Chương 118
- Moonlightl
- Mar 8, 2023
- 7 min read
Shinichi ngước lên và nhìn thấy Mercier đang nhìn mình bằng đôi mắt tối đen, trống rỗng và không cách nào thấu hiểu được. Cô ấy giống như một bóng đêm hơn là một người phụ nữ khi cậu quan sát vị diễn viên này, cùng với những suy nghĩ không ngừng chạy dọc.
“Pandora vốn dĩ không hề xấu,” cô ấy nói. “Tôi đã có được niềm vui khi được sống nhiều cuộc đời khác nhau, tất nhiên tôi cũng chưa từng giết người hay lấy đi thứ không phải do tôi kiếm ra.” Cô nhấm một ngụm cà phê và nhăn mặt. “Một khi cậu đã biết được cảm giác đó, việc không bao giờ phải quan tâm đến năm tháng, cậu sẽ không muốn đột nhiên nhìn dòng thời gian không ngừng trôi đi. Có một sức hấp dẫn trong việc được quay trở lại những ngày tháng trẻ tuổi.”
“Tôi lại có vấn đề trái ngược,” Shinichi nói, tiếp đó ánh mắt của Mercier chớp nháy, rồi mở to và quan sát cậu một cách cẩn thận.
Nhưng Kid, người đang ngắm nhìn những bông hoa và cỏ cây bên cửa sổ, gương mặt lại mất mát. “Tại sao bố tôi lại giúp cô?”
“Ông ấy đã nhận ra sự bí hiểm của Pandora khi đang lên kế hoạch để lấy trộm nó, sau khi đã tạo nên danh tiếng là một tên trộm đá quý không thể bị bắt giữ. Quan niệm sai lầm về Pandora đã luôn tồn tại, về việc đó là một viên đá quý đôi huyền thoại.”
“Cứ mỗi mười năm một lần, dưới dòng chảy của ánh trăng,” Kid lên tiếng, câu nói như một dòng chữ trong bài học thuộc lòng ở trường. “Vớ vẩn thật.”
“Kuroba Toichi đã biết Pandora sẽ không an toàn trong tay của những người sẵn sàng đe dọa mạng sống của ông ấy chỉ để khiến ông ấy giành lấy nó cho họ.” Cô ấy mỉm cười như sẵn sàng bật khóc. “Ông ấy là một người đàn ông đáng kính trọng, kể cả khi trở thành một tên trộm. Và ông ấy đã quyết định sẽ không để ai lấy được nó ngoài trừ Claude.”
Shinichi bắt lấy tay Kid và nắm chặt lấy nó, thầm ước gì bàn tay mình đủ lớn để xoa dịu đi đi sự căng thẳng đang không ngừng đè nén lên người anh.
“Tại sao lại là bây giờ?” Shinichi hỏi. “Tại sao bây giờ bọn chúng lại muốn giết cô?”
“Bởi vì thời gian đã sắp tới,” Mercier đáp lời, vô định nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Thời gian cho việc gì?” Cậu hỏi. Cơ thể đang không ngừng nóng dần lên. Cơn sốt đang bắt đầu ập tới và cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho việc đó. Việc ở đây vẫn chưa thể kết thúc, và cậu cần tập trung tất cả sợi dây kinh để có thể quan sát hết các biểu cảm hoặc hành động bị bỏ qua của Mercier và ghi nhớ cả nhịp điệu trong giọng nói của cô ấy.
“Để mở ra chiếc hộp chứa Pandora,” Mercier trả lời, và trong lúc cô đang nói chuyện, các bóng đèn trở nên nhấp nháy rồi tắt ngúm. Dòng sáng duy nhất còn tồn tại hắt tới từ cửa sổ. Và từ đằng sau, có tiếng cửa kính bị vỡ.
Ngay khi Shinichi chưa kịp quan sát, Kid đã di chuyển và rút ra chiếc súng bắn lá bài của mình bắn thẳng về hướng phát ra tiếng kính vỡ. Tiếng Mericer hét lên.
Trước mặt họ, khi Shinichi quay sang nơi phát ra âm thanh, cơ thể đau nhức và nóng hổi của cậu cuối cùng cũng tuân theo mệnh lệnh, cậu đứng đối diện quan sát Louis Maison Rouge, người có mái tóc dài buông xõa quanh mặt, gần như che khuất đi những vết sẹo do phẫu thuật thẩm mỹ dọc theo đường chân tóc và cả những vết mờ nhạt quanh cổ.
“Ông cũng không phải là thật,” cậu nói. Người đàn ông nhìn về phía cậu và nụ cười độc ác nở trên môi.
“Đã không phải là thật từ năm mươi năm trước,” hắn nói. “Tuy nhiên, Scarlett Shimamoto lại sợ chết khiếp khi nhìn thấy gương mặt này quay trở lại từ cõi chết sau khi cô ta bỏ mặc hắn thối rữa trong tù. Ả ta hét lớn tên của người anh trai khi ta đâm con dao vào người ả.” Hắn chĩa khẩu súng ngắn của mình về phía Shinichi, trước khi giơ tay lên và bắn thẳng vào thứ gì đó đằng sau cậu.
Shinichi quay theo hướng viên đạn rời đi cùng với tiếng di chuyển của Kid khi anh bắn khẩu súng bài của mình vào bàn tay Maison Rouge khiến khẩu súng trong tay hắn rơi xuống đất. Maison Rouge gầm gừ và nhào tới trước trong lúc Shinichi đang tập trung chú ý vào Mercier, người đang vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà. Máu rỉ ra từ lỗ hổng trên ngực thấm đẫm hai viên đá quý đang đeo trên cổ làm hoen ố cả màu hồng vỏ sò nguyên sơ của sàn gạch.
“Ngươi là Kid!” Maison Rouge hét lên, trong lúc Kid tiếp tục không ngừng nổ súng, và khiến hắn ta phải lùi lại khỏi khẩu súng đã bị đánh rơi, cạnh kim loại sắc bén của những lá bài được bắn ra cứa một đường máu trên cổ người đàn ông.
Vì còn bất ngờ nên Shinichi đã nhìn chằm chằm trong một khoảnh khắc, nhưng tiếp đó cậu cúi xuống và khởi động đôi giày thể thao của mình trong lúc Kid cảnh giác quan sát Maison Rouge đồng thời tính toán lối thoát hiểm cho hai người.
Trong lúc cả Kid và người đàn ông đối diện đang tập trung cảnh giác lẫn nhau, Shinichi bật ra quả bóng từ thắt lưng mình và đá thẳng nó vào Maison Rouge. Quả bóng đâm thẳng vào hàm và máu trào ra từ miệng hắn.
Nhưng áp lực của cú sút vẫn tác động quá lớn đối với tình trạng cơ thể hiện tại của Shinichi và cậu ngã dập mông xuống sàn, thế giới liên tục xoay cuồng còn phần đùi thì bỏng rát. Cậu gục đầu giữa hai đầu gối một lúc. Kid đang thì thầm những câu hỏi điên cuồng gì đó nhưng Shinichi không cách nào có thể nghe rõ.
“Cầm lấy cái vòng cổ,” Shinichi lầm bầm. Sự hiện diện lờ mờ và ấm áp của Kid biến mất sau một âm thanh đồng ý nhanh chóng. Shinichi quay sang quan sát Kid cẩn thận tiếp cận thi thể của Mercier. Bộ quần áo màu trắng nhuộm màu rượu sẫm, gương mặt đông cứng vì sợ hãi và nó khiến dạ dày của Shinichi quặn lại. Kid dường như cũng không khá hơn, gương mặt nhợt nhạt bên dưới lớp trang điểm và đôi tay run rẩy khi ngồi xổm xuống, đôi bốt thấm máu khi với lấy sợi dây Nữ hoàng của sông Nile.
Đột nhiên có tiếng động phát ra đằng sau họ, và trong nháy mắt, Shinichi nhận ra, Maison Rouge đang ôm lấy cằm của mình trong lúc vươn người lên với tới khẩu súng.
Maison Rouge nhặt khẩu súng lên trong lúc Kid cầm lấy vòng cổ. Hắn ta đang nhắm vào đầu Kid bằng phát đạn còn lại trong khẩu súng hai nòng của mình.
Shinichi không nghĩ mình còn sức để đá tiếp cú thứ hai, thậm chí hiện tại cậu còn không đủ sức để tính toán hướng đi cho nó. Kim gây mê không bắn tới vị trí hiện tại của Maison Rouge, Shinichi cũng không kịp thời gian để đẩy Kid ra khỏi hướng đi của viên đạn.
Cậu nhận ra điều duy nhất mà mình có thể làm chính là chặn phát bắn và thầm hy vọng nó sẽ trúng vào áo chống đạn. Một khoảnh khắc đau khổ cùng với cảm giác thất bại đang không ngừng dâng trào và nó đau đớn như nỗi đau bên trong mà cậu đang phải chịu đựng, nhưng… Ngay cả khi cơ thể đã di chuyển, Shinichi vẫn biết mình đã làm điều đúng đắn. Kid còn có quá nhiều ngày mai, và cậu nghĩ, khi lần đầu tiên biết mình sắp chết, cậu muốn nó có chút ý nghĩa gì đó khi nó xảy ra.
Tâm trí cậu, trong chớp nháy, xuất hiện hình ảnh của bố mẹ, Haibara, giáo sư, đám nhóc. Ran. Kid.
Tiếng súng nổ lên, cậu nghe thấy Kid phát ra một tiếng động kinh hoàng từ phía sau. Thời gian dường như trôi chậm lại, nỗi đau vì di chuyển quá nhanh đã từng khiến cậu phát ốm chẳng là gì so với sự nghiệt ngã mà cậu cảm thấy khi viên đạn găm vào cổ họng mình.
Một giây, hai giây, cơn đau bùng phát dọc theo từng đầu dây thần kinh trong cơ thể.
Ba giây, Maison Rouge hét lên trong cơn giận dữ vì bị cản trở. Cùng với đôi mắt mở to và khuôn mặt đau khổ của Kid mờ nhạt ở phía trên cậu. Mùi hoa nhài.
Bốn giây, phần viền của thế giới đã bắt đầu chuyển thành màu xám. Cậu không cố gắng để bật lên tiếng nói trong lúc máu trong miệng đang không ngừng dâng lên. Cậu không nghe thấy âm thanh nào cả, chỉ có tiếng vo ve đều đều, giống như tivi đã mất đi tín hiệu. Có nước? Là nước mắt? Nó rơi trên má cậu. Là Kid. Ánh bạc. Là súng bài? Hay là…?
Năm giây, máu dính trên môi cậu giống như lớp son bóng của Kid, rồi lại chẳng còn gì…
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comentarios