top of page
Moonlightl

Chương 113

Trong lúc chờ đợi, Shinichi ngồi xem TV, đó là một bộ phim truyền hình về những con hạc, thứ này đột nhiên gợi nhớ cho cậu về viền môi của Kid lúc cậu cố gắng giải mã ghi chú vụ trộm của anh, một vài tin tức tiếp đó nổi lên. Có chút ngạc nhiên là Takeuchi Makoto đang có mặt trong chương trình phát sóng buổi chiều và nhận được rất nhiều câu hỏi về người bạn gái quá cố Scarlett của anh ta tại sự kiện thông báo về việc khởi công xây dựng bệnh viện mới để vinh danh cô. Khuôn mặt kia trông sắc nét hơn dưới ánh đèn của máy ảnh, ít nhất là hơn nhiều so với lần mà cậu đã từng nhìn thấy, khi nỗi đau đã làm dịu đi khóe môi và ánh mắt căng cứng của anh. Shinichi nghĩ, ít nhất cái chết của cô ấy đã mang lại điều gì đó tốt đẹp.

Cậu nghe thấy tiếng Kid trước lúc anh tiến tới cửa, ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng nói của Nakamori. Thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi nghe thấy tiếng cãi nhau của hai người. Theo như Shinichi thấy, đó không còn cuộc tranh cãi nhảm nhí hay xuất hiện trong giao tiếp hằng ngày hay qua những cú điện thoại, mà là một cuộc tranh cãi thật sự, bởi vì chúng đã cực kỳ nổi bật từ những câu nói đầu tiên.

Giọng Kid ngắn gọn nhưng sắc bén, còn Aoko thì chói tai. “Cậu nên học chăm chỉ cho kỳ thi Kaito! Tháng hai sẽ tới nhanh thôi, và nếu như cậu không đạt đủ điểm, cậu không thể tiến vào ngôi trường mà cậu mong muốn…”

“Xin lỗi,” Kid đáp lời, “nhưng tớ nhớ là mình đã có mẹ rồi, Aoko ~” Anh kéo dài tên cô ấy, nhưng trong đó ẩn chứa cả sự cảnh cáo mà Shinichi nghe thấy ngay lập tức.

Dù vậy, có lẽ Nakamori không nhận ra nó, cô đấm một nắm đấm giận dữ vào cánh cửa. “Cậu còn chẳng bao giờ có thời gian! Cho việc học, hay đi ra ngoài! Lúc nào cậu cũng nói Tớ rất bận hay là Tớ phải đi rồi và cậu cũng không đến ăn tối, hay bày mấy trò nghịch ngợm ở trong lớp, cậu thậm chí còn không nhìn quần…” Cô dừng lại, tiếp đó lại nện vào cánh cửa. “Cậu có bạn gái hay gì rồi phải không Kaito?”

Kid khịt mũi. “Tớ không có bạn gái,” anh đáp lời. “Tớ rất bận và bây giờ có chuyện cần phải đi. Làm sao cậu biết tớ không dành thời gian để tự học?”

“Chắc chắc cậu sẽ không học trong kỳ nghỉ đông! Mẹ cậu chưa bao giờ yêu cầu cậu phải làm bất kỳ điều gì!” Cô gào lên. “Cậu rồi sẽ dành nguyên kỳ nghỉ để đi chơi thay vì…”

“Rốt cuộc cậu muốn nói tới điều gì?” Kid ngắt lời cô ấy. Shinichi có thể dễ dàng tưởng tượng ra biểu cảm trên gương mặt anh. Nét bình tĩnh cùng với nụ cười không cách nào đọc được khiến ánh mắt phản chiếu ra ánh sáng thay vì nuốt nó xuống. “Bởi vì tớ có việc phải làm, và việc lắng nghe một người đàn bà hung dữ la hét vào mặt mình về những gì mà tớ cần phải làm trong thời gian rảnh không nằm trong danh sách của tớ.”

Chìa khóa được cắm vào ổ, Shinichi chờ đợi nó mở ra nhưng tiếng nói của Nakamori lại vang lên. “Kaito, mau dừng lại đi!”

“Dừng lại việc gì?” Cảm xúc phiền phức đã lan tràn nhiều hơn.

“Việc làm một tên hề!” Cô ấy nghe thật giận dữ. Shinichi nuốt xuống và nhìn xuống hai túi hành lý đã được soạn kĩ, cảm giác thật khủng khiếp và khó chịu, giống như cậu là một tên trộm giữa hai người bọn họ và đã đánh cắp Kid ra khỏi những người bạn của anh ấy, ra khỏi cuộc đời của anh, cả tương lai rộng mở để dính vào một cuộc điều tra mà Shinichi vốn nên ép buộc bản thân mình tiến hành một mình. “Tớ đang cố gắng nói với cậu về một thứ rất nghiêm túc!”

“Cậu đã gọi tớ là thằng hề rất nhiều năm rồi,” Kid trả lời, và vặn chìa khóa. “Không phải bây giờ cậu đã quen với điều đó rồi sao Aoko?”

“Kaito!”

“Cái gì?”

"Cậu gần như đã biến mất trong một vài tháng vừa qua! Giống như cậu đang… bị kéo ra khỏi tớ, và tớ ghét điều đó!” Giọng cô lúc này nghe thật run rẩy, và nó khiến cậu nghĩ tới Ran. Đáng lý lúc này cậu nên đi lên lầu và để lại sự riêng tư cho Kid, nhưng Shinichi lại cảm giác bản thân như bị bám rễ tại nơi mình đang đứng, và không thể ngừng việc nghe trộm lại. “Cậu đang làm gì vậy? Tại sao cậu không nói cho tớ biết về nó?”

“Tớ có cần phải báo cáo về nơi ở của mình hay không?” Kid lớn tiếng và Shinichi nghe thấy tiếng lùi bước của Nakamori. “Tớ chưa hề bỏ bất cứ tiết học nào hay làm gì khác, vậy cậu còn muốn gì nữa?”

“Chúng ta đã từng làm mọi chuyện cùng nhau!” Sau một khoảng dừng dài, giọng nói phát ra rõ ràng mang theo sự đau đớn. “Nhưng mấy ngày gần đây, giống như có một bức tường lớn ở giữa chúng ta. Giống như... tớ chỉ được cho phép nhìn thấy một góc của cậu. Tại sao?”

Ran. Giống như Ran vậy. Shinichi và Kaito đã để lại hai trái tim vỡ vụn đằng sau họ, cho dù họ cũng đã cùng lúc làm vỡ nát trái tim của chính bản thân mình.

“Aoko,” Kid lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng hơn. “Tớ không phải là người bạn duy nhất của cậu. Tớ cũng không phải là người bạn thân nhất mà cậu có, vì tớ không nhạy cảm và bất cẩn, phải không?”

“Cậu đã luôn là người…”

“Tớ có lẽ sẽ đi du học,” Kid cắt ngang lời cô. “Mọi chuyện sẽ không giống như khi chúng ta còn nhỏ mãi mãi, cậu biết điều đó, phải không?”

Nakamori thì thầm điều gì đó nữa nhưng Shinichi không nghe thấy, và chỉ nghe thấy tiếng cười khô khan buồn bã của Kid.

“Cậu chỉ nghĩ bản thân mình như vậy,” anh đáp lời, chắc chắn và chậm vãi, và đủ lớn để Shinichi nghe thấy nó. “Bởi vì cậu nghĩ về tớ giống như cách mà cậu đã luôn nghĩ, mặc cho thực tế tớ đã không còn giống như vậy nữa.” Anh bật cười, và tiếp đó là nỗi buồn, Shinichi như thắt nghẹn trong lồng ngực. “Nhưng tớ vẫn thích việc cậu nghĩ tớ giống như tớ ở quá khứ.”

Một âm thanh thì thầm gì đó nữa phát ra, sau đó là tiếng bước chân của Nakamori khi cô bỏ chạy, để lại Kid mở cánh cửa phòng khách và ngước nhìn thấy ánh mắt của Shinichi. Anh cười, mong manh và nhún vai.

“Cậu nghe hết rồi?” Trông anh có vẻ không quá buồn về điều đó. Shinichi liếm môi mình.

“Không hẳn. Tôi không nghe thấy tiếng của Nakamori.”

“Cô ấy nói cô ấy yêu tôi.” Bây giờ, khi Kid vươn bàn tay xoa mái tóc của mình và cởi bỏ dây kéo áo khoác, Shinichi có thể nhìn thấy bàn tay đang run rẩy của anh. “Tôi…”

Như có thứ gì đó chạy ra khỏi dạ dày của Shinichi, và cậu kiên quyết từ chối thừa nhận điều đó. “Không phải cậu…”

“Không có gì thay đổi kể từ khi tôi nói với cậu về cô ấy,” Kid nói, nhanh chóng và gay gắt, vứt chiếc cặp lên mặt đất mà không bận tâm tới nó. “Điều khác biệt duy nhất chính là hiện tại cậu biết cô ấy là ai.”

Shinichi ôm lấy bản thân mình, chà xát bàn tay lên lớp len ấm áp của chiếc áo khoác ngoài khi Kid đá tháo chiếc giày ra và bước lên trên sàn nhà gỗ cứng. Cậu không hề nói bất kỳ điều gì khi chiếc áo khoác đồng phục gia nhập với áo khoác của anh cùng đáp lên sàn nhà.

“Ba năm về trước, việc Aoko phải lòng tôi là một điều gì đó mà tôi mong muốn.” Kid lột đôi vớ ra và cuộn chúng lại với nhau. Bây giờ anh đứng ở đó, với đôi chân trần và trông thật lạc lõng. Shinichi tiếp tục chờ. “Tôi nhận ra việc bản thân phải lòng cô ấy khi chúng tôi còn đang ở năm hai của trường trung học. Tôi đã không biết mình phải làm gì để giải quyết nó, nên tôi cứ tốc váy cô ấy miết, rồi lại tán tỉnh các cô gái khác để cô ấy không biết tôi nghĩ cô ấy thật đặc biệt.”

“Tôi cũng trêu chọc Ran rất nhiều,” Shinichi nói. “Đám con trai thì khá ngốc nghếch, phải không?”

“Thậm chí là với những đứa thông minh như chúng ta,” Kid đồng ý. “Năm ngoái, cô ấy cũng bắt đầu thích tôi, và đó là khi tôi nhận ra điều này sẽ không thể nào tiếp diễn.” Anh chà sát gương mặt bị cái lạnh làm cho ửng đỏ bằng hai tay. “Thật ra mọi thứ dần trở nên tệ hơn bởi vì cô ấy trông có vẻ thật…” Anh bước tới chỗ Shinichi, tiếp đó quỳ đầu gối xuống để có thể ôm lấy cậu, đặt má lên vai Shinichi và chôn mặt vào cổ cậu. “Tôi đã lừa dối cô ấy quá lâu đến nỗi nó gần như trở thành bản năng.”

Cậu nhớ đến lần ngồi cạnh Kid trong công viên, kể vai sát cánh khi Kid vuốt tóc cậu, nghe Kid kể về tất cả những lời nói dối giữa anh và người con gái anh yêu. Tất cả lời than phiền. Con đường mà cả hai bọn họ phải chọn. “Tôi hiểu.”

“Tôi biết. Cậu và tôi, thám tử, chúng ta là hai mặt của một đồng tiền.” Cánh tay của Shinichi bị mắc kẹt ở giữa, và cẳng tay bị ép vào xương ức của Kid. Cậu có thể cảm nhận được nhịp đập mãnh liệt trong trái tim anh. “Cô ấy chỉ biết được một mặt của tôi, và yêu một mặt của tôi, không phải toàn bộ mọi thứ,” Kid nói ở bên cổ Shinichi, hơi thở ấm nóng và dính dính ngay cả khi khi mũi cậu vẫn bị lạnh cóng bởi cái chiều mùa đông. “Không phải chính cậu đã nói rồi sao? Tôi là Kid. Kaito là một phần của tôi, nhưng nếu tôi buộc chỉ có thể trở thành Kaito… tôi không biết rằng liệu một lúc nào đó tôi sẽ cảm thấy như mình không chỉ giả vờ là chàng trai mà cô ấy biết. Hơn nữa, tôi vẫn còn một nhiệm vụ, và…”

“Và?” Shinichi hỏi, khi những ngón tay của Kid luồn vào trong chiếc áo len dệt của cậu, khiến cậu phải cúi xuống dưới áp lực mạnh mẽ từ cái ôm của Kid, và tựa má mình vào mái tóc bồng bềnh của anh.

“Tôi có cậu,” Kid nói. Ánh mắt đó trong suốt và đen nhánh. “Như vậy là đủ rồi.”

------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

145 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page