Cậu không biết là mình đã rời đi trong bao lâu cho tới khi giác quan của mình thông báo cho cậu một việc sởn gai ốc, cậu đang bị theo dõi. Cảnh giác nhìn xung quanh nhưng lại không tìm ra được bất kỳ đáp án nào. Cậu liếc nhanh qua biển dẫn gần đó để ghi nhớ vị trí hiện tại của mình, Shinichi nhớ mình không rẽ qua nhiều ngã rẽ, và chắc chỉ khoảng tầm mười phút kể từ lúc cậu rời khỏi phòng khách sạn và mười lăm phút nếu cậu tiếp tục đi để tiến tới trạm cảnh sát.
Tự nhủ rằng tất cả chỉ là tưởng tượng của mình, Shinichi tiếp tục tiến về phía trước, tuy nhiên lại không có cách nào ngăn việc dừng quan sát mọi thứ xung quanh. Đột nhiên cậu cảm nhận được một luồng gió tạt tới trước mặt mình trước khi có một bóng dáng người xuất hiện trước mắt cậu. Là người phụ nữ lúc nãy cậu nhìn thấy ở cổng biệt thự với đôi mắt mang màu sắc lạ thường. Bàn tay cô nắm chặt chiếc ví trắng, còn khuôn mặt thì căng chặt vì căng thẳng.
Rõ ràng người này đang đi tìm kiếm cậu.
“Tôi đã nhìn thấy chị trước đây.” Cậu nói và nhìn thấy người trước mặt có chút giật mình.
“Vậy sao?” Cô ấy lắc đầu. “Tôi không nên ngạc nhiên. Cậu luôn có một trực giác nhạy bén.”
Luôn? Shinichi thầm nghĩ, quan sát kỹ hơn người phụ nữ trước mặt để nhớ liệu trước đây cậu từng gặp qua người này hay chưa, cũng có thể là cô ấy đã từng nhìn thấy cậu trên một tờ báo nào đó. Đôi mắt của người này, bằng một cách nào đó, thật quen thuộc.
“Trông chị có vẻ rất căng thẳng.” Sau khi xem xét cẩn thận việc mình không hề quen biết người trước mặt, cậu lên tiếng. “Có điều gì khiến chị muốn nói chuyện với một đứa trẻ tiểu học thay vì mấy chú cảnh sát?” Ngón tay cậu xoay mặt đồng hồ, sẵn sàng cho trường hợp bất ngờ xảy ra nếu như mọi việc chuẩn bị tiến hành tới như một cuộc bắt cóc có chủ đích.
“Không phải là tôi làm đâu thám tử.” Cô ấy nói, thật nhanh trong cơn thở gấp gáp. “Tôi hầu như chưa hề biết về tin tức của cô nàng Scarlett Shimamoto ngoài những tờ báo được xuất bản sáng hôm nay, và tôi cũng không hề liên quan đến vụ án giết người này.”
“Kid?” Shinichi thở mạnh, cảm thấy bờ vai căng chặt được thả lỏng. “Cậu đã khiến tôi phải chịu nhiều đả kích những ngày gần đây đấy.”
“Đó không phải nên là lời nói của tôi sao?” Đây không phải giọng thật của Kid, nhưng lại là cách nói của nụ cười nửa miệng kiêu ngạo quen thuộc. “Thông thường thì chính cậu là người làm cho tôi ngạc nhiên đấy.”
“Còn về lần khẩu súng gây mê lần trước thì tính sao?” Cơn đau đầu hành hạ cậu mấy ngày nay vẫn tiếp tục kéo dài.
“À… Nhưng cậu cũng trả đũa lại lần đó rồi còn gì, đúng không, anh chàng thám tử nhí?” Anh ta nhăn mặt khi nhớ lại về quá khứ. Nhưng điều đó lại cực kỳ lạ lẫm trên gương mặt bầu bĩnh ngọt ngào mà anh ta đang hóa trang.
Ít nhất thì anh ta nói đúng, cậu đã làm cho Kid chịu một vố khi đá thẳng quả bóng vào đầu và dán tấm thẻ nhận diện anh ta cho những người cảnh sát khác. Một trong những điều mà cậu có thể làm tốt nhất trong những vụ trộm cướp thế kỷ của anh ta.
“Tôi đoán là cậu đang mỉm cười.” Kid lên tiếng trong lúc cúi xuống để nhìn kỹ hơn vào khuôn mặt của Shinichi. “Cậu thật đúng là không có lương tâm sau những chuyện mà tôi đã làm cho…”
“Cho dù có là gì đi nữa…” Cậu ngắt lời, “tôi biết cậu không liên quan đến vụ án, và cảnh sát cũng nghĩ như vậy.” Cậu liếc mắt nhìn Kid. “Chúng tôi biết cậu không phải là người xấu, mặc dù cậu thật sự là cái gai trong mắt của rất nhiều người. Thanh tra Nakamori thậm chí còn gọi điện tới trung đội một để đảm bảo là Kid sẽ không gây tổn hại đến bất cứ người nào, và cậu chỉ đơn giản là đang bị nhắm vào.” Shinichi thở ra. “Làm như ngay từ lúc bắt đầu tôi đã không biết chuyện đó vậy. Sau mọi chuyện thì tấm thẻ đó cũng chỉ là một bản copy của lần mà cậu từng để lại trong vụ trả lại những món đồ cổ của Ryoma đã bị lấy đi bởi Phantom Lady.”
“Tôi rất vui khi biết cậu tin tưởng mình đến vậy.” Giọng của anh cảm giác như pha lẫn với… sự nhẹ nhõm? Kid thật sự nghĩ rằng Shinichi sẽ nghi ngờ anh ta là nghi phạm của vụ án, thậm chí sau rất nhiều lần cậu cố ý để cho anh chạy thoát? “Tôi cũng cực kỳ cảm động khi cậu nhớ rõ về tấm thẻ của tôi, thám tử à.”
“Im đi. Tôi nhớ tất cả mọi thứ, tên ngu ngốc.” Nhưng dù vậy, nếu chú ý có thể thấy vệt đỏ trên gương mặt cậu. Mà Kid thì cực giỏi trong việc khiến anh chàng thám tử đỏ mặt, bối rối hoặc mắc cỡ hoặc đại loại những thứ như vậy, quan trọng là chỉ với một vài lời nói cùng với nụ cười nửa miệng kiêu ngạo quen thuộc trên khuôn mặt kia. “Đừng bao giờ nghĩ rằng mình là một người đặc biệt.”
“Ồ, tôi sẽ không dám đâu!” Kid mỉm cười, nhưng rất ngắn ngủi, và dường như nó thiếu chút bầu không khí bình thường mà Shinichi đã quen khi gặp người này. Mà nhắc tới nó, mọi thứ mà Kid đang làm ngày hôm nay, dường như có chút cứng ngắc. Phản ứng kia thật sự rất gượng ép, Shinichi tự hỏi, mặc dù không phải là lần đầu tiên, thật ra sau lớp mặt nạ luôn mỉm cười trong những vụ trộm kia, Kid thật ra có hình dạng như thế nào.
“Đó không phải là tất cả những gì mà cậu muốn nói đúng không? Đến nói với tôi là cậu không dính dáng đến vụ án này?” Cậu liếm môi và chợt hối hận, cơn gió thổi qua khiến nó còn đau đớn hơn.
Kid cắn môi dưới. “Vậy không biết là vị thám tử lừng danh ưa thích của tôi có biết lý do vì sao mà tên giết người lại muốn tập trung sự chú ý của tôi lên một người mẫu đã chết hay không?
“Kể từ khi nào mà tôi trở thành thứ ưa thích của cậu?” Shinichi đã nghĩ có lẽ Hakuba cũng sẽ nhận được vinh dự tương tự như vậy, chỉ là vị thám tử kia quá cứng ngắc với quan điểm của mình sau những gì mà Kid đã làm, mặc dù có một sự thật là anh ta luôn hướng về chính nghĩa. Đồng thời, cậu cũng để ý là Hakuba không quá nhanh nhạy để có thể né tránh những lá bài bắn ra từ khẩu súng của Kid, vậy nên, tại điểm này, để mà so sánh ai là người khiến anh ta chật vật trong các vụ trộm của mình, rõ ràng cậu vẫn là người đứng trước một khoảng.
“Đối với tôi, cậu khác những vị thám tử khác.” Kid nhẹ nhàng chớp mắt. “Mục tiêu của cậu so với họ rất khác biệt.”
“Ồ?”
“Cậu muốn đánh bại tôi trong cuộc chiến của giữa câu đố. Điều đó đối với cậu quan trọng hơn là việc đưa tôi ra tòa vì những tội mà tôi đã gây ra.” Hàng lông mi của anh rung nhẹ. “Đó là thể loại trò chơi giữa những người đàn ông mà tôi thích thú, mặc dù cách cậu chơi có chút bạo lực so với khẩu vị của tôi.”
“Trò chơi giữa những người đàn ông?”
“Một trận chiến giữa hai bộ não.” Kid hạ tay không cầm ví xuống chiếc áo khoác đang mặc, làm phẳng đi những nếp nhăn. Bộ váy mà anh đang mặc lay động theo những bước đi của bọn họ. “Bộ não của hai người đàn ông.”
“Cậu đã từng bóp mông của Ran. Hành động không hề đàn ông chút nào đâu, tên trộm kia.”
“Thì tôi thừa nhận là mình cảm thấy khá thú vị trong khoảng khiến người khác bực mình.” Anh ta cười khúc khích, nhìn có chút dáng vẻ bối rối giống Sonoko. “Tôi không thể nào bỏ qua cơ hội để biến cậu thành tiêu điểm được.”
“Nói đơn giản thì cậu là một tên biến thái, mưu mẹo và đơn thuần.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
コメント