây. Bởi vì anh đã quyết định bản thân muốn chia sẻ thế giới này với người nào đó dù rằng điều đó đồng nghĩa với việc anh phải bước về mặt đất một chút.
Cuộc nói chuyện chuyển sang những chủ đề nhẹ nhàng hơn. Cả hai đều cố gắng tận dụng cơ hội để hiểu thêm về đối phương. Họ đã biết rõ con người của đối phương, nhưng không nhiều về kinh nghiệm và đời sống, hay cả thứ yêu thích và ghét bỏ của cả hai. Dù rằng đôi lúc vẫn khá kỳ lạ, về thứ mà họ biết và không biết của đối phương, nhưng sau vài suy xét, Shinichi đã thông suốt, về rằng những điều mà họ đã biết - lý tưởng, trái tim, thứ mà họ sẽ làm và không làm - mới là thứ quan trọng nhất. Những cái khác đều có thể thay đổi hoặc điều chỉnh.
Cùng nhau.
Bước ra ngoài trong ánh sáng ấm áp sau bữa ăn, Shinichi liếc nhìn người đi cùng mình, đột nhiên cảm giác có chút ngại ngùng khó hiểu. “Um, thì… giờ đi đâu đây?”
“Nếu có nơi nào cậu muốn đi thì cứ nói, nếu không, gần đây có một lễ hội. Chủ đề là về Ma thuật và Sự bí ẩn. Nghe có vẻ hoàn hảo, đi không?”
Shinichi chớp mắt rồi bật cười. “Được.”
-0-
Lễ hội vượt xa sự mong đợi của Shinichi. Cậu đã có chút lo lắng nơi này sẽ quá đông đúc hay lòe loẹt hoặc theo một kiểu ngu ngốc nào đó. Nhưng hóa ra, thật sự thì nó cũng khá đông, nhưng ban tổ chức đã rất nỗ lực để khiến nó phù hợp với tiêu đề. Lớp trang trí mang đậm nét sang trọng hơn là phong cách lễ hội, và các trò chơi cũng được thiết kế theo kiểu khuyến khích sự tư duy.
“Tôi cảm giác có chút hối lỗi với mấy người tội nghiệp đang điều hành gian hàng giải đố đó,” Kaito bình luận, lắc lư túi kẹo mà họ đã thắng những người vừa nói trên. “Trông có vẻ như họ đã rất cố gắng. Đáng lý chúng ta nên cố thể hiện như chúng ta đã có khoảng thời gian khó khăn.”
“Nếu cậu cảm thấy có lỗi với mấy người đó, cậu lẽ ra không nên nói việc bản thân có thể viết ra câu đố hay hơn ngay cả trong lúc ngủ,” Shinichi nói thẳng. “Tôi nghĩ cậu đã làm tổn thương lòng tự trọng của họ.”
“Nè, tôi đã đề nghị sẽ viết cho họ nếu họ muốn. Không phải lỗi của tôi khi họ nói không.”
“Ai có thể đồng ý với người đề nghị giúp đỡ theo cách đó?”
“Tôi đoán cậu có thể nói đúng. Thật đáng xấu hổ. Mọi chuyện đã rất vui vẻ.”
“Chỉ với cậu.”
Vị ảo thuật gia treo lên khuôn mặt đáng thương. “Tôi tưởng cậu thích câu đố của tôi?”
“Tôi thích,” chàng thám tử thừa nhận. “Nhưng không phải ai cũng thích dành cả đống thời gian để nghĩ về điều đó. Đặc biệt là ở một nơi còn có nhiều trò tiêu khiển khác như này.”
“Nói tới trò tiêu khiển, cậu có muốn ăn kem không?” Kaito hất đầu về phía một trong những hàng quán nổi bật ở phía kia lễ hội.
Shinichi chớp mắt. Nếu cậu nhớ đúng, Kaito đã ăn một cái bánh quế lúc họ vừa tới đây, và cả một túi kẹo bông trước khi họ đụng mặt với gian hàng câu đố. “Bụng cậu vẫn còn chỗ?”
“Kem đó,” Kaito trả lời như thể đó là chuyện đương nhiên vậy. “Cậu không phải ăn kem vì cậu đói. Cậu ăn nó đơn giản vì cậu muốn.”
Shinichi không thể hiểu được cái logic của anh, nhưng kem nghe có vẻ khá tuyệt trong thời tiết ấm áp này. Nhưng chỉ khi cả hai vừa mới bước tới chỗ quầy kem thì Shinichi liếc thấy một gương mặt quen thuộc trong đám đông.
“Có phải đó là Hakuba không?” cậu khẩn trương. Mái tóc vàng đứng đắn và chuẩn mực không phù hợp với hình ảnh của lễ hội dù rằng chủ đề của nó có là bí ẩn đi chăng nữa.
Vị ảo thuật gia nhăn mặt. “Oh, tuyệt thật. Đúng rồi đấy. Và cậu ta còn đi cùng với Aoko nữa. Mắc cái mớ gì mà họ lại ở đây vậy? Đáng lý họ phải đi xem vở kịch ở bên kia thị trấn chứ. Tôi đã kiểm tra rồi mà.”
“Họ đang đi tới hướng này.”
“Vào đây!” Kaito bắt lấy cánh tay cậu và lôi vào một gian hàng chụp ảnh. Tấm màn phấp phới rồi về lại đúng vị trí của nó. Chen chúc nhau ở nơi chỉ được chiếu sáng bởi màn hình của máy ảnh, âm thanh quen thuộc mà họ nghe được càng ngày càng gần hơn.
“-đáng tiếc tai nạn đó lại xảy ra,” người con gái đang nói chuyện, là giọng của Nakamori Aoko. “Hy vọng là không còn ai trong đám cháy đó. Mọi chuyện thật tồi tệ.”
“Đúng vậy,” giọng nói quen thuộc của Hakuba vang lên. “Xin lỗi vì không thể để cậu xem vở kịch đó. Tớ biết cậu đã trông đợi nó.”
“Ừ, nhưng tớ đoán bọn họ sẽ diễn lại nó thôi. Nhưng chúng ta cũng khá may mắn khi còn có lễ hội này.”
“Câu trả lời cho cậu đó,” Shinichi thì thầm.
Bên ngoài, Hakuba tiếp tục. “Cậu muốn ăn kem không?”
“Oh, okay.”
Kaito nhăn mặt. “Tớ chắc chắn sẽ giết cậu ta.”
“Đừng…”
“Chỉ là hình thức nói quá, nói quá thôi. Nhưng cậu ta sẽ không căn chuẩn thêm việc gì khác nữa chứ?”
“Chắc chúng ta phải đợi đến lúc họ rời đi.”
“Có lẽ vậy.”
Bên ngoài, cuộc nói chuyện của Hakuba và Aoko đã chuyển sang vài vụ án mà gần đây tên tóc vàng đang thụ lý trong lúc chờ tới lượt mua kem. Có khoảng im lặng khi người bán kem đưa món cho họ, tuy nhiên, sau đó, giọng nói của họ không hề nhỏ đi.
Mắt Kaito nheo lại khi anh nghe hai người họ thảo luận về chuyến ăn tối sắp tới cùng thanh tra Nakamori. “Chết tiệt, hai người họ không rời đi.”
“Có một cái ghế đá bên cạnh chỗ bán kem. Tôi đoán bọn họ sẽ ăn xong rồi mới rời đi.”
Kaito đảo mắt dù biết rằng không ai sẽ nhìn thấy nó. Và sau mọi rắc rối mà anh đã gặp phải để đảm bảo Aoko và Hakuba sẽ đi xem vở kịch nó, có lẽ thật sự chính ‘may mắn’ của Shinichi đã rối loạn lịch trình của bọn họ? Ít nhất là không có ai mất mạng.
Chỗ này khá nóng và ngột ngạt. Không gian này không được thiết kế để hai người cùng chen chúc. Nhưng suy nghĩ theo chiều hướng khác, có vẻ sự may mắn vẫn xuất hiện. Shinichi như một chiếc lò sưởi lớn trong lòng anh. Thắt chặt cánh tay quanh hông của chàng thám tử, anh chôn đầu và mái tóc đen mềm mượt và mỉm cười. Có lẽ mọi chuyện cũng không tiến diễn tệ đến vậy. Cặp mắt xanh dương đặt lên màn hình chớp sáng trước mặt họ. Một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện.
Shinichi nhẹ nhàng cử động, cố gắng cúi người về phía trước và quay đầu để có thể kéo ra một he nhỏ giữa tấm rèm và không gian bên ngoài. Như mong đợi, cậu nhìn thấy cái đầu vàng quen thuộc của Hakuba trên ghế đá. Ở bên cạnh là một cô nàng với mái tóc nâu dài. Shinichi đã từng nhìn thấy Aoko Nakamori lúc trước, nhưng ở một khoảng cách khá xa. Cậu đã không chú ý tới việc cô ấy trông giống Ran đến mức nào. Một Ran với mái tóc vừa mới ngủ dậy, nhưng vẫn… mang lại chút cảm giác lạnh người.
“Nè Shinichi, dù gì thì chúng ta cũng đã ở đây, cậu có muốn chụp vài tấm ảnh không?”
Không có tiếng trả lời. Chàng thám tử vẫn đang chú tâm nhìn qua khe hở để quan sát thế giới bên ngoài. Tự hỏi có chuyện gì thú vị đến vậy, Kaito cũng liếc nhìn ra ngoài.
Hakuba và Aoko vẫn còn ở đó, cùng với cây kem trên tay.
“-nếu Kaito biết tới chỗ này,” người con gái lên tiếng, “tớ đoán cậu ấy sẽ thích nó.”
Hakuba khịt mũi. “Đó là Kuroba. Tớ sẽ ngạc nhiên hơn nếu cậu ta không biết tới chỗ này.”
“Tớ đã định hỏi cậu điều này.”
Chàng tóc vàng mỉm cười với cô nàng. “Cậu có thể hỏi tớ bất cứ điều gì.”
Bên trong, Kaito giả vờ bịt miệng, dù rằng không phải có người nào đó đang nhìn anh.
Aoko hít sâu trước khi tiếp tục. “Tớ… đang suy nghĩ tới việc đăng ký chương trình sau đại học ở nước ngoài. Tất nhiên, còn lâu việc này mới diễn ra, nhưng mà, ừ thì, tớ muốn cậu biết tới nó.”
Kaito không tiếp tục nghe lén nữa. Anh đã biết việc Aoko dự định đi du học, với lại anh cũng không hứng thú trong việc nghe lén chuyện tình yêu giữa hai người. Cả hai người họ đang dần trở nên sến sẩm mấy ngày gần đây.
Về phía cậu, Shinichi còn đang cảm thấy khá ngạc nhiên. Vậy là Hakuba đã đoán đúng về thân phận thật của Kid. Nói cho đúng thì cậu còn chưa từng nghiêm túc tranh luận việc tên tóc vàng đó nói có đúng hay không. Và có vẻ như con gái của thanh tra Nakamori cũng biết khá rõ về vị ảo thuật gia này. Làm cách nào mà Kaito có thể tránh thoát khỏi việc bị lộ thân phận trong khoảng thời gian lâu như vậy? Shinichi đã tồn tại dưới một thân phận khác ba năm, và không ít lần nó dường như bị lột bỏ. Kaito thật sự là một diễn viên xuất sắc. Nhưng đồng thời, cho dù anh có thích thú trong việc trêu chọc người khác đi chăng nữa, khoảng thời gian đó có vẻ khá cô độc. Suy nghĩ tới việc đó khiến Shinichi có chút nhói lòng.
Nói tới Kaito, tên trộm này có vẻ như có chút yên lặng bất thường.
Cũng ngay lúc đó, Shinichi nhận ra việc bàn tay Kaito đang không ngừng vẽ những tròn lên hông cậu. Những vòng tròn mơ hồ mà phải cố gắng lắm Shinichi mới nhận ra thông qua lớp vải quần jean. Nhưng đồng thời, nó vẫn đủ khiến cho mỗi nơi nó đi qua, một tầng da gà lại xuất hiện trên da cậu. Quan trọng là chúng đang dần tiến vào trong.
“Kaito!” cậu hít mạnh, gương mặt đỏ ửng và nhanh chóng đẩy bàn tay đi chỗ khác.
Bàn tay vừa nhắc tới nhanh chóng bịt miệng chàng thám tử. “Shh, chúng ta không muốn để Aoko và tên ngốc kia phát hiện chúng ta ở đây, nhớ không?”
Shinichi quay đầu, né tránh khỏi bàn tay của nhà ảo thuật. “Vậy dừng cái việc đụng vào tôi đi!”
“Nếu như cậu quên mất, tôi có thể nhắc lại việc cậu đang ngồi trên đùi tôi. Tôi không có đụng chạm cậu.”
“Đó là việc mà tôi muốn nhắc tới à?”
“Oh, ý cậu là việc này?” Tay tên trộm nhanh chóng luồn vào trong áo Shinichi và bắt đầu cù lên cù xuống hai bên hông và khắp bụng cậu.
Tiếng la phản đối của Shinichi biến thành tràng cười nghẹn ngào. Cậu ngọ nguậy và vùng vẫy, cố tóm lấy bàn tay đang không ngừng trêu chọc kia nhưng chúng luôn xoay xở để có thể né tránh. Cuối cùng khi chúng cũng chịu dừng lại, Shinichi chỉ đành thở hổn hển.
“Giờ nghĩ tới việc tôi đã lo lắng cho cậu,” cậu lầm bầm giữa nhịp thở. “Chắc lúc đó tôi đã bị điên.”
“Oh?” Kaito chớp mắt trong sự ngạc nhiên tột độ. “Tại sao cậu lại lo lắng?”
Shinichi đỏ mặt quay sang chỗ khác. “Không có lý do.”
“Thôi nào. Cậu sẽ không tin việc tôi bị lừa bởi nó đúng không.”
Shinichi im lặng vài giây trước khi lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ. “Tôi… chỉ vừa nghĩ tới việc có thể cậu đã cô độc, vì không thể nói với ai về việc…”
Tiếp đó là một khoảng dài mà không ai di chuyển hay nói chuyện. Đột nhiên Kaito kéo Shinichi vào ngực mình và vòng tay ôm chặt lấy thân hình mảnh dẻ của chàng thám tử.
“Cảm ơn,” anh thì thầm bên tai Shinichi. Giọng nói đó khiến dây thần kinh của Shinichi cảm thấy râm ran. “Nhưng cậu không cần phải lo lắng về điều đó. Không phải bây giờ tôi đã có cậu rồi sao?”
Shinichi càng đỏ mặt hơn, nhưng cậu vẫn cố dịch người cho đến khi đối mặt với Kaito rồi vòng tay qua cổ anh để ôm lại. “Ừ.”
Kaito mỉm cười, nắm lấy cằm Shinichi và dán đôi môi mình lên môi cậu. Đây là nụ hôn kéo dài rất chậm rãi nhưng lại chất chứa những câu chữ mà chưa ai trong số họ sẵn sàng nói ra.
“Chỉ mình cậu,” Kaito thì thầm.
Vẫn còn chút cảm giác choáng váng từ nụ hôn, Shinichi chớp mắt. “Ý cậu là sao?”
“Chỉ mình cậu. Cậu biết tôi là ai, mặt tốt và bóng tối. Cậu là ánh sáng của tôi. Cậu đã nhắc nhở tôi về những điều tốt đẹp - về sự thật và về giấc mơ. Cậu nhắc nhở cho tôi nhớ thật ra tôi là ai và dáng vẻ nào mà tôi luôn muốn trở thành bởi vì cậu đã luôn tin tưởng cái thiện trong tôi. Có lẽ cậu không nhận ra điều đó, nhưng đối với tôi, nó có ý nghĩa rất lớn. Cứ mỗi khi tôi muốn vượt khỏi lằn ranh giới, cậu chính là người kéo tôi lại. Bởi vì tôi biết cậu luôn tin rằng tôi sẽ đưa ra quyết định đúng đắn, và dù rằng điều đó khiến lại tôi không ngừng muốn chứng minh rằng cậu đã sai. Để nói cho dễ hiểu thì cậu là ngọn hải đăng của đời tôi.”
“...Làm cách nào mà cậu có thể nói những điều như vậy với gương mặt không chút cảm xúc đó?”
“Tôi chân thành trong từng câu chữ.”
“Cậu đang đánh giá tôi quá cao rồi.”
Vị ảo thuật gia cười khúc khích. Âm thanh quanh quẫn giữa hai người họ. “Tôi sẽ nói quyền quyết định đó nằm ở tôi, không phải cậu.”
Shinichi không trả lời. Thay vào đó, cậu thả lòng người mình trong vòng tay anh. Sự thật là - cho dù chúng nó nực cười và ngớ ngẩn đến mức nào đi chăng nữa - những câu chữ của Kaito vẫn khiến cậu cảm thấy vui vẻ dù cậu không hoàn toàn hiểu nơi xuất phát điểm của chúng. Có lẽ sẽ cần chút thời gian.
Và cũng chính Kaito đã làm hỏng khoảnh khắc ấy bằng việc chọc lét cậu.
-0-
Shinichi nhìn chằm chằm vào mảnh giấy dài chứa mấy tấm hình mà Kaito đang giữ. Nhìn chúng giống như một trang truyện tranh vậy. Mà không phải là một trang truyện tranh bình thường, nó còn ghi lại trận xung đột nhỏ bé giữa hai người, cùng với nụ hôn và - mọi thứ. Ngoại trừ một việc, khung cảnh diễn tả trong trang truyện đó táo bạo hơn so với những gì thực tế đã diễn ra. Đặc biệt là sau cú chọc lét lúc Shinichi gục đầu lên vai Kaito để hít thở cùng với gương mặt đỏ bừng vì cười.
Cậu đỏ mặt và cố giựt lấy tấm ảnh. “Tôi chắc chắn sẽ đốt chúng!”
Kaito nhanh chóng cất giấu tấm hình và chạy mất. “Không đời nào. Đây là quà kỷ niệm đặc biệt đấy!”
“Cậu chụp những tấm hình đó khi nào? Tôi thậm chí còn không thấy máy ảnh có hoạt động!”
“Tất nhiên rồi. Cậu nghĩ cậu đang nói chuyện với ai chứ?”
“Đưa chúng đây!”
“Cho tới khi cậu học được cách nâng niu chúng ~”
---------------------------------------------
Mua hàng từ link được đính kèm trong hình ảnh để mở khóa thêm nhiều chương truyện mới nhé!!!
Comentarios