Shinichi biết liều thuốc kia không có tác dụng gì khác ngoài việc cứu chữa tạm thời, nhưng điều đó không khiến sự khó chịu dịu nhẹ đi khi hiệu quả giảm dần và rõ ràng hơn bằng việc thời gian ngủ của cậu tăng lên, những cơn run tay, chán ăn cùng với sự buồn nôn liên tục diễn ra.
Ngay sau khi Kid hoàn thành hai tuần học cuối cùng trước khi kỳ nghỉ đông đến, và nói chuyện điện thoại với Nakamori Aoko và một người nào đó tên Akako về việc mình sẽ đến thăm mẹ ở Vegas trong kỳ nghỉ đông, Shinichi bắt đầu viết thêm các ghi chú về tổ chức Áo đen. Đó là tất cả những gì cậu biết, bao gồm cả suy đoán, như vậy những điều tra mà cậu đã thu thập qua các vụ án trong vài năm qua sẽ không bị mất đi. Cậu lưu tất cả vào một đĩa flash mà mình không bao giờ sao lưu hay cắm vào laptop mỗi lúc nó kết nối wifi.
Cậu biết Kid nghĩ điều này thật phiền phức. Cậu có thể nhìn thấy nó trong mắt anh mỗi lần anh nghĩ Shinichi quá tập trung trong việc ghi chép, hơn nữa cậu cũng có thể nếm thấy nó trên môi Kid cùng với vị bánh nhung đỏ khi anh về nhà sau một buổi chiều đi ra ngoài với Nakamori.
“Cậu nói chuyện với quý cô nhỏ kia rồi chứ?” Kid đã hỏi vào một tối nọ, những ngón tay cẩn thận của anh luân chuyển tuần tự đồng xu khi Shinichi chọc vào tô mì udon mà Kid đã mua về cho cậu từ một cửa hàng gần nhà. Tô của Kid đã sớm trống rỗng, và mặc dù anh không nhìn Shinichi, cậu cũng biết rõ việc Kid đang quan sát xem cậu ăn bao nhiêu. “Cô ấy có có thể giúp được gì đó.”
“Mới hai tuần kể từ lần cuối chúng tôi nói chuyện,” Shinichi trả lời. “Cô ấy đã tốn cả tháng trời để có thể nghĩ ra thứ này, và cả tháng để ra được viên thuốc. Khoa học không hoạt động như vậy.”
“Tôi không biết khoa học có thể làm được một nửa những gì mà mọi chuyện đang diễn ra,” Kid đáp lời, tung ba đồng xu từ lòng bàn tay và biến chúng thành đống giấy khi bay lên. Một vài rơi lên tóc Shinichi, cậu gỡ những mảnh rơi vào tóc mái mình và mặc kệ những nơi khác. “Ví dụ, quay ngược thời gian.” Anh nắm hai tay lại và chống khủy tay lên mặt bàn.
Trông anh có vẻ uể oải và mệt mỏi. Mọi thứ thật yên tĩnh, khi nói đến cuộc điều tra của bọn họ, nhưng cứ cách vài ngày Kid lại đi tới Beika để kiểm tra những người bạn cảnh sát của Shinichi và đám nhóc, thậm chí cho dù Shinichi đã nói điều đó không cần thiết. Hơn nữa, giữa những việc đó, một đống việc nặng nhọc chuẩn bị cho kỳ kiểm tra đầu vào đại học vào tháng Hai đang chồng chất lên người anh, gần đây Kid đã không ngủ đủ giấc.
Còn Shinichi cậu thì ngủ gần như mọi lúc, việc kéo dài thời gian thức giấc chỉ nhấn mạnh thêm cơn đau cùng với sự chóng mặt và cả cảm giác vô dụng khi cậu đang giải quyết đống kế hoạch của mình. Cậu cẩn thận không phản ứng khi Kid cho mình xem bức hình chụp Mori, Ran và Hondou Eisuke đang ăn tối cùng vài giám đốc điều hành truyền hình muốn làm một chương trình trinh thám, bàn tay Hondou đặt trên tay cô ấy, thay vào đó đồng ý việc hoàn thành mua vé tới Paris khi Kid được nghỉ học trong kỳ nghỉ đông, và nhờ James Black lấy địa chỉ của Mericer cho cậu bằng việc sử dụng tài nguyên của FBI. Cậu từ chối suy nghĩ về việc Haibara có lẽ sẽ dùng tốc độ nhanh hơn để tìm ra lượng thông tin đó cho cậu, hay Takagi với việc truy cập internet chậm chạp nhưng lại khéo léo đến không ngờ trong việc điều tra của cảnh sát.
Shinichi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhớ Edogawa Conan, thành thật mà nói, cậu không nhớ. Mặc dù đúng là cậu có nhớ những mối liên kết mà mình đã tạo ra khi còn là Edogawa Conan - mọi mối quan hệ mà cậu không thể tạo dựng khi là một Kudo Shinichi ngạo mạn, giàu có, nổi tiếng và không thể chạm tới. Trước khi có sự biến đổi, Shinichi chưa bao giờ nghĩ mình cô độc. Nhưng sau đó, khi mà cậu đã nhìn thấy mọi thứ sẽ như thế nào khi cậu để bản thân mình tin vào người khác, khi vươn tay ra… Tiếp đó cậu đã phải đối mặt với các loại cô lập khác nhau, thậm chí cả khi sự đơn độc cuối cùng được khắc phục bởi sự đồng hành của những người như Heiji và Haibara, người biết sự thật cậu là ai trong khi những người khác thì không.
Đồng thời trong cùng thời gian đó, được ở cùng với Kid trong một không gian mới là sự thở phào gần như không thể đo đạc được. Khi lại được là Shinichi, cho dù cơ thể vẫn là Conan, giống việc trút bỏ chiếc áo khoác nặng cân khi mùa xuân đang dần tới, bất chấp cái lạnh buốt của không khí bên ngoài ngôi nhà thơ ấu của Kid thường xuyên nhắc nhở cậu rằng bây giờ là chớm đầu mùa đông.
Với Kid, Shinichi không thể che giấu điều gì nên cậu không cần cố gắng mà để mặc cho anh nhìn thấy bản thân mà không cần đeo mặt nạ hay dùng mưu mẹo. Kid biết Shinichi đang ốm, nhưng không hề ép buộc cậu, hoặc nói cậu cần phải làm gì hay hành động như thế nào. Có lẽ lý do bởi vì cả hai luôn tránh việc bị ép buộc nên họ có thể hiểu đối phương rất rõ. Bằng cách nào đó Kid có thể đồng thời cho Shinichi không gian mà mình cần trong lúc chưa từng cách biệt quá xa. Shinichi khá ngạc nhiên về điều đó và thầm ước rằng, trong những khoảnh khắc vượt qua ý chí sắt đá của mình mà không nghĩ tới sau này, cậu sẽ có nhiều năm và nhiều năm hơn nữa để học cách thấu hiểu Kid giống như cái cách mà Kid có thể hiểu rõ cậu.
Cuộn tròn người cùng nhau trên chiếc giường đôi của Kid vào buổi tối, trong lúc Shinichi đang lờ mờ giữa ý thức và Kid thì hoàn toàn tỉnh táo, anh kể chuyện cho đến khi cậu đi vào giấc ngủ bằng những lý thuyết về kỹ thuật của Hàn Quốc trong thời kỳ Joseon, hay sự ảnh hưởng của con đường tơ lụa đối với tính thẩm mỹ trong thiết kế châu Âu. Còn Shinichi thì đáp lời với những câu sửa chữa lầm bầm hoặc bàn tán hoặc yêu cầu giải thích chi tiết, liên tục tự hỏi làm cách nào để có điểm chung với Kid, người là đối thủ, đôi khi là bạn rồi lại biến thành một điều gì đó hoàn toàn khác.
Cùng lúc, cậu tự hỏi liệu Kid có bao giờ cảm thấy giống vậy.
“Có vẻ cậu đang suy nghĩ quá nhiều về vài thứ,” Kid nói với cậu, vào một buổi sáng sau khi ăn xong ngày đầu tuần thứ hai khi Shinichi ở cùng anh. “Chỉ là nước cam ép thôi, không phải là ý nghĩa của cuộc sống,”
“Tôi chỉ đang nghĩ rằng tôi…” Shinichi nhìn xuống bàn, nghiên cứu đường vân gỗ, cả cách chia động từ cho các từ tiếng Pháp mà mắt cậu đang nhìn tới. “Có vẻ tôi thích sống với cậu.”
“Oh,” Kid nói, và anh mỉm cười, sáng chói đến mức bừng sáng cả căn phòng bếp vào một buổi sáng ú ám và buồn tẻ, khi bầu trời chuẩn bị có tuyết hay mưa đá. “Tôi cũng thích sống với cậu, thám tử. Ngôi nhà này quá yên tĩnh khi chỉ có mình tôi.”
“Cậu không bao giờ im lặng,” Shinichi trả lời, bởi vì đó là sự thật: Kid luôn luôn ngân nga hoặc gõ ngón tay hoặc chơi với thứ gì đó gây ra tiếng động.
“Đó là bởi vì tôi đã quen với việc lấp đầy sự im lặng,” Kid nói, nụ cười không hề giảm đi một chút nào, đôi mắt anh dán chặt vào Shinichi và chứa đầy thứ gì đó khiến cậu như chìm vào trong đại dương. “Vậy, tôi có thể thuyết phục cậu tham gia một chuyến đi với tôi chưa, người bảo vệ sau lưng?”
“Paris vẫn chưa đủ?” Shinichi nói, lấy cốc nước cam và uống vài ngụm, tiếp đó hài lòng đặt xuống khi dạ dày không từ chối nó. “Tôi phải mắc kẹt với cậu trên máy bay trong mười hai tiếng rưỡi.”
“Mắc kẹt khiến nó nghe có vẻ chẳng thú vị gì,” Kid nói, những ngón chân trần lạnh cóng cù vào bắp chân của Shinichi dưới gầm bàn, và cánh tay họ chạm vào nhau. “Tôi không có gì ngoài sự thú vị mỗi khi tôi buồn chán.”
“Không phải thú vị ngang hàng với nguy hiểm sao, nếu nói tới những ngày gần đây?” Shinichi nhướng mày, nụ cười toe toét của Kid kéo dài thành một thứ gì đó gần như hưng phấn.
“Nếu nói về điều đó, không phải hai chúng ta luôn có sự trùng lặp đáng kể sao,” Kid đáp lời. Shinichi che dấu nụ cười đằng sau một ngụm cam ép khác trong lúc kid trượt cánh tay qua hông và kéo cậu lại gần hơn.
Ngày học cuối cùng của Kid trước khi kỳ nghỉ đông tới, Shinichi đã ngồi trong phòng khách chờ đợi anh trở về. Cả hai người họ đã sắp xếp hành lý cho chuyến đi hai tuần, và Shinichi đã làm thủ tục cho chuyến bay của họ trước thời hạn. Cậu cố ý đánh vần sai tên của mình khi mua vé, chuyển đổi hai chữ ‘a’ và ‘w’ trong Edogawa trên vé trong trường hợp Chianti, Kanami hoặc bất kỳ ai đó liên quan đến một trong hai người điều tra sự việc. Cậu đã để riêng vé của Kid, vậy nên khi bọn họ đến sân bay cùng nhau, khi đã có đủ hộ chiếu thì điều đó vẫn sẽ dễ dàng hơn khi coi đây là lỗi chính tả do máy tính đánh sai thay vì cố ý đọc sai tên. Thực tế là việc ở trong cơ thể trẻ con sẽ giúp cậu làm điều này dễ dàng hơn.
Áo chống đạn của hai người đã được gửi tới khách sạn ở Paris và được đặt dưới tên của Kid. Anh và Shinichi đã cân nhắc về nó trong vài ngày, nhưng cuối cùng, logic vẫn chiến thắng. Máy quét tại sân bay có thể phát hiện ra áo chống đạn nếu như họ mặc nó hay cho dù có bỏ nó vào hành lý.
Mọi thứ đã được sắp xếp. Tất cả đã sẵn sàng cho chuyến đi.
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments