“Cậu muốn hôn tôi?” Shinichi hỏi, lưỡi cậu thắt lại và cổ họng như nghẹn cứng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi cùng lúc với cảm giác gương mặt nóng đến mức có thể bốc cháy. “Cậu đã bao giờ…”
Kid luôn hành động nhanh hơn so với những gì mà Shinichi có thể nhận ra, bất kể khi nào mà anh thật sự muốn. Cậu cảm nhận được bờ môi ấm áp nhấn mạnh lên môi mình trước khi kịp nhận ra Kid đã ở trên cậu, một bàn tay đặt ở đầu Shinichi, và đầu gối thì ở một bên hông khác của cậu.
Mùi hương của anh níu lấy. Và Shinichi lại một lần nữa chìm đắm, chìm đắm trong người con trai này khi Kid nghiêng đầu và liếm môi Shinichi. Cậu hơi hé miệng để Kid có thể tiến vào sâu hơn, lưỡi anh trượt vào trong miệng, khẽ khàng chà sát qua từng ngóc ngách. Mọi thứ mà cậu có thể làm chính là nắm chặt lớp áo màu xanh mềm mại của Kid để chống đỡ trong lúc bị vây quanh bởi mùi hương hoa nhài trên làn da, vị bánh gạo trên đầu lưỡi và cả mùi vải thiều thoang thoảng bên má Kid.
Khi đôi mắt nhắm lại, Shinichi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tập trung vào tiếng động khe khẽ khi lông mi anh chạm vào má cậu cùng với tiếng mút khi đôi môi họ di chuyển cùng nhau. Một phần não bộ của Shinichi vẫn còn cố chấp hoạt động lưu ý thấy đôi môi có chút nứt nẻ của Kid, rằng nụ hôn này ướt át hơn những gì mà cậu tưởng, cùng với cánh tay Kid đang run rẩy kia và nhịp đập như chạy đua trong lồng ngực khiến cậu nghĩ nó sắp bay ra khỏi cơ thể. Tuy nhiên, ở những nơi khác trên toàn bộ cơ thể lại bị trôi lạc dưới sự đè ép của lồng ngực Kid, cái cách mà Kid thở hổn hển trong miệng cậu khi Shinichi mút lấy phần môi trên không đều đó, còn cả những thứ mà cậu không có cách nào phân loại hay gọi tên. Dần chìm sâu hơn vào những động tác quá mức của Kid, Shinichi quá nhỏ bé để có thể chống lại những cảm xúc đang kéo cậu chìm vào vực thẳm, quá nhỏ bé trước mọi thứ mà Kid đang lấp đầy cậu bằng đôi môi, ánh mắt hay trái tim.
“Kid,” Shinichi thì thầm, trên đôi môi ướt đẫm nước bọt, và cả hơi thở nặng nề của Kid phả vào bên má. “Cậu thật sự…?” Cậu giơ bàn tay bé nhỏ giữa hai người, cố gắng dùng sức lực. Kid di chuyển cơ thể để có thể giơ tay nắm lấy nó.
“Chưa từng có một ai có thể đến gần để đánh lừa tôi, thám tử,” Kid nói bằng giọng trầm và khàn. “Cậu không có chọn lựa việc trở thành nhỏ bé thay vì lớn hơn. Cậu vẫn chỉ là cậu.”
Shinichi mở lớn mắt. Ánh mắt kia tối tăm và cũng đang nhìn vào cậu. “Đơn giản như vậy sao?”
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi trang điểm, mặc váy và đeo giày cao gót?” Anh nói. “Liệu cậu có còn muốn tôi hôn cậu?”
“Tôi nghĩ là mình thích màu hồng,” Shinichi nói, trước khi có thể kịp ngăn bản thân lại. Cậu quay đầu qua một bên khi nghe thấy tiếng cười khúc khích của Kid.
“Vậy còn…” Anh rúc vào chiếc cổ giờ đã lộ ra ngoài của Shinichi, chỉ ngay phía trên sợi dây chuyền rồi cắn vào đó và cào nhẹ dọc theo tĩnh mạch bằng răng. “Nếu như tôi mặc lại bộ hóa trang ở cái lúc chúng ta bắt mấy tên trộm làm giả đồ Ryoma thì sao?” Anh mút nhẹ vào đường cong quai hàm. Shinichi rùng mình, không biết điều gì đã tạo nên hơi nóng dồn dập ở bụng dưới sau mỗi cái chạm ấy. Tay cậu vẫn đang níu lấy áo của Kid, và không ngừng kéo căng nó ra. “Hay là bà già mà tôi đã cải trang ở ngôi nhà của Kichiemon?”
“Chúng đều là hóa trang.” Shinichi buông áo của anh ra để giơ tay và vòng ra sau gáy, cậu luồng những ngón tay vào mái tóc mềm mại và có chút lộn xộn kia. “Đó không phải… cậu.”
“Tôi cũng vậy,” Kid nói, hôn lên cằm Shinichi và tiếp đó tới khóe môi. “Thấy không? Tôi biết cái gì nằm dưới những lớp hóa trang đó, vậy nên điều đó sẽ không khiến tôi-”
Shinichi kéo người xuống, cắt ngang lời nói của Kid bằng đôi môi mình. Lần này, cậu cho phép bản thân mình hoàn toàn đắm chìm vào đó, để mặc cho bản thân bị kiểm soát bởi sự trêu chọc từ môi dưới của Kid và cả hàm răng của người kia. Mọi thứ khiến cậu quên đi việc bản thân mình đang không khỏe, quên đi việc Kid là một người con trai và rằng có cả triệu thứ mà cậu cần phải đi làm. Cậu để mặc bản thân, bởi vì ngay lúc này, nằm bên dưới Kid, Shinichi cảm thấy được làm chính mình, thứ cảm giác mà đáng lý cậu phải được trải nghiệm mãi mãi, vì vậy khoảnh khắc lần thứ hai khi hai đôi môi lại lần nữa dính vào nhau cùng với tác động dồn dập của bàn tay Kid lên xuống bên người, răng anh khẽ gặm cắn môi cậu. Kid cướp đi không khí của cậu trong lúc ánh mặt trời tràn vào phòng ngủ không có gì đặc biệt, trên chiếc giường đôi bình thường của Kid, hai người họ dùng chính bản thân mình quấn lấy nhau chứ không phải cố gắng trở thành bất kỳ gương mặt hóa trang nào mà họ phải trở thành.
Shinichi nghĩ, trong lúc nụ hôn của Kid dần chậm lại và anh tiến tới góc môi của cậu, tới mũi rồi tới má, hình như Kid vốn dĩ không cần phải đặt bản thân mình vào trái tim cậu. Việc đó vốn chẳng cần thiết khi mà Shinichi đã dành chỗ trống cho Kid ở nơi đó.
Điện thoại Shinichi vang lên ở túi quần sau của cậu.
“Cái nào vậy?” Kid hỏi, nhấc người lên vừa đủ để cả hai có thể thở gấp. “Conan-kun hay là Shinichi-kun?”
“Conan,” cậu trả lời. "Điện thoại của Shinichi không có nhạc chuông.”
“Không đúng nha~” Kid nói, tiếp đó Shinichi cảm thấy điện thoại của mình biến mất sau túi quần và xuất hiện trước mặt cậu, móc khóa hình quả bóng quấn giữa ngón trỏ và ngón cái của anh.
“Cậu làm gì rồi?” Giọng nói cậu vỡ vụn, bớt hẳn đi vẻ gắt gỏng thường ngày. Miệng cậu ngứa ran và dòng máu thì sôi trào. Ở phía trên, Kid trông thật khêu gợi, đôi môi và gương mặt đỏ bừng, áo sơ mi bị kéo căng và để lộ ra một bên xương quai xanh.
Shinichi nuốt xuống và trả lời điện thoại.
“Nhóc con?”
“Cô Jodie?”
Kid nhướng lông mày. “Quý cô FBI?” anh dùng khẩu hình và Shinichi nhanh chóng gật đầu.
“Cô vô tình gặp Ran và Sonoko ở siêu thị ngày hôm qua, con bé nói em quay trở lại Mỹ rồi.”
Shinichi ngước nhìn trần nhà. Kid đã (chắc là gần đây, khi xem xét độ bóng của cuộn băng keo và độ bám chắc của nó) dán một tấm bản đồ lớn của Tokyo ở đó, và ở phía trên giường, một tấm bản đồ du lịch, với các địa danh được vẽ theo phong cách hoạt hình và cả những tấm ảnh bóng loáng về núi Phú Sĩ. “Em đã nói với cô ấy điều đó.”
“Có chuyện gì vậy?” Jodie hỏi. “Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
“Như vậy sẽ an toàn hơn cho cô ấy,” Shinichi trả lời. “Và Haibara.”
“Việc này liên quan tới bọn chúng sao? Em có manh mối gì rồi sao?”
“Cô nghe được gì về Scarlett Shimamoto rồi?”
“Người mẫu? Cô có thấy vụ án trên bản tin. Cô nghĩ Andre đã khóc một ít đấy.”
“Cô ta giống Vermouth.” Shinichi tập trung vào con tháp Touto trên bản đồ. “Cô ta không hề… già đi.”
Jodie hít mạnh qua ống nghe điện thoại. Kid rướn người lên, che đi tầm nhìn của cậu trên tấm bản đồ bằng gương mặt mình. “Damn,” Jodie mắng. “Cô ta có biết Vermouth?”
“Chắc chắn rồi. Giống như Takizawa Morisuke và Clifford Groves.” Shinichi quan sát cái nghiêng đầu của Kid, ánh mắt tò mò, và thở dài. Tiếp đó bật loa ngoài lên. “Em bật loa ngoài rồi.”
“Em đang ở cùng ai sao?”
“Kaito Kid,” Shinichi nói. “Tên sát nhân đã để lại lời nhắn cho cậu ta ở mỗi hiện trường vụ án.”
“Em nghĩ rằng tất cả là do những kẻ mặc đồ đen đó.”
Kid liếm ướt môi mình và chuyển sang tông giọng của Kid, âm thanh mang nhiều vẻ đùa cợt và lạnh lùng hơn thứ mà Shinichi vẫn thường nghe thấy. “Ít nhất chúng ta có thể chắc chắn có mối liên quan tới Bourbon, Chianti và Vermouth, thưa quý cô FBI. Và cả người đàn ông với cái đầu được tìm thấy ở ngoài trụ sở cảnh sát đã theo đuổi Kaito Kid hơn mười năm, cậu nhóc thám tử khá chắc chắn đó là tác phẩm của Tổ chức áo đen.”
“Chúng ta có thể làm gì?” Jodie hỏi.
“Kid và em sẽ cố gắng tìm hiểu mọi thứ. Nhưng hiện tại tụi em vẫn chưa có bất kỳ tiến triển gì. Khi nào tìm được tụi em sẽ báo cho cô biết. Em hứa.”
“Em… hứa?”
Tầm nhìn của Kid trở nên sắc bén. Shinichi vươn một ngón tay đè lên môi anh. Kid nhếch miệng như thể đang hỏi cậu, cậu nghĩ cậu nói chuyện với ai. “Thật ra, cô Jodie, có cách nào giúp tụi em lấy được bộ đồ chống đạn được trang bị đặc biệt không? Một… người bạn đã đề nghị chúng em hỏi cô.” Tất nhiên chỉ có một người phù hợp với điều kiện đó.
“Nếu cô báo với nơi vận chuyển nó dành cho người thuộc diện bảo vệ nhân chứng…” Jodie trầm ngâm bước đi. “Được, cô có thể giúp em điều đó. Cô cần số đo của mấy đứa.”
Kid lôi ra chiếc điện thoại đã bị đốt cháy của mình, sau một cái liếc nhanh qua điện thoại của Shinichi, anh gõ một dòng chữ. “Tôi đã gửi qua điện thoại số đo của chúng tôi, quý cô FBI.”
“Làm cách nào mà cậu-” Shinichi định hỏi, nhưng khi nghĩ kỹ, ánh mắt cậu rơi xuống cái khóe môi nhếch lên của Kid. “Ah, cô Jodie, cô nhận được chưa ạ?”
“Nhận được rồi, nhóc con. Mặc dù,” cô dừng lại, “có chút kỳ lạ khi gọi cho em lúc em đang ở cạnh Kaito Kid.”
“Cô cứ gọi cậu ta là kẻ biến thái,” Shinichi lầm bầm, và tiếng cười khúc khích của Kid vang lên, anh ngã lên người Shinichi và khiến cậu ngạt thở.
“?”
“Em sẽ gọi lại sau,” Shinichi nói. “Số điện thoại này… sẽ mất kết nối sau ngày hôm nay.”
“Được rồi,” Jodie nói. “Cô sẽ yêu cầu áo chống đạn hoàn thành trong hai ngày, Conan.”
“Cảm ơn,” Shinichi nói, rồi ngắt điện thoại.
“Đi xuống mau.”
“Sao không phải là ‘đi ra mau’ ?” Kid nói ngay tại làn da nhạy cảm phía sau tai. Shinichi phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vặn vẹo bên dưới Kid. Anh bật cười và lăn sang bên cạnh để thoát ra khỏi người cậu. “Cậu thật sự rất dễ thương khi xấu hổ đấy, thám tử.”
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Commentaires