top of page
Moonlightl

Chương 11

Ngày tiếp theo họ lại tập trung về trụ sở PSB để giao dịch với đội nhóm của Zero. Chỉ vì cấp trên của họ có thể đồng ý cho việc cả hai hợp tác chung không có nghĩa mọi thứ sẽ diễn ra suôn sẻ ở cấp dưới - hầu hết các sĩ quan cảnh sát trong nước dường như có chút oán giận đối với họ.

Nên khi Shuichi tiếp cận Kazami Yuuya tại bản làm việc của cậu ta sau cuộc họp, anh không hề cảm giác ngạc nhiên khi nhận được hàng tá ánh mắt sắc bén đâm về phía mình từ các bàn bên cạnh.

Anh để lộ vẻ ngoài sắc sảo và cất tiếng, “trung sĩ Kazami, tôi có một câu hỏi.”

Kazami lo lắng nhìn anh. “Nếu nó ngắn gọn.”

“Chắc chắn rồi,” Shuichi đáp lời, “chỉ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi thôi - nhưng nhóm của cậu không có thanh tra sao? Cậu dường như báo cáo trực tiếp mọi thứ tới chánh thanh tra.”

Qua khóe mắt, anh đếm được hai, ba - năm người có phản ứng đáng chú ý với câu hỏi của mình. Có vẻ như anh đã đi đúng vào trọng tâm vấn đề rồi.

“Có, nhưng Furuya-san… hiện tại đang đi công tác,” Kazami ngập ngừng, “Phần lớn những công việc này đều diễn ra hằng ngày.”

“Hmm, tôi hiểu rồi,” Shuichi nhẹ nhàng nói. Có chút khó để tưởng tượng việc Amuro hoàn thành được công việc của một thanh tra trong khi là một thành viên của Tổ chức, nhưng dù sao đi nữa - cậu ấy là người đã tự thực hiện cuộc điều tra và cũng là thành viên vắng mặt duy nhất có thể liên tưởng là thanh tra. Anh mỉm cười và tiếp tục, “nếu vậy, tôi đoán mình nên nói với cậu việc tôi tình cờ liên lạc với Amuro Tooru vào ngày hôm qua.”

Phản ứng đối với câu nói đó ít hơn nhiều. Một người phụ nữ khựng lại khi đang gõ gì đó trên laptop - một người đàn ông quay sang và nhìn chằm chằm Shuichi. Nhưng Kazami lại không có gì phản ứng quá nổi bật.

“... vậy sao?” Anh ta bình tĩnh nói.

“Ừ,” Shuichi chỉ trả lời như vậy và để mặc Kazami bất an trong âm thầm với sự thích thú không hề nhỏ.

Như anh dự đoán, Kazami nhanh chóng phá vỡ sự im lặng. “Cậu ấy đã nói gì?”

“Oh? Cậu biết cậu ta sao?” Shuichi hỏi. Anh không cách nào kìm chế lại nụ cười của mình.

Kazami lạnh lùng ngước mắt nhìn anh, và, ừ thì, có lẽ anh xứng đáng với điều đó. Cuối cùng, Kazami thở dài. “Bình thường, đáng lý anh đã gặp được anh ấy. Nhưng tôi đoán cũng không có vấn đề gì nếu nói với anh.”

Một lượng khá lớn thông tin bắt đầu sau những lời nói đó, cùng với một tông giọng cần sự tập trung tuyệt đối. Shuichi tự hỏi liệu rằng mọi người trong cái văn phòng tầm trung này có đang nghe lén cuộc đối thoại hay không.

Kazami tiếp tục, “Như anh đã nghi ngờ, Đặc vụ Akai, người đàn ông mà anh gọi là Amuro Tooru thực chất là thanh tra của chúng tôi - Furuya Rei. Nhưng không may là, chúng tôi đã không thể liên lạc với anh ấy trong suốt hai tuần vừa qua. Anh ấy nói với chúng tôi rằng Tổ chức đã nghi ngờ thân phận của anh ấy và rồi biến mất. Chúng tôi sẽ rất cảm kích với bất kỳ thông tin nào mà anh có được.”

Cậu ta đan tay vào nhau rồi nhìn chằm chằm Shuichi.

“Một… người quen của tôi đã lần theo dấu vết và tới được căn hộ của cậu ta,” Shuichi nói, quyết định bỏ qua việc đề cập tới tuổi tác của người quen đó. “Khi người của tôi nói chuyện với cậu ta ở căn hộ kia, Amuro đã để lại một dòng tin nhắn, ‘không có vấn đề gì. Đừng tới.’”

“Không có vấn đề gì, đừng tới,” Kazami lặp lại, lông mày cậu ta nhíu chặt với nhau, như thể cậu ta vừa gặp phải rắc rối nào vậy. “Cảm ơn vì thông tin của anh, Đặc vụ Akai.”

“Không có gì, trung sĩ Kazami,” Shuichi bình tĩnh nói. Anh nghiêng đầu sang một bên. “Dù vậy, theo ý kiến của riêng tôi thì - tôi không nghĩ Amuro-kun đang ổn.”

Kazami thở dài. “Theo ý kiến của tôi thì, đặc vụ Akai - tôi đồng ý với anh.”

Họ trao đổi nụ cười đắng chát với nhau, đột nhiên, anh có chút cảm giác thân thuộc với Kazami.

“Nếu cậu cần bất kỳ giúp đỡ gì liên quan đến cậu ta, cứ nói với tôi,” Shuichi đề nghị.

“Tôi sẽ nhớ lấy việc đó,” Kazami gật nhẹ đầu.

Shuichi cũng gật đầu trước khi rời khỏi căn phòng. Lần thứ hai anh phớt lờ đi cái nhìn sắc lẹm của các vị cảnh sát mà anh bước ngang qua - cũng có thể chỉ là mong đợi, nhưng lần này, anh dường như cảm nhận được mấy cái liếc mắt đó đã bớt đi cảm giác ghét bỏ.

***

Anh vứt điếu thuốc vào gạt tàn rồi lại lập tức đốt điếu khác lên.

“Shuu, mọi chuyện ổn chứ?” Jodie hỏi thăm, đôi lông mày nhướng lên thể hiện sự ngạc nhiên. Cô nàng đang ngồi cạnh anh trong phòng nghỉ ngơi và kiểm tra thứ gì đó trên điện thoại của mình.

“Không có gì,” anh đơn giản nói.

Cả hai người họ thật sự đã rất mệt mỏi trong vài tuần vừa qua - Calvados có thể là một thành viên cấp thấp, nhưng hắn ta vẫn có mật danh. Điều đó đồng nghĩa với việc hắn sẽ có đủ thông tin để bọn họ có thể phối hợp và tạo ra một quy mô tấn công nhỏ chống lại tổ chức, dù phần lớn là chống một số đường dây buôn bán súng.

Conan đã liên lạc và báo lại với anh về việc máy theo dõi đã bị phá hủy sau khi cậu nhóc nói chuyện với Amuro vài ngày - hoặc có lẽ bây giờ anh nên nghĩ về cậu với thân phận là Furuya?

Shuichi thậm chí còn không có thời gian để kiểm tra xem liệu căn hộ mà Amur- Furuya đã sống có phải đã bị bỏ hoang rồi hay không, nhưng anh tin chắc điều đó đã xảy ra. Furuya sẽ không bỏ sức để phá hủy máy theo dõi nếu cậu ấy vẫn ở nguyên một chỗ.

Anh đành hy vọng rằng cậu ta vẫn còn sống sót.

(Bởi vì hy vọng đã thực hiện rất tốt vào lần trước, một giọng nói lầm bầm trong đầu anh.)

Anh thở dài. “Quay lại làm việc thôi.”

***

Mọi thứ dần yên ắng trở lại.

Họ lại quay trở về vị trí phòng thủ - thông tin về Tổ chức đã cạn kiệt và cả những thành viên trong tổ chức cũng quay trở lại tình trạng xuất quỷ nhập thần.

Không có tin tức gì từ Furuya, nhưng cũng không phát hiện được thi thể nào cả. Cuối cùng thì, sau tất cả những khoảng thời gian này, Shuichi thật sự không nghĩ rằng Furuya là người sẽ chết dễ dàng như vậy.

(Shuichi thật sự không thể lãng phí thêm thời gian để nghĩ về điều đó nữa.)

Vậy nên anh đã tập trung vào công việc và cố gắng dành nhiều thời gian hơn với Akemi. Và mọi chuyện dường như tiến triển khá tốt với vế đằng sau, dù không phải vế trước. Họ không thể đi ra ngoài cùng nhau, nhưng Shuichi đã tặng hoa cho cô vào ngày Valentine, còn cô nàng thì chuẩn bị nến và cả hai đã có một buổi tối tuyệt vời cùng nhau.

Sau ngày Valentine, anh đi gặp James vào đầu giờ chiều để thảo luận công việc. Không có gì bất thường, cũng chẳng có gì đặc sắc. Chỉ khi anh tiến gần tới xe của James, đôi mắt anh nheo lại, bởi vì trông ông ấy có vẻ trang nghiêm một cách lạ thường.

“Này, James,” anh chào, giơ tay nhẹ nhàng rồi chờ đợi, vì anh chắc James sẽ nói với anh về việc gì đó sớm thôi.

Đúng như mong đợi của mình, Jame gật đầu rồi lên tiếng, “Akai-kun, hôm nay chúng ta nhận được một vài tin không tốt lắm.”

“Oh?”

James nói gì đó.

Có tiếng gào bên lỗ tai và những câu chữ dường như không thể xâm nhập vào.

Anh chớp mắt vài lần và nhìn chằm chằm vào James, trước khi bình tĩnh nói. “Xin lỗi, tôi không hiểu lắm.”

James ngước mắt nhìn anh, đôi môi kia hạ xuống theo hướng có chút lo lắng. “Không giống với cậu ngày thường lắm, Akai. Tôi nói rằng - “

Miệng của James lại bắt đầu cử động. Shuichi nhìn chằm chằm nó, hơi ngây người rồi gạt bỏ những lời phủ nhận thẳng thừng sắp thoát ra khỏi miệng để chuyển sang một câu hỏi hợp lý hơn.

“Tôi hiểu rồi,” anh bình tĩnh nói, “Mức độ chắc chắn là bao nhiêu?”

“Hoàn toàn chắc chắn - PSB đã tìm được dấu vân tay trùng khớp với điện thoại của một nhân chứng gần đó,” James giải thích. Ông lắc đầu, trông có chút buồn bã. “Rõ ràng cậu ấy đã mượn nó một khoảng thời gian trước khi vụ việc xảy ra. Đây là một mất mát khá lớn đối với chúng ta.”

Shuichi gật đầu. Cậu để mặc việc bản thân đang nói, để mặc việc bản thân hỏi về bước tiếp theo chúng ta cần làm là gì, tất cả mọi thứ cứ diễn ra khi một cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào bụng anh như một tảng băng không thể tan chảy vào lúc này.

Furuya Rei đã chết.

-----------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

69 views0 comments

Recent Posts

See All

Commenti


bottom of page