“Không phải chúng ta có mật mã cần giải quyết à?” Shinichi hỏi và nhận được cái gật đầu từ Kid.
“Tôi cho cậu xem sào huyệt bí mật của mình nhé?” Anh ngồi dậy. Shinichi vẫn còn mệt và đau đầu khi đi theo Kid. Mái tóc anh rối hơn so với bình thường, và lúc này trông thật… Shinichi chưa từng có ý nghĩ mình sẽ bị thu hút bởi một người đàn ông, nhưng có lẽ chỉ là cậu chưa bao giờ xem xét đến khía cạnh đó.
Dù gì việc bị thu hút bởi vẻ bề ngoài chỉ là sự kết hợp hoàn hảo giữa hormon và pheromone, và có thể là một vài yếu tố về sự tương xứng trên khuôn mặt, chiều cao hoặc tỷ lệ mà trước đây Shinichi không để ý tới. Cậu luôn có thể phớt lờ đi một vài thứ ở những người mà cậu không hề quen biết, bên cạnh đó, cậu đã từng rất yêu Ran - linh hồn của Ran, ngọn lửa của Ran. Có lẽ đó là thứ giống với Kid. Có lẽ Shinichi cảm thấy anh quá lôi cuốn bởi vì cậu biết rõ sự thông minh, sức quyến rũ cùng với sức hút tuyệt đối ẩn sau những biểu cảm luôn thay đổi đó.
“Rốt cuộc thì cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Shinichi khô khốc đáp lời, gạt bỏ những suy nghĩ đó qua một bên mặc cho cảm giác nhói nhói ở môi và ký ức về nụ hôn của Kid ở cổ. “Bốn? Cái gì gọi là sào huyệt bí mật?”
“Đi thôi nào, người bảo vệ sau lưng,” Kid nói, dường như không quá bận lòng về nó. “Để tôi cho cậu xem nơi chúng ta có thể trốn sau khi đánh sập cái ngân hàng đó ở Texas.”
“Tôi không phải tội phạm,” Shinichi nói, đưa Kid cái điện thoại của Conan. “Cậu tiêu hủy thứ này giúp tôi với.”
“Ừ,” Kid nhận lấy nó. Sau một vài lần suy ngẫm, anh lấy thẻ sim ra, bỏ nó vào túi rồi dẫm nát chiếc điện thoại dưới chân. Quả bóng lăn trên sàn gỗ cứng và dừng lại ở chân bàn của Kid. “Nhưng tôi sẽ giữ lại thứ này.”
“Để làm gì?” Shinichi hỏi, Kid nhún vai.
“Biết đâu có lúc nó lại giúp ích thì sao.”
“Đừng làm mất nó.”
“Được rồi thám tử, nhìn tôi trông có giống một người sẽ làm mất đồ không?” Kid gãi gãi vùng cổ mình. “Dù cho có một lần tôi vô tình làm rơi viên đá lấy được sau vụ trộm vào miệng một con cá.”
“Cái gì!”
“Hmmm, có lẽ tôi sẽ kể cho cậu nghe cả câu chuyện nếu như cậu tiến vào sào huyệt bí mật của tôi.” Anh nhặt lên một mảnh lớn từ chiếc điện thoại của Shinichi và vứt nó vào thùng rác, tiếp đó tiến tới và đứng trước mặt Shinichi và cầm lấy tay cậu. “Đi chứ?”
Shinichi nắm lấy nó. “Sao cũng được.” Cậu trượt xuống sàn nhà. “Không biết tại sao nhưng tôi chưa từng nghĩ cậu lại lộn xộn như thế này.”
“Thường thì không,” Kid nói. “Suy nghĩ của tôi gần đây thường… trôi dạt về nơi nào đó.” Anh gãi cổ. “Cậu biết đấy, với việc theo dõi những kẻ bất tử, né tránh mấy viên đạn và những chuyến đi tới Osaka trong lúc mạng sống nhiều lần bị đe dọa.” Anh bước đến gần bức ảnh của cha mình và nở một nụ cười toe toét qua vai. “Nhưng mà hình như đó lại là ngày bình thường của cậu.”
“Những kẻ bất tử chỉ xuất hiện đâu đó một lần một tháng,” Shinichi trả lời. “Hầu hết thời gian chỉ là những vụ giết người và đi đâu đó.”
“Nếu nhìn tổng thể,” Kid lặp lại, tiếp đó anh ôm Shinichi lên. “Giữ chặt nhé, thám tử.”
“Bỏ tôi xuống ngay lập tức...” Shinichi nghiêm túc nói, nhưng khi Kid nhấn vào phần khung của bức tranh và khiến cho nó xoay vòng, cậu không còn cách nào khác ngoài việc vòng tay ôm quanh cổ Kid khi cả hai rơi vào vùng trời tối đen.
Cậu tiếp đất một cách thô bạo trong cánh tay Kid, chân và một khủy tay ép vào tay ghế sang trọng màu nhung đỏ. Một dãy bóng đèn sáng lên, để lộ ra căn phòng giống như sự kết hợp giữa phòng ăn và gara Mỹ những năm 60. Đồng hồ trên tường đối diện được làm bằng những bánh răng treo lơ lửng cùng với một chiếc máy hát tự động bằng nhựa phát nhạc jazz khiến mọi thứ trở nên sống động.
“Có một cái máy hát giống như vậy ở Blue Parrot,” Shinichi nói, khi mắt cậu lướt qua bàn làm việc, nơi khẩu súng bài của Kid bị chia thành nhiều mảnh, một chồng lá bài sắc nhọn, cạnh được bọc kim loại nằm bên cạnh các bộ phận. “Cậu đã gửi cho tôi thực đơn sushi từ nhà hàng bên cạnh dưới dạng mã hóa.”
“Ông Jii đang vận hành Blue Parrot,” Kid nói, đứng dậy và để Shinichi xuống đất. “Tôi có quyển ‘Án mạng bên sông Seine’ của cha tôi ở đâu đó dưới này.” Anh bước tới kệ sách và bắt đầu tìm kiếm.
Shinichi tranh thủ liếc mắt nhìn xung quanh. Các lá bài nằm ở mọi nơi, ở mọi hình dạng và kích thước khác nhau cùng với khác biệt ở mặt sau. “Cậu chưa từng dùng mấy thủ thuật lá bài với tôi,” Shinichi nói, Kid ngạc nhiên nhìn cậu.
“Cậu thích mấy trò với lá bài?”
“Đôi lúc,” Shinichi nhặt lên một bộ bài. “Tôi có một ký ức, về lúc còn nhỏ, khi mẹ tôi luyện tập về những thủ thuật với mấy lá bài mà bà ấy đã học được từ ‘thầy’ của bà ấy. Thậm chí ngay cả khi tôi chỉ mới bảy tuổi, tôi vẫn có thể nhìn thấu nó, nhưng tôi chưa từng biết đó là vì bà ấy không giỏi hay là bởi vì mấy trò với lá bài có thể dễ dàng để nhìn qua.”
“Tôi có thể thử một lần qua mắt cậu,” Kid nói. “Đó chắc chắn là tất cả những gì mà tôi sẽ cố gắng làm.”
“Và cậu sẽ không cho tôi thấy những mánh khóe.” Shinichi cảm thấy sởn gai ốc. “Nghe có vẻ vui đấy.”
“Cậu luôn thích thử thách.” Kid lôi ra một quyển sách từ dưới chồng những thứ trông giống như văn bản kỹ thuật và vẫy nó một cách đắc thắng. “Một trong những tính cách tuyệt nhất của cậu.”
“Cậu biết tôi mang theo quyển của bố tôi chứ?”
“Ừ,” Kid đáp lời, bước tới chỗ máy tính ở trong góc phòng. Có một cái bàn và ghế ở đó, và gần như ngay lúc cậu tiến gần tới nó, Kid đã ôm cậu lên và đặt cậu ngồi trên đùi mình. “Nhưng có một vài điểm khác biệt ở trong bản của bố tôi.”
“Như?”
“Bìa sách,” Kid nói. “Thật ra tôi đã chú ý tới nó. Nhìn vào Nam tước bóng đêm đi.” Anh rướn người về phía trước, cho tới khi má anh chạm vào má cậu. “Cái mặt nạ ấy.”
Shinichi nheo mắt, và khi nhìn rõ nó, mắt cậu mở to. “Đó là cỏ ba lá?”
“Tôi đã luôn chú ý tới nó,” Kid tiếp tục. “Khi quyển của bố cậu không có, tôi nghĩ có lẽ có điểm khác biệt gì đó giữa hai phiên bản.”
Anh mở quyển sách ra và nhanh chóng lướt qua ghi chú của vụ trộm đầu tiên.
“Cậu nhớ cả số trang?”
“Cậu nghĩ làm cách nào mà tôi có thể trở thành một tên trộm part-time chuyên nghiệp và một học sinh full-time với đời sống bình thường?” Anh cười khúc khích ngay bên tai Shinichi. Cậu không chắc liệu có phải tai mình đã luôn nhạy cảm như vậy hay cậu chỉ nhạy cảm khi ở gần Kid. “Tôi chỉ nhớ những gì cần thiết.”
“Tôi biết trí nhớ của cậu rất tốt. Tôi cũng biết cậu thức nguyên một đêm để đọc nó, nhưng khả năng ghi nhớ của con người sẽ giảm xuống nếu thiếu ngủ.”
“Ngây thơ,” Kid nói, chỉ vào phần ghi chú vụ trộm. “Nó khác nhau.”
“Về số chữ?”
“Không, về cấu trúc. Ở bản sao mà tôi đọc vào tối hôm qua, ghi chú về vụ trộm được nằm trong các đoạn văn bản, nhưng ở đây, nó được tách ra ở các điểm dường như ngẫu nhiên thành các dòng.”
“Các từ tiếng Pháp có giống nhau không?” Shinichi hỏi, và Kid tiếp tục tìm các ghi chú tiếp theo, rồi lại tiếp theo.
“Cho đến giờ thì giống. Mặc dù với cách văn bản di chuyển như thế này…”
“Chuyện gì?”
“Kiểm tra cái này thử xem.” Kid lấy ra một tờ giấy nháp, viết nguệch ngoạc chữ và số bên cạnh mỗi thứ. “Từ đầu tiên nằm ở dòng thứ bảy. Từ thứ hai nằm ở dòng thứ tư. Thứ ba là từ để hỏi, và nó nằm ở…”
“Dòng thứ nhất, đúng không?” Cậu nói trước khi Kid kịp lật sang trang tiếp theo.
Kid nhăn mày.
“Tôi nghĩ dòng chính là thứ tự.” Shinichi ngay lập tức nói thêm vào. “Có lẽ.”
“Quá dễ.” Kid cau mày. “Đặc biệt là khi những chữ khác được viết dưới dạng kana, chỉ có một vài chữ quá nổi bật được viết bằng tiếng Pháp.”
“Nếu vậy có lẽ không có gì đặc biệt liên quan đến tiếng Pháp.” Shinichi cắn môi dưới một cách trầm ngâm, và nhìn chằm chằm vào danh sách mà Kid đang viết ra. Anh đang viết bằng tay trái. Vậy là Kid thuận cả hai tay. Tại sao cậu chưa bao giờ để ý đến điều này? Rốt cuộc Kid đã khiến cậu ngạc nhiên bao nhiêu lần. Shinichi hướng suy nghĩ của mình trở lại với nhiệm vụ trước mắt. “Cậu nói đúng về việc nó kỳ lạ. Những chữ này đáng lý nên là…” Cậu nháy mắt. “Ah!”
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments