Chương 117
- Moonlightl
- Mar 6, 2023
- 9 min read
Sau khi Kid thay xong đồ và đội lên bộ tóc giả dài sẫm màu, anh quay trở lại bồn rửa mặt, đặt một túi mỹ phẩm nhỏ trước gương.
Shinichi ngước nhìn. “Anh quá cao khi đeo đôi giày đó,” cậu càu nhàu, và Kid chống tay lên hông.
“Vậy thì lên đây nào,” anh cúi xuống và nhấc bổng Shinichi để cậu ngồi xuống mép bồn rửa.
“Nếu anh không ngừng việc làm mọi chuyện theo ý muốn của mình…”
“Vậy xem ra tôi không thể bỏ tay mình ra khỏi em rồi,” Kid bâng quơ trả lời, đồng thời mở khóa túi và lấy nhiều món trang điểm khác nhau ra.
“Không biết xấu hổ.”
“Tất nhiên.” Kid mở hộp đựng kính áp tròng, đeo lên đôi lens màu nâu để che đi ánh sáng xanh lấp lánh trong mắt anh. Tiếp đó, thoa một lớp nền mỏng lên mặt, rồi tới phấn phủ và phấn má hồng, kẻ mắt, mascara. Và bằng một cách nào đó, khuôn mặt quen thuộc của Kid biến mất và thay thế bằng gương mặt của một người phụ nữ xa lạ.
Nhưng khi Kid lôi ra cây chì kẻ màu đỏ hồng và tô nó lên đôi môi mình, Shinichi quan sát viền môi dưới mờ nhạt biến mất và trở thành một đôi môi trộn lẫn giữa sự hoàn hảo và bình thường. Tiếng nuốt xuống của cậu vang lên khi Kid bôi lên một lớp son bóng màu hồng lấp lánh.
Đó là thứ mà Shinichi từng nói mình rất thích.
“Em còn nhận ra tôi chứ?” Kid lên tiếng, đóng nắp cây son bóng và khóa lại túi mỹ phẩm.
“Tôi luôn nhận ra anh,” Shinichi trả lời, mặc dù sự thật đúng là như vậy. Cậu nhận ra anh qua những thứ nhỏ nhất, như cách mà Kid nhướng mày hay cử động nhỏ của đôi môi khi anh không mượn nụ cười của một người nào đó. “Thậm chí cả trước khi chúng ta…” Cậu không biết phải dùng từ nào để diễn ra. “Ngay cả trước đây, tôi vẫn phát hiện ra người nào là anh.”
“Đúng nhỉ,” Kid trầm ngâm, dựa vào mép bồn rửa và ngắm nhìn Shinichi, nụ cười toe toét nở trên môi. “Lý do là gì vậy, Shinichi?”
“Anh có nói anh có thể nhìn rõ tôi, cho dù có qua bao nhiêu dáng vẻ đi chăng nữa.” Cậu chỉ tay vào mình. “Đương nhiên, tôi cũng vậy.”
Ánh mắt Kid nheo lại, Shinichi biết bên dưới đôi lens đó, ánh mắt anh đã chuyển thành màu xanh bão tố của đại dương đầy gió vào ban đêm. Và nó đã thu hút cậu, khiến cậu vô thức nhướng người ra để Kid có thể đặt nụ hôn với đôi môi lấp lánh lớp son bóng mang đậm hương vị của kẹo ngọt và mùi mỹ phẩm. Nhưng khi hai đôi môi chìm đắm sâu hơn nữa, vị kẹo bạc hà lấy từ sảnh khách sạn trộn lẫn với trà điểm tâm sáng lại lấn át đi tất cả.
Cậu nắm lấy vạt áo khoác len dày của Kid, khiến nó cào nhẹ vào các đốt ngón tay của mình. Nhịp tim điên cuồng của cậu đập còn to hơn cả tiếng nhạc mơ hồ của dàn nhạc đang chơi trong vở opera. Bàn tay mạnh mẽ của Kid nắm lấy đùi Shinichi để giữ thăng bằng, nó tỏa ra sức nóng kinh khủng qua lớp quần jean của Shinichi. Cậu nhận thức rõ ràng từng điểm tiếp xúc trong lúc Kid cuốn lấy lưỡi mình. Cho tới khi cậu ngửa đầu thở hổn hển và được Kid giữ lại bằng bàn tay ôm lấy gáy, Shinichi mới nhận ra ngoài đôi môi, đây là nơi duy nhất mà hai người tiếp xúc.
Có âm thanh của giọng nói vang lên ngoài cửa khiến Kid lùi lại, gương mặt kia ửng đỏ cho dù đã trang điểm, anh giơ ngón tay cái lên để lau miệng Shinichi. Một lớp bóng màu xuất hiện trên đó, Shinichi lắp bắp và quay mặt mình vào gương. Đầu tóc cậu rối bù, gương mặt đỏ bừng và đôi môi sưng tấy, thậm chí còn có vệt hồng quanh môi. Cậu nhanh chóng mở vòi và tạt nước lên mặt mình khi Kid không chút khó khăn thoa lại lớp son.
Mặc dù vẫn còn vệt hồng bên má nhưng lớp son đã bị xóa trôi hoàn toàn, cậu nhảy xuống từ mép bồn rửa. Chân hơi loạng choạng nên Shinichi nắm lấy mép áo của Kid để giữ thăng bằng.
“Đứng vững nào thám tử,” Kid thì thầm và nắm lấy tay Shinichi, dẫn cậu đi qua hai người phụ nữ lớn tuổi vừa mới bước vào.
Bọn họ mỉm cười trìu mến chào hai người, như thể Kid là chị gái hay dì của cậu hay là ai đó tương tự, và chắc chắn sẽ không nghĩ đến trường hợp người này vừa hôn cậu đến nghẹt thở với mùi vị bạc hà hòa quyện với lớp son bóng. Có lẽ trong vài giờ tiếp theo, Shinichi sẽ còn là một quả dâu tây chín đỏ vì cậu vẫn còn cảm nhận được hương vị của Kid trong kẽ răng của mình.
Buổi chiều đã không còn quá lạnh khi hai người họ rời khỏi nhà hát opera, bước qua một vài căn hộ để bắt một chiếc taxi khác. Tài xế là một người đàn ông hài hước ở độ tuổi sáu mươi của mình, và không ngừng tán tỉnh thái quá với Kid, người đã đeo cặp kính râm lên mắt và đáp lại bằng tiếng cười thích thú với giọng Pháp mượt mà, tinh tế.
Khi chiếc xe bắt đầu chạy, Shinichi nhắm mắt lại và cảm nhận sức chịu đựng của cơ thể mình. Cậu mệt, thật sự rất mệt, cơ thể còn đau đớn, nhưng không đến độ không chịu được. Cậu cũng không cần phải nằm xuống, và có vẻ như cơn sốt cũng sẽ không ập tới. So với những gì đã diễn ra ngày hôm qua, hiện tại tình trạng cơ thể đã được coi vượt quá mong đợi. Cũng có thể xem là may mắn khi cơn đau đã giúp cậu vượt qua tình trạng lệch múi giờ.
Tài xế dừng lại trước một căn nhà phố màu trắng lộng lẫy, vẫy tay chào họ và nán lại để ngắm nhìn ngôi nhà một lúc lâu trước khi lái xe rời đi. Kid cau mày khi nhìn thấy cánh cổng bị đóng lại ở phía trước. “Em có muốn lên hỏi hay là tôi sẽ…”
“Cô ấy đã mời chúng ta đến gặp theo cách riêng của mình,” Shinichi nhanh chóng đáp lời, rồi cậu chớp mắt, bất lực khi Kid trề môi dưới. “Hôm nay anh đã đột nhập vào hai nơi rồi, nên đừng có bất mãn. Tôi nghĩ anh có thể xem thử xem cô ấy có ở nhà hay không.”
“Một kẻ phá đám sao,” Kid nói, tiếp đó nhấn chuông.
“Xin chào?” giọng của Mercier vang lên. Giọng nói im lặng một cách lạ kỳ, nhưng lại có vẻ như lo lắng và bất an. “Ai đấy?” Shinichi khá tự hào khi có thể hiểu được nhiều tiếng Pháp đến như vậy.
“Ồ, xin lỗi,” đó là tất cả những gì mà cậu nghe hiểu trong lời nói của Kid, anh đang dùng một âm thanh lạ, hoặc ít nhất là giọng nói mà cậu chưa từng nghe thấy trước đây để trả lời vào máy truyền âm.
Một lát sau, cánh cửa mở ra, và Shinichi theo bước chân của Kid trên vỉa hè phủ đầy tuyết đến cửa nhà. Mercier tự mình ra mở cửa, cô mặc một bộ vest trắng sang trọng, đôi hoa tai to bằng vàng nổi bật trên mái tóc sẫm màu. Khung cảnh phía sau rực rỡ những màu sắc tươi sáng với những bông hoa trái mùa được trồng trong nhà kính.
Cậu đã nghĩ một lần nữa sẽ bắt gặp cô ấy mặc nguyên bộ trang phục màu đen.
“Cậu tới rồi,” cô nói, bằng tiếng Anh, và quan sát Kid. “Bố cậu chỉ dạy rất tốt. Tài năng hóa trang của cậu giỏi như của Sharon vậy.”
“Tôi đã từng có một người thầy giáo xuất sắc,” Kid nói. “Chúng tôi có vài câu hỏi.”
“Vào đi,” Mercier mở cửa rộng ra một chút, nhưng cơ thể vẫn nép mình sau nó, như thể cô đang trốn tránh khỏi thế giới bên ngoài. “Tôi sẽ trả lời một vài câu hỏi, chỉ bởi vì đó đã từng là bí mật của người đã chết.”
“Cô vẫn còn sống,” Kid chỉ ra, và câu trả lời cho nó chỉ là nụ cười không chút sự tươi tắn.
“Cậu có biết cảm xúc của nó là gì khi biết rằng bất kỳ ngày nào bây giờ cũng có thể là ngày cuối cùng của bản thân không?” Mercier hất tóc qua vai rồi đóng sầm cửa lại. “Để tôi nói cho cậu biết, chàng trai trẻ à, nó còn tệ hơn khi một người đã học được việc thế nào là trẻ mãi không già.”
Shinichi nuốt xuống.
“Có phải là đó là những gì mà Pandora làm được?” Shinichi hỏi. “Khiến cho một người trẻ mãi không già? Khi chúng ta ở Osaka, cô đã từng nói nó là sự vĩnh cửu. Nhưng điều đó có nghĩa là gì?”
“Pandora không khiến một người không bao giờ già đi,” Mercier nói, đưa bọn họ tới một căn phòng bếp sáng sủa, có ánh sáng phản chiếu từ trần nhà với một vài loại thảo mộc mọc bên cửa sổ. “Nó chỉ có tác dụng khi cậu liên tục uống nó.”
“Uống nó?” Shinichi nhấn mạnh. “Vậy Pandora không phải là một viên đá?”
“Tất nhiên là không.” Mercier nhẹ nhàng ngồi xuống trên chiếc ghế cao đặt trước quầy bar của phòng bếp. Cô quay lại về phía Kid. “Một viên đá không thể khiến con người trẻ mãi. Đó là truyền thuyết về Pandora, và được lan truyền một cách ngu ngốc bởi những người nhìn thấy Genevieve cùng với một viên đá. Pandora là… Pandora không phải là ma thuật.” Cô rùng mình và liếc nhìn xung quanh. Khi mọi thứ đều sáng trắng, vết thâm do thiếu ngủ bên dưới mắt kia được phóng đại quá cỡ. “Cậu tìm thấy căn hộ của thầy Toichi chưa?”
“Chúng tôi đã tìm thấy nó.” Kid không hề ngồi cạnh cô ấy, ngay cả khi cô dùng những ngón tay được cắt tỉa cẩn thận vỗ vào chiếc ghế bên cạnh mà đứng cạnh Shinichi. “Vậy nên cô có thể giải thích một chút tầm quan trọng của lâu đài ở Cevennes?”
“Cậu cần chìa khóa để làm gì, nếu như cậu không có thứ gì để có thể sử dụng nó?” Cô kéo chiếc vòng cổ ra khỏi bộ quần áo của mình, trên sợi dây mạ vàng đó chính là Nữ hoàng sông Nile cùng với Phượng hoàng vẫy cánh. “Thầy đã đánh cắp các bản vẽ để bảo vệ chúng, vì vào khoảng thời gian đó, một số người đáng khinh đã phát hiện ra bí mật của chúng tôi.”
Shinichi xoa xoa thái dương của mình, nuốt xuống cơn buồn nôn đột ngột trào lên. Bây giờ không phải là lúc để cơ thể trở nên yếu đuối. “Ở đâu đó trong tòa lâu đài có thứ mà cậu có thể sử dụng những chiếc chìa khóa, nhưng, bởi vì lâu đài là một mê cung…”
“Cô cần bản thiết kế. Những chiếc chìa khóa hoàn toàn vô dụng nếu không có chúng.” Kid quấn một lọn tóc quanh ngón tay mình. “Đó là lâu đài của Arbogast, phải không? Tại sao họ lại không sử dụng nó nếu như những bản vẽ đã biến mất?”
“Đã rất nhiều năm rồi, chưa có ai nhìn thấy Claude Arbogast,” Mercier giải thích. “và Marc cũng không biết bí mật của tòa lâu đài. Anh ta không thích chúng tôi. Anh ta… là người bình thường. Một người tầm thường. Anh ta có nỗi ám ảnh với đồ trang sức và đá quý, và nghĩ rằng một ngày nào đó, Claude sẽ cho phép anh ta đến gần hơn, hay sẽ cho anh ta tham gia vào mọi thứ.”
“Tại sao cô lại giúp chúng tôi?”
“Khi Pandora lần đầu tiên được tìm thấy, nó là một điều kỳ diệu.” Cô nghiêng đầu sang trái và với lấy tách cà phê espresso đã nguội lạnh từ lâu. Mercier cuộn những ngón tay mình quanh nó, Nữ hoàng sông Nile cùng với Phượng hoàng vẫy cánh đung đưa thấp dưới ngực cô. “Tuy nhiên, nếu như nó nằm trong tay những con quái vật, có thể sẽ là…”
“Thảm họa,” Shinichi nói. Cậu cố tưởng tượng tình cảnh những gì mà Tổ chức áo đen có thể làm nếu nắm được tuổi trẻ vĩnh cửu. Họ sẽ bán nó sao? Hay sử dụng nó để thúc đẩy tổ chức tội phạm ngầm của mình tiến vào mọi ngóc ngách trên thế giới? Cậu biết rằng thời gian sẽ tạo ra cơ hội để trở nên giàu có, để tạo ra sức ảnh hưởng. Một tổ chức vốn đã đủ mạnh và có sức ảnh hưởng, sẽ tiến hành những gì nếu có những thành viên không bao giờ chết? Shinichi rùng mình.
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments