top of page
Moonlightl

Chương 114

Vậy còn sau này? Shinichi muốn hỏi, Khi mà tôi để cậu lại một mình? nhưng cậu biết điều gì tốt hơn. Vì vậy cậu chỉ gỡ hai cánh tay của mình ra khỏi giữa hai người và vươn dọc chúng theo đường quai hàm của Kid, nâng đầu anh và hôn thật mạnh mẽ lên đôi môi ấy, dính chắc lấy nó theo cái cách đã trở nên quen thuộc như nụ cười của Kid hay những cái vuốt ve từ ngón tay anh dọc theo người cậu, hay là mùi hương hoa nhài và cả khói bụi hòa quyện trên làn da Kid. Cậu nối tiếp nụ hôn này mãi cho đến khi sự căng thẳng biến mắt và Kid ngã vào người cậu, vội vàng tách mở đôi môi để có thể luồn vào bên trong, trêu chọc khuôn miệng hé mở của cậu và bật cười khúc khích khi Shinichi cố nén một tiếng thở hổn hển.

Anh tách ra cùng với nụ cười toe toét. “Tôi nghe nói Paris rất đẹp trong tháng mười hai,” Kid nói, đôi môi chà sát cùng môi cậu trong mỗi câu chữ.

“Tôi cá là nó chỉ rất lạnh thôi.” Shinichi lần mò những ngón tay của mình ra sau cho tới khi chúng đan vào tóc anh.

“Tôi sẽ giữ ấm cho em, thám tử nhí,” anh trả lời. Tiếp đó lại hôn Shinichi.

***

Buổi chiều đầu tiên của họ ở Paris, Shinichi ốm đến nỗi cậu không thể làm bất cứ điều gì ngoài việc nằm trên giường sau khi Kid tiêm thuốc cho cậu. Chỗ tiêm đau nhói mặc cho Kid đưa tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo sống lưng cậu.

Nửa chuyến đi đầu khá ổn, cậu nhìn mây trời từ ghế bên cửa sổ khi Tokyo phủ đầy tuyết trắng biến mất bên dưới họ, những đám mây tháng mười hai nặng trĩu che phủ bầu trời. Kid cuộn tròn, một tay ôm ngang bụng Shinichi và đầu gục xuống cổ cậu.

Một vài lần sau đó, thế giới bắt đầu trở nên mờ ảo. Shinichi đã nhìn thấy thành phố Paris được bao phủ bởi bầu trời tuyết mới và ánh đèn mùa Giáng sinh cùng làn sương mù dày đặc. Cậu thở hổn hển và được xoa dịu bằng những cái chạm liên tục. Cơn đau khiến cậu trở nên mất ý thức, những ý tưởng và suy nghĩ như lướt qua và biến mất giữa những cơn đau đớn không nguôi. Những từ ngữ không quen thuộc ập đến khi Kid suy tính đến việc lên một chiếc taxi và sau đó đưa họ đến phòng khách sạn, cùng lúc mang theo Shinichi và đống hành lý của cả hai.

“Cậu có nghĩ chuyến bay khiến nó trở nên tồi tệ hơn?” Cậu nghe Kid thì thầm qua điện thoại một vài lúc, nhưng tất cả đều mơ hồ, cậu như lạc bước giữa ảo giác một nửa ký ức và một nửa mơ mộng, mọi thứ cứ mờ dần rồi trở thành một màu đen vô tận.

Một lần khi Kid cúi xuống để kiểm tra cơn sốt của cậu và thay chiếc khăn lạnh trên trán, Shinichi có thể thấy, một cách sống động, Kid đang đeo chiếc kính một tròng của mình cùng với tóc giả tối màu và chiếc mũ. Não bộ của cậu chồng lên vết thương do súng của Takizawa Morisuke, dòng máu đó đang chảy xuống trên gương mặt Kid. Shinichi cắn mạnh vào tay mình để ngăn tiếng hét khi Kid thì thầm những điều khó hiểu vào tai cậu.

Lần kế tiếp khi đầu óc cậu hoàn toàn tỉnh táo, cậu tỉnh giấc khi thấy Kid đang ngồi xổm trên tấm bản đồ của bố Shinichi trong bộ vest trắng, kính một tròng sáng lấp lánh dưới ánh nắng sớm, chiếc mũ đội đầu bị vứt trên chiếc bàn hẹp trước tấm gương, Có phải đó là lý do vì sao cậu đã tưởng tượng ra Kid trong bộ đồ của anh vào tối hôm qua?

“Anh lấy trộm đống tài liệu vụ án đó từ phòng sách sao?” Shinichi hỏi, cổ họng ngứa ngáy và Kid mỉm cười.

“Chào mừng trở lại, thám tử.” Anh đứng dậy và bước tới bên giường. Chiếc áo choàng thanh lịch đung đưa sau lưng rồi trải rộng một cách lịch thiệp trên mép giường. “Tôi nghĩ là chúng ta sẽ cần nó. Tôi hứa sẽ trả nó lại. Tôi nghĩ là thành tích của mình khá tốt trên mấy phương diện này.”

“Tại sao anh lại mặc…” Cổ họng Shinichi khô khốc và cậu có thể nếm được vị mật đắng. “Cái đó.”

“Tất nhiên là tôi đã đi ra ngoài và trộm một vài thứ khác,” Kid nói. “Đột nhập vào bưu điện Paris Bastille và đi tìm hiểu thông tin mà chúng ta cần. Tôi cũng lấy được địa chỉ rồi.” Anh nghiêng người về phía tủ đầu giường. Shinichi dõi mắt theo chuyển động của anh. Cậu nuốt xuống khi Kid cầm lên một ly nước và đưa nó cho cậu. “Uống chậm thôi, em sốt nguyên cả tối đấy.”

Sau một vài húp cẩn thận, Kid đỡ cốc ly bước bằng hai ngón tay có đeo găng, Shinichi kiểm tra lại giọng nói của mình.

“Nơi này là?”

“Địa chỉ được liệt kê cũng ở quận 11, Bastille.” Kid chậc một tiếng. “Là chữ viết tay của bố tôi trên tờ giấy điền.”

“Vậy nó cũng nằm trong khu vực bưu điện.” Shinichi đưa ly lại cho Kid. “Có phải có hành vi vi phạm pháp luật nào đó mà tôi nên được biết không?”

“Không có gì đáng chú ý,” Kid trả lời. “Tôi đã kiểm tra thử áo giáp chống đạn của chúng ta. Rất vừa vặn. Cũng không có đụng tới vết thương của tôi.”

“Anh…” Shinichi liếm môi. “Tối qua anh gọi cho Haibara?”

“Tôi rất lo,” Kid nói. “Em đã bị ảo giác, rồi còn tự cắn lưỡi mình, và…” Anh bắt lấy tay Shinichi, phần ngoài của đôi găng tay chọt vào các khớp xương khiến cậu cảm thấy nhột nhột. Kid lật ngược bàn tay cậu lên, Shinichi có thể thấy những vết cắt sâu hình lưỡi liềm từ móng tay của chính mình ở giữa phần da thịt. “Cô ấy bảo tôi phải hạ nhiệt cho cơn sốt của em, nhưng cô ấy cũng không biết phải làm gì nữa.”

“Anh không nên gọi cho cô ấy,” Shinichi nói, rút tay ra và luồn qua mái tóc bết dính.

“Tại sao không?” Kid bất ngờ xuất hiện trong bộ đồ ngủ màu đen mềm mại cùng với cổ chữ V thấp để lộ xương quai xanh. Shinichi thậm chí còn không chú ý tới lúc nào anh đã thay đồ, nhưng có lẽ nó không còn là điều ngạc nhiên. “Cô ấy cho tôi số, với lại nếu tôi không nhầm đó là thuốc do cô ấy tạo ra?”

“Cô ấy cũng là người phát minh ra chất độc gây ra điều này với cơ thể tôi,” Shinichi trả lời, Kid giật mình hít mạnh. “Nếu anh nói với cô ấy liều thuốc đã hết tác dụng, cô ấy sẽ nghĩ đó là lỗi của mình.” Cậu đẩy chăn sang một bên và trượt xuống sàn với đôi chân loạng choạng. “Điều đó không đúng. Tôi không biết cô ấy tạo ra APTX 4869 để làm gì, nhưng nó không phục vụ cho mục đích này.” Cậu tiến lại gần tấm bản đồ và khuỵu gối xuống tấm thảm sang trọng của khách sạn. Phải mất một phút để mắt cậu có thể lấy lại tiêu cự, nhưng khi đã ổn thỏa, cậu có thể thấy Kid đã đặt một đồng xu 10 yên vào địa chỉ mà anh đã tìm thấy. “Hơn nữa, cô ấy sẽ cảm thấy tội lỗi vì nó đang giết chết tôi mà không phải là cô ấy.”

“À,” Kid trả lời, gấp lại bộ vest của mình và đặt nó lên lưng ghế, chiếc cà vạt màu cam cùng với áo sơ mi màu xanh lấp ló sau những nếp gấp của chiếc áo choàng trắng. Lớp vải lót bằng lụa màu xanh nhạt trông như đang gợn sóng dưới ánh sáng xuyên qua từ chiếc rèm cửa gần như đã đóng kín. “Cô ấy có mật danh không?”

“Sherry. Những kẻ khác ngoại trừ Vermouth đều nghĩ cô ấy đã chết.”

Kid đặt tay lên vai Shinichi và nghiêng người về phía cậu. “Em định đi tìm hiểu hôm nay sao?”

Shinichi nhắm mắt lại và cử động tay chân. Cơn đau đầu đã biến mất, mặc dù còn hơi chóng mặt nhưng sau bữa sáng, có lẽ cậu sẽ khỏe hơn nhiều. “Ừ. Chúng ta đi tìm căn hộ thôi.”

“Tôi nghĩ đây là địa chỉ thật,” Kid nói. “Chỉ là linh cảm thôi, giống như bản năng đang mách bảo vậy, nhưng tôi không nghĩ bố tôi sẽ phiền lòng nếu bố em tìm thấy căn hộ của ông ấy ở Paris.” Anh hôn lên má Shinichi rồi lại rời đi và bật tivi lên. “Sáng sớm nay trời trở lạnh, nhưng ban ngày có vẻ sẽ ấm hơn.”

Tivi nhấp nháy hoạt động, nhiệt độ ở góc trên cùng bên phải của màn hình chuyển đồng cùng với bản tin buổi sáng phát sóng. Tiếng Pháp tràn ra nhanh chóng, thay vì ngồi coi cùng Kid, cậu bắt mình đứng dậy và lê bước về phía phòng tắm để đi đánh răng. Cậu đã đi được nửa đường trước khi dừng lại.

Chris Vineyard đã đến Paris ngày hôm nay, tiếng phóng viên vang lên và Shinichi mở to mắt.

“Chà,” Kid nói, “chúng ta có lẽ nên tìm thấy Mercier càng sớm càng tốt.”

“Vậy chúng ta có hai điểm đến cho hôm nay,” Shinichi nói, mắt dán chặt vào màn hình khi Vermouth mỉm cười và nhìn thẳng vào máy quay như thể biết được Shinichi ở phía sau camera đang theo dõi.

------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

351 views0 comments

Recent Posts

See All

留言


bottom of page