Trời lại bắt đầu đổ tuyết khi họ di chuyển trong thành phố, băng qua những bãi trượt tuyết nhỏ tràn ngập tiếng cười đùa của những đứa trẻ đang trượt với đôi má ửng hồng và cánh tay vươn dài. Những vòng hoa xâu chuỗi giữa những cột đèn lấp lánh, vài vệt vàng sáng lấp lánh trên nền tuyết trắng tích tụ.
Kid dễ dàng nói chuyện với người lái xe. Shinichi yêu chết cái âm giọng đó, cả những âm thanh âu yếm đến mức cậu không biết được Kid đã vươn tay nắm lấy tay mình. Mặc dù hô hấp hiện tại ngày càng khó khăn và bụng luôn đau quặn từng cơn, Shinichi vẫn hài lòng tựa đầu vào vai Kid và ngắm nhìn vẻ đẹp của Paris qua khung cửa kính.
Nhà của Mercier nằm ở phía bên kia Paris so với căn hộ bí mật của Kid, theo như tình báo của James Black, nó nằm ở quận 16. Một loạt những tấm ảnh từ mấy thợ săn người nổi tiếng dường như chứng minh rằng ít nhất cô ấy sống ở khu vực này, và Shinichi cho rằng bọn họ đã nắm được vị trí tương đối.
Khi cậu đưa cho Kid địa chỉ, anh nhăn nhó và bảo người tài xế để họ dừng ở gần Khải Hoàn Môn. Trong lúc Kid trả tiền cho người tài xế thì Shinichi bước ra khỏi xe và cảm nhận buổi chiều mùa đông ngập tràn bông tuyết. Shinichi hít sâu một hơi làn không khí hòa quyện giữa khói bụi và lớp băng, mỉm cười.
“Biểu cảm gì vậy?” Kid hỏi, lại nắm lấy bàn tay của cậu khi họ rời tượng đài kiến trúc hùng vĩ và tiến về Nhà hát Opera Quốc gia tại Paris ở Palais Garnier.
“Mặc dù là nhờ vào vụ án, tôi vẫn mừng vì có thể được nhìn thấy một phần của Paris. Đây là thành phố yêu thích của mẹ tôi.”
“Bà ấy chưa bao giờ mang em tới đây?” Kid hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn vào đám đông đứng phía trước Nhà hát.
“Là tôi không để bà ấy làm điều đó. Có rất nhiều cơ hội để có thể đi vòng quanh, nhưng tôi chưa từng thử. Tôi cũng không biết lý do tại sao. Ran luôn nghĩ rằng tôi nên đi đâu đó nhưng… Có những việc tại trường hoặc mấy thứ khác mà tôi muốn làm, với lại tôi luôn có cảm giác bọn họ sẽ tùy tiện vứt tôi ở đâu đó rồi nắm tay nhau đi chơi.” Cậu ngước nhìn lên Kid và bật cười. “Cứ tưởng tôi đã lớn rồi chứ.”
“Bây giờ em trông rất trưởng thành rồi,” Kid nhìn lại cậu. Gương mặt anh ửng hồng vì cơn gió cùng với một vài mảnh bông tuyết đọng lại trên lông mi. Thật đẹp, Shinichi nghĩ, khi ở trong khung cảnh của nhà hát Opera màu trắng bạc, với mái nhà được điểm chi tiết bằng màu vàng và màu xanh lá, mái tóc anh tung bay trên quá, thật lộn xộn nhưng lại quá phóng đãng.
“Nhưng nếu lần này họ rủ tôi đi, tôi chắc chắn sẽ nhận lời. Quãng đời quá ngắn ngủi để lúc nào cũng tính toán đến những thứ thực dụng.”
“Vậy nếu là tôi thì sao?” Kid chọc ghẹo, kéo Shinichi về phía lối ra vào. “Nếu đột nhiên tôi muốn em đi đâu đó với tôi, Người bảo vệ sau lưng?”
“Chỉ khi anh không đề nghị dính vào một đống việc phạm tội nào đó.”
Kid cười khúc khích. “Một ngày nào đó, thám tử, tôi nhất định sẽ khiến em đồng ý làm việc đó cùng tôi.”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ tới. Nhưng tại sao chúng ta lại đi vào tòa nhà Opera.”
“Tôi cần phải thay đồ,” Kid nói, “hơn nữa, ở cái nơi mà nhiều người ra vào như thế này, không còn nơi nào thích hợp hơn đâu,” Anh gãi má mình. “Một người phụ nữ thời thượng sẽ phù hợp hơn với một đứa nhóc đối với địa điểm mà chúng ta đang định tới. Với hình dáng hiện tại của em thì sẽ không sao hết, nhưng có lẽ tôi cần phải thay đổi một chút.”
Shinichi liếc mắt nhìn về cái túi nhỏ trên vai của Kid. “Anh còn có một đống đồ để thay ở trong cái túi đó?”
“Uhm.” Chiếc áo khoác len màu đen của anh vẫn còn dính một ít bụi trên ống tay áo. Shinichi vươn tay để phủi nó đi. “Cùng với chiếc khăn dày và một đôi bốt cao, nó sẽ hợp với áo khoác của tôi thôi.”
“Anh không cần phải thuyết phục tôi về việc bản thân là một phụ nữ đáng tin cậy ở độ tuổi hai mươi.”
Kid nhướng mày. “Oh?”
Shinichi đỏ mặt. “Mau đi thôi Kid.”
Shinichi để mặc cho Kid kéo mình đi vào nhà hát Opera. Anh trả 16 đồng Euro để cả hai có thể tham quan tòa nhà mà không cần người hướng dẫn. Shinichi không thể kiềm chế tiếng hít mạnh khi nhìn thấy thiết kế bên trong. Cầu thang rộng bằng đá cẩm thạch rẽ sang hai hướng với những chiếc đèn trùm khổng lồ được gắn dưới trần nhà hình vòm cao.
“Rất đẹp, đúng không?” Kid hỏi và Shinichi gật đầu. “Tôi nhớ lần đầu tiên mình nhìn thấy nó vào lúc bảy tuổi, cho tới lúc này nó vẫn là một trong những thiết kế nội thất ấn tượng nhất mà tôi đã từng gặp. Chagall đã sơn lại trần nhà sau khi Napoleon III tái thiết Paris.” Shinichi lại tiếp tục gật đầu. Gương mặt Kid như bừng sáng lên cùng với nụ cười. “Thực sự, đó là điều mà Napoleon III được biết đến nhiều nhất, bên cạnh công cuộc đảo chính của ông để biến mình từ tổng thống thành hoàng đế, cùng với việc kiểm duyệt lưu đày hơn sáu nghìn người, bao gồm cả Victor Hugo… sao em lại nhìn tôi như thế, thám tử?”
“Mọt sách,” Shinichi đáp lời, với sự thỏa mãn cực kỳ. Kid siết lấy tay cậu và để lộ hàm răng trắng trước khi phần tóc mái xõa xuống.
“Không phải em yêu nó sao,” Kid trả lời, sau đó tiếp tục giải thích lịch sử của nhà hát bằng một tông giọng trầm thấp và chậm rãi trong lúc dẫn Shinichi đi quan sát nó, tất cả về kiến trúc và thời kỳ mà nó được xây dựng. Và trong lúc nói chuyện, anh dẫn Shinichi đi tới dãy nhà vệ sinh phía sau khán phòng.
Anh dẫn Shinichi đi vào nhà vệ sinh nữ nhưng cậu từ chối. “Tôi sẽ chờ ở ngoài.”
Kid lắc đầu. “Không phải một mình, quá nguy hiểm.”
“Tôi có mang theo giày và đồng hồ.” Shinichi nói ngắn gọn. “Tôi có thể tự bảo vệ bản thân mình.”
“Nhưng bây giờ nó không cần thiết. Cứ đi với tôi. Có một vở diễn đang diễn ra, và mọi người thường chỉ đến nhà vệ sinh trong thời gian tạm nghỉ. Mấy khách du lịch sẽ không nán lại đây lâu. Mau lên còn giúp tôi tháo khóa chiếc váy này nữa.”
“Được rồi.” Shinichi thỏa hiệp. Kid kéo cậu vào một phòng màu trắng sạch sẽ và khá xa hành lang. Shinichi lúng túng ngồi xuống nắp bồn cầu khi Kid lột đồ trước mặt cậu, treo áo khoác và túi xách trên móc ở phía cửa, tiếp đó kéo áo len qua đầu.
Bộ áo chống đạn mà Jodie đã gửi cho bọn họ vừa khít và đủ mỏng để không bị chú ý tới khi mặc chúng dưới lớp áo len ấm áp. Bộ áo trông có vẻ tối màu khi mặc lên người Kid, và với động tác kéo áo qua đầu, phần bên dưới của lớp áo chống đạn cũng dịch chuyển theo quán tính và để lộ lớp viền ngoài bắt mắt của quần lót.
Khi Kid di chuyển để nhét chiếc áo đã được gấp gọn vào trong cặp và lôi ra một cái đầm, không một chút suy nghĩ, Shinichi đã nhướng người về phía trước và chà ngón tay mình lên lớp ren màu xanh lá bao quanh hông Kid. “Anh thích mấy thứ này?”
Kid, người đang cầm bộ váy đen trơn trong tay mình, nhìn thẳng vào mắt Shinichi. “Tôi thích những thứ xinh đẹp. Với lại đối với tôi, chúng khá linh hoạt. Tôi không thích để lộ viền bên dưới bộ váy mình.”
Ánh mắt của Kid như thách cậu nói ra điều gì đó, nhưng lại đồng thời chúng đang cầu xin cậu đừng nói nó ra, chỉ là Shinichi không biết thứ mà anh đang mong đợi đó là gì. Cậu đã quá nhập tâm vào việc ngắm nhìn chúng hợp như thế nào khi bao bọc quanh hông Kid, và nhớ lại cách nó quấn lấy làn da mịn màng bên lớp đùi của anh khi nhìn thấy Kid mặc nó ở nhà của Heiji. Lần đó là màu đen, cậu cũng đã từng nhìn thấy cái màu tím, còn bây giờ là màu xanh lá, có điều…
“Anh có cái nào màu xanh dương không?” Shinichi che miệng và liếc mắt đi chỗ khác, nhưng chúng lại quay lại khi Kid kéo chiếc váy chồng qua đầu, bộ đầm nặng nề rũ xuống tận đùi anh.
“Hử?” Kid kéo quần xuống, để mặc chúng rơi xuống mắt cá chân mình nhưng không hề dừng việc nhìn chằm chằm về phía Shinichi.
“Anh hợp với màu xanh,” Shinichi khẽ khàng nói, nhưng khi nhìn thấy bàn tay Kid kéo ra đôi bốt cao gót cùng với vớ da, cậu dừng lại và nhìn chúng. “Ý tôi là, da anh trắng hơn khi mặc nó, là… Ừ, vậy đó.”
Kid thở dài, chậm rãi sắp xếp một cách hợp lý đôi giày và quần jean của mình trước khi quay lại nhìn Shinichi với nụ cười nhẹ. “Em vẫn không thay đổi gì hết, thám tử.”
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments