Chương 115
- Moonlightl
- Feb 18, 2023
- 12 min read
Địa chỉ dẫn hai người đến một lối đi bộ theo phong cách thế kỷ 20, màu trắng và màu xám ảm đạm với dây leo mọc um tùm hai bên tòa nhà. Khu vườn héo úa vì mùa đông nhưng Shinichi có thể nhìn thấy phần còn sót lại của các loại thảo mộc nở rộ vào mùa hè và mùa thu.
“Được xây dựng vào đầu những năm tám mươi,” Kid nói khi họ nhìn chằm chằm vào tòa nhà từ phía bên kia đường. “Năm lầu, không có tầng hầm.” Shinichi ngước nhìn Kid, chú ý đến sự tập trung cao độ trong mắt anh khi quan sát ngôi nhà. “An ninh không nhiều nhưng hiệu quả. Nơi này không có gì sặc sỡ hay nổi tiếng, nhưng đánh giá qua những chiếc xe xung quanh, bên trong đẹp hơn bên ngoài rất nhiều. Nếu đoán, tôi nghĩ cũng phải thuộc dạng nghệ sĩ có lượng cát xê cao.”
Shinichi gật đầu. “Đúng vậy. Anh có chú ý tới lớp kính cửa sổ không?”
“Tất nhiên,” Kid nói. “Kính chống đạn.”
“Một lựa chọn đắt đỏ. Hình thức bên ngoài không có gì đặc biệt có lẽ là do phong cách.”
“Đây cũng là một phương pháp phổ biến và tiện dụng với các tòa nhà chung cư ở Bastille thập niên 80,” Kid nói, nắm lấy tay Shinichi và dẫn cậu băng qua đường, bước tới phía trước tòa nhà. Các cánh cửa bạc trắng, bong tróc sơn ở viền ngoài. Bàn phím bảo mật với các phím số mềm màu đen ngăn chặn việc xâm nhập. “Khu vực này của Paris dường như đã xuống cấp và không được ưa chuộng cho đến khi đợt hồi sinh vào đầu những năm 90 do sự xây dựng của nhà hát opera mới trên Place de Bastille.”
Kid lôi một chiếc hộp nhỏ ra khỏi túi quần jean, tiếp đó mở ra và để lộ một hộp bột mỏng màu trắng. Anh cúi người về phía trước và thổi nhẹ khiến lớp bột trắng bay lên những phím bấm. Lớp bột dính vào những nút bấm không đều nhau. Shinichi nhướng mày khi thấy có bốn phím bấm dính nhiều hơn so với những nút khác. Là do dầu từ đầu ngón tay. Tuy nhiên, việc chúng trở nên nổi bật vào ngày trời đông hẳn là một phần may mắn nổi tiếng của Kid. Hoặc, cậu nghĩ lại, sau khi nhìn thấy những điếu thuốc bị vứt bỏ, hút dỡ, những thứ này rất khó để châm nếu đeo găng tay.
“Tại sao mọi người lại không muốn sống gần phòng giam cũ của Hầu tước Sade?” Shinichi hỏi một cách thận trọng, khi Kid cất chiếc hộp đi và nghiêng người về phía trước để nghiên cứu các phím bấm. “Anh nhận ra thứ tự để nhấn phím bằng cách nào?”
“Thôi nào, thám tử, không chỉ Hầu tước Sade,” Kid nói, ngước nhìn lên từ công việc mình đang làm dang dở để vẫy một ngón tay đeo găng về phía Shinichi. “Voltarire yêu quý của tôi cũng bị giam ở đó. Một tù nhân yêu thích việc trói người lại và một người ủng hộ việc cởi trói họ ra.” Anh vỗ nhẹ vào cánh mũi Shinichi. “Còn về thứ tự các phím bấm, thì giống như bản chất của con người vậy.”
“Thế nào?”
“Thám tử, hôm nay em là học trò của tôi sao? Tôi biết thế nào rồi em cũng đến mà.”
“Ass,” Shinichi nhớ lại cuộc nói chuyện ở Kinza vài tháng trước, Kid lù lù đi trên đôi cao gót màu hồng khi Shinichi cố gắng thu hẹp lại phạm vi cuộc gọi tới từ bốt điện thoại công cộng. “Cứ nói cho tôi biết đi.”
Kid cười toe toét, sau đó chỉ vào phím ‘3’. “Cái này giữ được nhiều bột nhất,” anh nói. “Điều đó có nghĩa nó là phím bấm đầu tiên. Em biết đấy, khi mọi người vội vã, họ thường có xu hướng nhấn phím đầu tiên một cách rất thận trọng. Đó là cách kích hoạt bộ nhớ. Sau khi nhấn phím đầu tiên, họ sẽ chuyển sang các phím khác nhanh hơn.”
Shinichi đá vào tàn thuốc, mắt nhìn Kid khi anh tiếp tục kiểm tra những phím bấm. Trời thật lạnh, mặc dù áo khoác của cậu khá ấm nhưng đôi giày thể thao lại không phù hợp với trời tuyết cho lắm, và gió cứ luồn qua mắt cá chân và luồn xuống gáy khi cậu cúi đầu về phía trước. “Vậy ‘3’ tiếp đó thì sao?”
Khuôn mặt của Kid tràn đầy sự tập trung, Shinichi nghĩ đây có thể là lần đầu tiên biểu hiện trên khuôn mặt Kid thu hút sự chú ý của cậu theo hướng tích cực. Ánh mắt chiến thắng đó rất giống với cảm giác hồi hộp của Shinichi khi phá được một vụ án. Khi Kid quay sang cậu một lần nữa, Shinichi không thể không để mắt đến đôi môi cong cong độc ác của anh.
“Tiếp đó,” Kid nói, vươn tay kéo Shinichi đến trước mặt mình, đặt tay lên vai cậu, “chúng ta xem hướng của lực kéo.”
Lực kéo? Shinichi nheo mắt nhìn về phím những nút bấm, và quả thực cậu nhận thấy lớp bột dường như được kéo trực tiếp về phía bên trái của bản phím. “Mọi người không hoàn toàn nhấc ngón tay lên khi đang vội nhập phím tiếp theo.”
“Chính xác,” Kid nói. “Vậy số tiếp theo là ‘1’.” Anh nhấc tay ra khỏi vai Shinichi. “Em còn để ý thấy cái gì?”
Shinichi đưa mắt nhìn bàn phím một lần nữa. “Số ‘5’ tối hơn nhiều so với những số không sử dụng nhưng lại sáng hơn so với những nút khác. Vậy nó là số cuối cùng đúng không?” Cậu nghiêng đầu Kid, và cái nhìn mà Kid dành cho cậu, là thứ gì đó ấm áp và bao dung, khiến Shinichi quên mất đi sự lạnh lùng của bản thân.
“Làm tốt lắm, thám tử,” anh thì thầm. “Tôi có trợ thủ để giúp đỡ việc đột nhập rồi.”
Shinichi cúi đầu để thoát khỏi đôi mắt của Kid, gương mặt trở nên đỏ bừng và cứng ngắc vì căng thẳng. “Mật mã là 3175 sao?” cậu càu nhàu liếm môi và hối hận khi gió làm chúng đau nhói.
“Ừ,” Kid đồng ý, sau đó bấm nút. Đèn phím trên bàn phím chuyển sang màu xanh lục và cánh cửa phát ra một tiếng bíp khi nó mở khóa. “Đi nhé?”
Căn hộ nằm trên tầng hai của tòa nhà. Nó chỉ có một ổ khóa duy nhất và là loại cần chìa khóa. Shinichi cau mày. “Không phải khóa mật mã,” cậu nói. Kid nhìn trái phải dọc theo hành lang trước khi khuỵu gối xuống để nhìn vào ổ khóa.
“Cũng không có bẫy. Chỉ là một ổ khóa đơn giản.”
“Vậy ‘chìa khóa’ mà cha anh để lại cho chúng ta là gì?”
“Tôi chắc là chúng ta sẽ tìm ra nó thôi.” Kid gõ nhẹ lên cánh cửa, và sau khi không nghe thấy tiếng trả lời, anh lôi bộ dụng cụ cạy khóa cửa ra. Ngay khoảnh khắc anh vừa kéo cánh cửa ra, Shinichi đã lập tức ho sặc sụa vì lớp bụi. Kid cầm một chiếc khăn tay màu xanh nhạt lên miệng và mũi Shinichi. “Nào thở chậm thôi, Shinichi,” anh thì thầm, và Shinichi cuộn tay mình lên chiếc khăn tay để Kid có thể tiến vào sâu hơn và mở cửa sổ ra.
Lớp bụi phủ lên những món đồ nội thất, sàn nhà màu mật ong tươi sáng trải dài dưới chân và có những tấm thảm được cuộn lại trong góc. Shinichi tháo kính ra và đeo chúng trước áo sơ mi, sau đó, với đôi mắt ngấn nước, bước về phía Kid.
“Đây không phải là lớp bụi đã phủ được ‘mười năm’,” Kid nói, bước đi đến bồn rửa và kiểm tra vòi nước. Nước chảy ra với áp suất đều và ổn định. “Vòi nước là bằng chứng rõ ràng nhất. Có ai đó đã ở đây.”
Vẫn giữ lấy chiếc khăn tay của Kid trên miệng và hô hấp thông qua sự đốt cháy nóng rực trong phổi, Shinichi quan sát lớp bụi trên quầy bếp chính. “Tôi đoán ít hơn một năm trước.” Cậu bước tới bức tường phía xa, nơi những tấm thảm được dựng lên. Từ trần nhà đổ xuống có một tấm nhựa che lại thứ gì đó giống như một tác phẩm nghệ thuật. Shinichi tò mò kéo mạnh cho tới khi nó rơi xuống, khiến cho một đám bụi mù mịt phủ lên khiến cậu ngã ngửa ra sau và ho sặc sụa, áo chống đạn cấn xương sườn.
Kid đột nhiên xuất hiện phía sau cậu, thay chiếc khăn khô bằng chiếc khăn ướt màu oải hương nhạt và xoa lưng Shinichi.
“Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là nơi đó,” Kid nói. Shinichi xoa xoa ngực mình và ngước nhìn lên. Bức chân dung của Kuroba Toichi đang liếc nhìn lại cậu, một sự kết hợp hoàn hảo với bức tranh được đặt trong phòng ngủ của Kid.
“Chà,” Shinichi nhăn mặt vì sự khó chịu trong cổ họng, “niềm cuồng nhiệt với bản thân xem ra thực sự được di truyền.”
“Ghen tị sao, thám tử? Muốn có một bức của riêng mình không?” Kid bước đến bức chân dung và ngắm nhìn nó.
“Xin phép được từ chối.” Shinichi quan sát Kid gõ khớp ngón tay vào bức tường xung quanh khung ảnh. “Rỗng?”
“Rỗng,” Kid xác nhận. “Có thứ gì đằng sau nó, nhưng cũng có thể chỉ là căn hộ tiếp theo.” Anh đặt nhẹ tay lên khung cửa và đẩy vào. Không có gì xảy ra. “Không phải cửa xoay như ở nhà.”
Shinichi nắm chặt chiếc khăn ướt đi đến phía bên kia của bức chân dung, dùng ngón trỏ của bàn tay trái để nhấc bức chân dung ra khỏi tường. Cậu không thấy bất cứ thứ gì trong tầm mắt của mình cả, nhưng lúc ngước lên lại nhìn thấy một tấm kim loại hẹp. “Bảng điều khiển được gắn trên tường,” cậu nói. “Kích thước không vượt quá nửa mét. Lấy bức ảnh xuống thôi.”
Kid cẩn thận gỡ bức chân dung ra khỏi tường. Nhờ có phần khung ảnh bảo vệ bức tường khỏi ánh nắng mặt trời nên lớp sơn màu đào ở nơi này đậm hơn những chỗ khác. Một tấm bảng nhỏ lấp lánh mới được lau chùi gần đây. “Có lẽ là mật mã số,” anh nói, sau khi dựa bước chân dung vào tường và xem xét bảng điều khiển. “Một bộ công tắc có thể chuyển sang 1 hoặc 0, là bộ mật mã sáu số.”
“Vậy là chúng ta đang tìm kiếm một mật mã gồm sáu chữ số?” Shinichi mỉm cười, núp mặt đằng sau chiếc khăn tay. “Xem ra chúng ta biết bắt đầu từ đâu rồi.”
“POKER FACE.” Kid gõ ngón tay nhịp nhàng vào tường. “Chín chữ cái. Xem ra không chỉ là mật khẩu. Là một cái gì đó được mã hóa. Hai tùy chọn biểu thị từng phần của mật mã. Hệ nhị phân thì quá nhiều để biểu thị các từ có sáu chữ số. Chỉ riêng ‘P’ đã là 01110000, nghĩa là hệ thống 0 và 1 cơ bản bị loại trừ. Vậy chúng ta sẽ chuyển đổi thứ gì đây?” Kid nhăn mày. “Có ý kiến gì không chuyên gia?”
“Có thủ thuật chơi bài cụ thể nào liên quan đến poker face không?” Shinichi hỏi. “Ghi chú nói rằng ‘câu trả lời là chìa khóa’, có nghĩa là nó sẽ…”
“Thứ gì đó giống như mật mã chồng mật mã,” Kid nói ngay lập tức. “Poker Face là chìa khóa để tìm ra mật khẩu, nhưng nó không phải là mật khẩu.” Anh cắn chặt môi dưới. “Có một thủ thuật mà James Hopper gọi là poker face. Đó là một thủ thuật khá đơn giản dành cho người mới bắt đầu và chỉ sử dụng những trò cơ bản và cả cách tính toán Elmsley. Tôi đã học được nó khi lên bốn. Nó sử dụng…” Kid nhếch một bên miệng. “Chính là nó, thám tử. Nó dùng mười lá bài, năm đỏ và năm đen.”
“Cái gì là quan trọng nhất trong thủ thuật đó?”
“Quân át. Cụ thể, bốn quân át và ba quân bài chữ sẽ được lật ngửa, bất kể là chất nào.” Anh đan hai bàn tay đeo găng vào nhau và duỗi thẳng qua đầu. “Quân bài chính, Vua, Nữ hoàng hay là Jack, sẽ được đặt ngửa lên và ba quân át được úp xuống để khán giả không biết em thậm chí có quân át cho đến khi em cho họ xem những lá bài trên tay mình.”
“Vậy là chúng ta đang tìm kiếm một mã sáu chữ số có thể được đánh vần ra từ mười lá bài.” Shinichi tưởng tượng ra hình ảnh của những lá bài. “Giả sử giá trị số tiêu chuẩn, mỗi quất át úp sẽ là ‘1’, còn những quân bài ngửa…”
“Bất kể là thế nào nó vẫn sẽ là mười.” Kid mỉm cười. “Quy tắc chơi bài Blackjack. Tất cả các quân bài ngửa đều có giá trị là mười. Tuy nhiên, bố tôi sẽ luôn luôn có quân bài Vua làm lá bài ngửa. Cỏ ba lá. Em biết gia đình tôi rất thích chơi chữ mà.”
“Vậy là 10-1-1-1-1 sẽ là những lá bài của anh.” Shinichi nói. “Một quân Vua ngửa và bốn quân Át.”
“Sáu chữ số là 0 hoặc 1.” Kid đẩy các công tắc. Tất cả chúng đều ngang bằng nhau, không có vị trí nào được đánh dấu. Anh cẩn thận kéo cái đầu tiên xuống, tiếp đó đến cái thứ hai lên, và những cái còn lại xuống. Ngay lúc anh kéo cái cuối cùng xuống, có một âm thanh chậm rãi vù vù của một cái chốt và tấm sắc được đẩy ra khỏi bức tường. “Là cửa két sắt?”
Nhấc nó ra, Kid nhìn vào bên trong. “Cũng không sâu lắm.” Anh thò tay vào và lôi ra một cuộn giấy dày. “Cái này hình như là…” “Bản thiết kế,” Shinichi tiếp câu. “Tại sao ông ấy lại có bản thiết kế?”
“Ông ấy là một tên trộm đá quý,” Kid đặt chúng xuống sàn nhà, phủi đi lớp bụi phía trên bề mặt khiến nó dính hết lên quần và áo khoác màu đen của mình. Shinichi ném cho anh một ánh mắt ác ý nhưng vẫn rón rén ngồi xuống bên cạnh và đảm bảo đã che kín mặt lại. “Bản thiết kế này nhất định có lợi.”
“Chỉ là, tại sao lại có áo choàng và dao găm?” Shinichi sốt ruột kéo sợi dây thun giữ chúng cuộn lại, và khi kéo nhẹ, nó đứt ra.
“Em phải cẩn thận với mấy sợi cao su cũ,” Kid cười khi thấy Shinichi cau có cuộn bàn tay mình lại. “Em biết oxi là một trong những tác nhân gây phân hủy chính của chất đàn hồi.” Shinichi cố tình huých khuỷu tay vào đùi Kid, và anh bật cười. “Được rồi, được rồi, xem xem chúng ta có gì nào.”
Bản thiết kế được mở rộng ra, hình dạng được phác họa trong tấm đầu tiên giống như một tòa lâu đài, trong khi các tấm khác lại hiển thị các chi tiết cụ thể.
“Là những bức vẽ tay,” Kid nhận xét, cẩn thận mân mê tờ giấy. “Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu chúng là độc nhất vô nhị.”
“Hừm,” Shinichi chú ý đến đường nét và bố cục. Cậu không có nhiều kinh nghiệm trong việc đọc các bản thiết kế, đặc biệt là mấy bản cũ từ những năm 1900, một phần bố cục để làm chức năng, còn một phần chỉ dành riêng cho nghệ thuật, nhưng cậu có thể nhận thấy rằng tòa lâu đài này rất lớn. “Anh nghĩ nó sẽ trông như thế nào?”
“Nó rất giống với bản phác thảo của Château de la Tournelle,” Kid trầm ngâm. “Nhưng em có thể thấy chủ nghĩa tân cổ điển Phục Hưng Hy Lạp thế kỷ 19 trong các tác phẩm kiến trúc ở đây.” Anh lắc đầu. “Nhưng bên trong là một mớ hỗn độn. Sẽ là một cơn ác mộng nếu định đi điều tra nơi này.”
“Có gì đó rất quen mắt trong phong cách của những bản thiết kế này,” Shinichi ngắm nhìn những đường nét tao nhã. “Hành lang hẹp và ngoằn ngoèo này làm em nhớ nhớ đến việc tái thiết dinh thự của Takeuchi.
Kid chớp mắt. “Em nói đúng,” anh phấn khích. “Đúng rồi! Tôi chưa nhìn thấy bản thiết kế đó nhưng tôi đã khám phá tòa nhà đó.”
“Takeuchi nói ông của anh ta đã xây dinh thự xung quanh ngôi nhà cũ của Kichiemon.” Shinichi cúi xuống nhìn bản đồ. Bụi trong không khí làm cậu choáng váng, nhưng cậu buộc mình phải tập trung. “Biết đâu được chính tòa lâu đài Pháp này đã truyền cảm hứng cho ông ta?”
Kid cẩn thận lật qua những tờ giấy cũ để tìm kiếm thứ gì đó. “Kanami-san thậm chí có thể đã làm việc từ đời ông nội của Takeuchi bởi vì bà ta nghĩ rằng ông ấy đã sử dụng những bản thiết kế này để thiết kế lại dinh thự của mình.”
“Vậy tại sao bà ta lại ở lại?” Shinichi lắc đầu. “Cho dù là gì đi nữa, sự tương đồng là quá lớn để gọi là trùng hợp.”
“Không,” Kid dừng lại trên một mặt giấy mô tả mặt trước của tòa lâu đài. Chữ viết tay ở góc trên bên trái của tờ giấy ố vàng, những con chữ đẹp đẽ, ‘Castle Arbogast’ được viết bằng tiếng Pháp, các đầu cong của dấu gạch chéo trên chữ ‘a’ được cách điệu một cách lộng lẫy. “Không phải là trùng hợp.”
Dưới tiêu đề có một dòng chữ ‘Lozère’. “Đây là nơi mà những gói hàng được gửi tới cho Takizawa phải không?” Shinichi mỉm cười. “Chúng muốn dụ Kid ra bởi vì thứ này. Chúng muốn mấy bản thiết kế này.”
“Tại sao?” Anh hỏi. “Những bản thiết kế này nói lên điều gì ngoài việc kiến trúc của tòa lâu đài này thật sự giống như một mê cung?”
Shinichi cúi người xuống phía trước, cầm lấy bản vẽ trang đầu tiên. Tay cậu không quá ổn định, nhưng Kid không nói gì cả. Shinichi đột nhiên cảm thấy biết ơn, bởi vì lúc này có Kid ở bên cạnh, nhưng cậu cố dìm nó xuống, để manh mối ngấm dần qua khi cậu ngước nhìn lên vị bạn đồng hành của mình. Kid đang chờ đợi câu kết luận, nhưng Shinichi chưa tìm ra nó. “Tôi không biết,” cậu đáp lời. “Nên cứ để lại đống này ở trong két sắt, và đi hỏi thử Mercier.”
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments