“Có ý tưởng?” Kid hỏi khi đọc đến phần ghi chép cuối cùng của vụ trộm, thứ mà shinichi nhớ là không thể giải được khi cha cậu lần đầu tiên đưa cho cậu đọc cái này. Shinichi kéo tờ giấy lại gần khi Kid nói xong.
“Kid, cậu phát âm những thứ này thế nào? Dùng âm tiết Tiếng Nhật ấy?”
“Tiếng Pháp thực ra là tiếng Nhật, chỉ là một sự thay thế đồng âm được thực hiện để phù hợp với chủ đề của cuốn tiểu thuyết.” Kid thở dài và nó khiến tai cậu nhột nhột. “Thông minh.”
“Tôi hay bố tôi?”
“Cả hai,” Kid nói. “Bây giờ, thì đặc biệt là cậu.”
“Mật mã là một trong những chuyên môn của tôi,” Shinichi tiếp lời, biết rằng Kid sẽ nghe được tiếng cười trong giọng nói của mình.
“Oh?” Kid nói, nhẹ nhàng liếm môi Shinichi. “Vậy cùng nhìn xem chuyên gia làm việc nào.” Anh nguệch ngoạc chữ katakana bên cạnh mỗi chữ rồi đưa cho bút cho Shinichi.
Shinichi lấy từng bộ katakana và sắp xếp chúng theo thứ tự thành một chuỗi liên tục, không biết lúc nào khoảng trống mới kết thúc.
“Hattori và tôi đã từng thi đấu những câu đố giống như thế này,” cậu lơ đãng nói, gõ đầu bút lên miệng mình. Thật vô nghĩa phải không? Chỉ là một mớ âm thanh có thể tạo thành vô số từ, nhưng lại không tạo ra câu nào có nghĩa. Có lẽ Shinichi đang đi sai hướng. “Hoặc là cùng nhau giải quyết chúng."
“Nghe có vẻ thú vị thật đấy,” Kid nói. “Tôi thì lại thích cạy khóa và chế tạo robot giống bản thân tôi.”
Shinichi liếc mắt từ tờ giấy sang Kid rồi lại quay lại về mấy chữ cái katakana. Hay là ông ấy đã chuyển nó thành ngôn ngữ khác. Không, đây phải là tiếng Nhật, nếu như đặt chúng vào toàn bộ những ghi chú còn lại của vụ trộm đều được ghi bằng tiếng Nhật. Phải có manh mối ở đó, Shinichi chắc chắn điều đó. “Robot… giống bản thân mình?”
“Tôi nên giới thiệu cậu với RoboKaito,” Kid vui vẻ nói, cánh tay vòng quanh bụng Shinichi siết chặt thêm. “Aoko ghét cậu ấy. Gần đây tôi mới lập trình cho cậu ta chỉ nói Tiếng Anh, nên nếu cậu hỏi cậu ta câu hỏi bằng Tiếng Nhật, phỏng chừng cậu ta sẽ hiểu nó bằng cách chia nhỏ các âm thanh, giống như Siri trên iPhone. Một cái lập trình khá phức tạp, nhưng tôi thừa nhận tôi có thể ghép hầu hết các mã lại với nhau nhờ nhiều nguồn khác nhau và làm cho nó hoạt động với một số sửa đổi.”
Shinichi lại ngước lên và ngây người nhìn Kid, gần như là mũi chạm mũi với anh. “Trong khoảng thời gian rảnh rỗi nào mà cậu lại có thể tạo ra một con robot giống bản thân mình với mục đích duy nhất là làm phiền bạn bè, rồi từ đó lại lập trình cho nó khả năng nhận diện giọng nói có thể xác định đầu vào có thể có từ một người hoàn toàn khác...” Shinichi dừng lại, Kid chạm nhẹ vào trán cậu.
“Này? Thám tử?” Kid bật cười. “Đó là một gương mặt dễ thương khác của cậu mà tôi luôn luôn thích. Cậu tìm ra cái gì rồi sao?”
“Mấy từ katakana này không phải đại diện cho bất kỳ tiếng Nhật nào. Nó đại diện cho tiếng Anh,” Shinichi nói, trong lúc Kid vươn tay để cầm lên quyển sách và tờ giấy. “Chúng ta muốn những thứ này phải trở thành tiếng Anh. Chữ katakana là sự thay thế đồng âm cho các từ tiếng Anh, và nó được đặt trong các từ tiếng Pháp với mục đích để làm nổi bật lên các từ.” Shinichi nhìn xuống chuỗi katakana. “Nếu tôi đọc nó lên, nó rất giống với các câu tiếng anh. ‘Yêu cầu đầu tiên để trở thành một nhà ảo thuật gia là gì?’ (What’s the first rule of being a magician?)”
Kid giật mình, cùng với chuyển động sắc bén, khuỷu tay đánh vào bản sao đặc biệt của quyển ‘Giết người bên sông Seine’ khiến nó rơi xuống sàn. Một mảnh giấy với mép đã ố vàng trượt ra từ phía sau cuốn sách và dừng lại ở giá đỡ bánh xe của chiếc ghế mà anh và Shinichi đang ngồi chung. “Yêu cầu đầu tiên…”
“Cậu biết nó không?” Kid đặt cuốn sách trở lại mặt bàn, điều chỉnh tư thế Shinichi để trọng lượng cậu ngồi vững lại trên đùi anh, bờ ngực nóng hổi của anh lại lần nữa áp lên lưng Shinichi khi anh vươn tay cầm lấy tờ giấy. “Cái gì vậy?” Shinichi hỏi.
Tiếng hít mạnh của Kid khiến Shinichi quay lại. Cậu đặt một tay lên vai Kid để giữ thăng bằng khi cậu nhìn thấy gương mặt ngạc nhiên của Kid. Anh nhìn lại và đưa cậu mảnh giấy ố vàng. Shinichi nhận ra đó là tờ giấy mà Kid đã từng sử dụng để ghi chép các vụ trộm. Cha cậu có một số tờ được ép nhựa và đặt trong quyển sổ của mình.
“Kaito: câu trả lời sẽ mở ra cánh cửa.” Kid mỉm cười. “Đó là những gì mà bố tôi đã để lại trong quyển sách.”
“Quyển sách này được viết trước khi chúng ta được sinh ra,” Shinichi tiếp lời. “Có lẽ mãi đến sau này ông ấy mới để lại nó cho cậu.”
“Yêu cầu đầu tiên để có thể trở thành một ảo thuật gia, Bố tôi đã bảo phải quản lý tốt biểu cảm gương mặt,” Kid khẽ nói. “Đó là câu trả lời. Poker face.”
“Vậy những gì mà chúng ta cần,” Shinichi cũng thì thầm, “là tìm ra cánh cửa.”
“Có lẽ là…” Những ngón tay Kid mân mê gấu áo sơ mi Shinichi, thỉnh thoảng ánh mắt liếc dọc theo lớp da bên dưới. Shinichi nghi ngờ Kid thậm chí còn không nhận ra, cách mà ánh mắt anh lướt qua với những suy nghĩ nửa vời.
“Căn hộ ở Paris,” Shinichi kết câu. “Ông ấy có lẽ đã nói gì đó khó hiểu với bố tôi, và bố tôi đã dùng quyển ‘Án mạng bên sông Seine’ để đáp lời. Một trò chơi khác giữa hai người bọn họ.” Cậu nhớ đến toàn bộ cuộc rượt đuổi mà Kaito Kid trước đây đã vô tình dẫn Shinichi vào khi cậu còn là một đứa nhỏ.
“Vậy là bố tôi đã dùng quyển sách của Kudo Yusaku làm lời nhắn gợi ý dành cho tôi, đồng thời, ông ấy cũng biết giữa chúng ta có một thứ gì đó mà không một ai khác có thể trả lời, dù họ có tìm ra mật mã.”
“Mọi lời chỉ dẫn đều hướng tới căn hộ và Mercier,” Shinichi nói, bàn tay trượt dọc theo vai Kid rồi lên đến cổ, dừng lại tại mạch máu đang đập kia. “Từ đó chúng ta có thể tìm lời giải thích cho những gì mà tên sát nhân muốn ở Kaito Kid, và ngăn cản chúng khỏi việc chạm tay tới bất kể thứ gì được gọi là Pandora đó, giống như mong muốn của bố cậu vậy.”
“Ừ,” Kid đồng ý. Shinichi có thể cảm nhận được từng âm tiết dưới lòng bàn tay mình. “Cũng hy vọng trong quá trình đó, chúng ta có thể khiến một vài con quạ của cậu ngã xuống.”
“Hy vọng vây,” Shinichi đáp lời, nghiệt ngã, nghiêm túc và tràn ngập cảm xúc, bởi đây có thể là cơ hội cuối cùng của cậu để thử lấy điều đó. “Nếu chúng ta có đủ may mắn.”
Kid đặt tay mình lên tay cậu. “Đừng quên, thám tử,” anh nói, nuốt sống Shinichi bằng màu xanh dương vô tận trong ánh mắt. “Tôi rất may mắn.”
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments