top of page
Moonlightl

Chương 11: Mục đích của cậu là...

“Nói đơn giản thì cậu là một tên biến thái, mưu mẹo và đơn thuần.” Shinichi vòng qua một ngã rẽ, và Kid, với đôi chân dài của mình, dễ dàng bắt kịp cậu. Đôi chân dài thẳng tắp, thon mượt và mịn màng dưới đôi tất… Cậu không định suy nghĩ tiếp về điều đó.

“Tôi luôn cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với cậu, bé con à, nhưng mà cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Cơn gió thổi qua những lọn tóc nâu mềm mại trên gương mặt hoàn toàn không có nét nào của hình dáng Kid thật. Cho dù vậy, sự lo lắng vẫn tràn ngập trên đó, trên đôi môi, ánh mắt và cả những đốt ngón tay, mặc dù gần như không thể nhận ra, nhưng nó vẫn rất chân thật, điều này đã khiến Shinichi phải dừng lại. “Cậu có tìm ra tất cả những thứ này rốt cuộc là muốn làm gì với tôi không?”

“Thật ra thì, tôi đang hy vọng là cậu có thể nói cho tôi biết.” Cậu trả lời.

“Không có bất kỳ manh mối nào?”

Shinichi chần chừ. “Có lẽ có chút liên quan đến ‘Lady Red’”.

“Cái đó là gì? Thú cưng? Câu lạc bộ thoát y?” Kid cúi đầu thấp xuống để quan sát kỹ khuôn mặt của Shinichi. “Liệu một đứa trẻ có nên biết quá nhiều về câu lạc bộ thoát y? Đừng nhìn tôi như vậy anh chàng thám tử nhí, nó là một câu hỏi chính đáng đấy.”

Cậu vẫn tiếp tục nhìn về phía hắn. “Này, này, đó là một viên đá.” Cậu thấp giọng, đề phòng trường hợp bị nghe thấy. “Một thứ mà Scarlett đeo như mặt dây chuyền trên cổ và không bao giờ tháo nó xuống. Thiếu úy Sato không nghĩ là nó đáng giá, và chúng tôi cũng không biết lý do vì sao lại gọi nó là ‘Lady Red’ trong khi nó không phải là màu đỏ.”

“Không phải màu đỏ?” Tiếng giày cao gót của Kid chậm dần trên con đường dành cho người đi bộ, khi Shinichi ngẩng cổ lên nhìn, anh đã hoàn toàn dừng lại và nhìn chằm chằm cậu với biểu cảm không có cách nào đọc được. “Cậu chắc chứ? Hoàn toàn chắc chắn?”

“Ừ.” Cậu bối rối. “Nó có màu tím nhạt. Nếu cậu tìm trên mạng thì sẽ thấy, cô ấy đeo nó ở hầu hết các bức chụp.” Anh ta bắt đầu bước đi trở lại. Khi họ đi qua một cửa hàng mua sắm đồ trang sức đông đúc, Shinichi liên tục để ý đến anh ta để chắc chắn là mình sẽ không bỏ lỡ dấu vết của người này trong đám người. “Tôi không hiểu. Tại sao cô ấy lại đặt tên cho một viên đá màu tím là ‘Lady Red’."

Kid nặng nề thở dài, như đang rùng mình trước điều gì đó, và cậu không hề che dấu cái nhìn chằm chằm của mình về phía anh ta. Đôi mắt xinh đẹp kia mở lớn và sáng lấp lánh với sự thích thú, không hiểu sao nhưng cậu cứ liên tục chú ý tới màu sắc và hình dạng của đôi mắt kia, trong khi chúng rõ ràng chỉ là một phần hóa trang của ngày hôm nay.

“Được gọi là ‘Lady Red’ nhưng lại không có màu đỏ.” Kid tự lẩm bẩm, giọng nói đứt quãng thì thầm.

Shinichi mím môi. “Cậu biết gì đó.” Đôi môi anh ta rõ ràng cong xuống một cách nghi ngờ thành thật đến kinh ngạc.

“Tôi…” Lời nói đang được đưa ra lại bị nuốt trở về. Anh ta đang định kể sao, cậu chưa từng nghĩ là Kid sẽ làm điều này. “Có lẽ là vậy. Nhưng mà tôi không thể nói ở đây.”

“Xem ra là Hattori đã nói đúng, vụ án có liên quan đến mấy viên đá.” Cơ thể anh khựng lại, thật sự thì Shinichi không nhớ là đã có lúc nào mình nhìn thấy hình ảnh này của Kid hay chưa… một tình trạng mất cân bằng? “Một bước tiến lớn đấy. Vậy nên Kaito Kid, nói cho tôi đi, một tên trộm khét tiếng thế kỷ cần gì với một viên ngọc trông rất rẻ tiền?”

“Không phải mọi thứ đều đơn giản như vậy.” Kid kéo áo khoác xuống. “Không hề liên quan đến giá trị tiền bạc.”

“Ừ, rất dễ nhận thấy.” Shinichi nói, bực bội phải tiến gần lại Kid. Mọi người đi xung quanh họ ở cả hai phía, tốc độ tiến lùi khác nhau, nhưng cậu không quá để ý tới nó, mọi sự tập trung hiện tại của cậu chỉ có ở trên người bên cạnh. “Cậu đã trả chúng lại, nên rõ ràng là cậu không quan tâm đến giá trị liên thành mà nó mang lại. Những vụ trộm đó chắc chắn là phục vụ cho một mục đích khác. Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều năm, nhưng dường như không ai có ý định để tâm nghiên cứu đến vấn đề này cả.”

“Tôi chỉ cần một viên đá duy nhất,” Kid mỉm cười, nụ cười phảng phất, lại mang chút nét tự ti khiến cậu buông bỏ cảnh giác. “Vậy nên tôi đã trả về những viên mà không phải là mục đích của mình.”

Đầu óc có chút quay cuống, Shinichi nhìn Kid hất những lọn tóc dài qua kẻ tay mình. “Cậu đang tìm kiếm một thứ gì đó rất đặc biệt.” Đôi môi Kid mím lại, và Shinichi thở dài.

Không có quá nhiều điểm chung giữa những viên đá mà Kid đã từng ra tay, ngoại trừ một sự thật là chúng đã có niên đại khá lớn… Lịch sử của những viên đá à, cậu suy nghĩ, với những truyền thuyết và huyền thoại xoay quanh chúng.

Vậy là, Kid đang tìm kiếm một thứ gì đó rất đặc biệt, nhưng, có lẽ, cậu ấy cũng không biết hình dạng của nó như thế nào, chỉ là hình dạng của chúng thôi sao? Sau mọi chuyện thì, còn chuyện gì khiến anh ta phải trả lại những viên đá mà mình rất vất vả để trộm được? Và nếu như Kid đang tìm kiếm một thứ đặc biệt, nó chắc chắn là độc nhất, đồng nghĩa với việc…

“Cậu thật sự rất dễ thương khi tập trung suy nghĩ, thám tử nhỏ à.” Kid vuốt nhẹ tay qua tóc Shinichi, nhưng lần này cậu sẽ không bị phân tâm, mọi suy nghĩ đang dần hướng tới một kết luận cuối cùng.

“Cậu không phải là người duy nhất tìm kiếm chúng.” Cậu nói rõ ràng với sự tự tin chắc chắn, và Kid tặng cậu một cái nhướng mày đầy thích thú. “Cậu dùng những vụ trộm để khiến bọn chúng phải lòi đuôi ra, nhằm mục đích tìm thêm thông tin về nó.”

“Xem ra cậu đoán đúng gần hết rồi nhỉ, có phải không?” Anh tiếp tục bước đi, và Shinichi đã phải rất cố gắng để có thể theo kịp bước chân đó. “Thật đáng sợ! Đó là lý do vì sao mà cậu là một khán giả khó tính.”

“Cậu không biết đủ thông tin về chúng để có thể theo dõi chúng bên ngoài các vụ trộm, vì vậy, cậu đành phải kéo chúng ra và buộc chúng phải làm theo luật của mình.”

“Và nếu như tôi, bằng những khéo léo và ảo giác do tôi tạo ra, làm ra những vụ trộm, mọi người xung quanh sẽ không dính líu nhiều đến nó, và cũng sẽ không bị nhắm vào.” Anh cẩn thận gõ nhẹ lên khuôn mặt đầy vẻ đăm chiêu của mình, và cậu đã gần như phải kìm nén khi nhìn thấy những ngón tay được sơn kỹ càng màu hồng phấn. “Cũng như, giữ được chức vị cho thanh tra Nakamori, tôi phải làm tốt nhất những phi vụ của mình.” Anh ta nháy mắt.

“Trong hàng loạt những thứ đó, thì cậu chính là mục tiêu sáng lấp lánh nhất.” Shinichi nói. “Cậu biết chắc chắn mình là tầm ngắm của bia đạn đúng chứ? Chỉ cần một cú nhắm chuẩn…” Shinichi không nói hết câu.

-------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

333 views0 comments

Comments


bottom of page