“Cậu…?” Kid gợi nhắc, đá phăng đi chiếc giày cùng với chiếc áo khoác mà không bận lòng tới việc có treo nó lên không. Tiếp đó anh quay lại về phía Shinichi để cầm lấy cái mũ của cậu, đặt nó lên tủ giày và tiếp đó là khăn choàng.
“Chính xác thì tôi không biết điều mà tôi định nói đến là gì.” Cậu mở khóa áo khoác trong lúc nhìn chằm chằm xuống sàn nhà bởi vì cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang nhìn về phía mình. Cởi nó ra và tìm kiếm một nơi để treo nó lên nhưng lại không thể tìm thấy, cậu đành nắm chặt nó trong tay. “Tôi không hiểu những gì cậu có thể…” Shinichi giật mình ngước nhìn Kid khi anh gỡ những ngón tay của shinichi ra khỏi cái siết chặt trên áo khoác của mình.
Ánh mắt người này sáng lấp lánh nhưng nụ cười trên môi lại rủ xuống. “Cậu không hiểu?” Điện thoại của Kid chợt vang lên, và anh chớp mắt, tạo cơ hội cho Shinichi thoát khỏi cái nhìn mãnh liệt đó. Kid giang rộng tay và chiếc điện thoại trượt vào tay anh. “Ah, là Aoko.”
“Vậy thì cậu nên nghe máy đi,” Shinichi nói, quan sát Kid nhận điện thoại, tiếp đó bật loa ngoài và để nó bên cạnh chiếc mũ bóng chày của Heiji trong lúc treo chiếc áo khoác của Shinichi vào tủ đồ.
“Cậu muốn gì đây mụ phù thủy kia?” Kid rên rỉ, dường như có một chiếc mặt nạ rõ ràng rơi vào vị trí trên khuôn mặt của anh ấy. Shinichi hài lòng một cách kỳ lạ chỉ vì không thường xuyên nhìn thấy nó trước đây.
“Kaito,” cậu nghe thấy tiếng hét của Nakamori Aoko. Kid nhăn nhó khi nghe thấy âm lượng phát ra, “cậu đã hứa là sẽ ghé qua! Mau rời giường và tới đây ngay!”
“Tớ sẽ tới đó trong vòng mười phút nữa,” Kid trả lời, “thiệt là, không cần thiết phải hét vào lỗ tai tớ như vậy Aoko! Mặc dù nếu cậu làm như vậy, tớ có thể sẽ không cần phải nghe thấy tiếng nói như bò rống của cậu nữa.”
“Tới đây xem thử cậu có biết tay với tớ không!”
“Chỉ khi cậu mặc mấy cái quần màu xanh dễ thương có trái tim màu hồng mà tớ thích!”
“Rồi tớ sẽ cho cậu được tận hưởng cái gọi là hải sản vòng quanh, tên biến thái!” Aoko hét lên, tiếp đó giật cúp máy.
“Rốt cuộc thì cậu đã chọc tức cô ấy như thế bao lâu rồi?”
“Rất nhiều năm,” Kid đáp lời, nhìn xuống chiếc áo sơ mi của mình, đúng hơn là áo sơ mi của Shinichi và cởi nút nó. “Tôi đã gặp cô ấy từ khi cả hai còn nhỏ. Tôi đưa cho cô ấy một bông hoa hồng.”
“Ngay cả khi đó cậu đã luyện thành cách tán tỉnh trắng trợn?” Shinichi hỏi. Vết thương bị đạn bắn của Kid giờ được băng lại bởi một miếng băng lớn thay vì băng toàn vùng eo. Như vậy cậu không cần phải giúp gì cả nếu như anh cần thay băng. “Vết thương tốt lên rồi sao?”
“Tôi đã tháo chỉ vào ngày thứ hai.” Anh phủi nhẹ bàn tay lên miếng băng. “Chắc là tôi sẽ được phép lộn vòng vòng sớm thôi.”
“Cậu đã hóa trang thành tôi và quay trở lại bệnh viện?” Cậu đi theo Kid vào phòng khách, nơi có một chồng áo dài tay được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ ở trên bàn. “Cậu không thèm cất đồ đã giặt xong luôn?”
Khi Kid cúi người về phía trước, Shinichi liếc thấy quần lót của anh ấy. Viền tím bao trọn quanh hông. Shinichi vốn dĩ không biết mấy thứ quần lót cũng không phải là một phần của hóa trang. Nó trông khá xinh đẹp khi nổi bật trên làn da của Kid.
Kid nhún vai, cầm lấy chiếc áo màu xanh trên cùng, các cơ ở lưng nổi lên theo từng động tác và liếc nhìn Shinichi qua vai. “Vì giờ cậu đã ở đây, nên tôi sẽ làm điều đó. Nhưng trước kia thì không cần thiết đến như vậy.”
“Tôi… cũng không phiền đến việc đó đâu,” Shinichi nói, ghét bỏ cái cảm giác bụng mình đang khuấy động lúc bấy giờ, cái viền mỏng cùng với làn da mịn màng của Kid như hằn sâu trong tâm trí cậu.
“Hmmm,” Kid nói, cầm lấy cái ba lô đi học của mình từ nó đã bị ném lung tung trên chiếc ghế. “Chúng ta sẽ nói chuyện sau, thám tử. Tôi nên ghé qua nhà cô ấy trước khi Aoko tới đây tìm tôi và nhận ra tôi có vị khách ghé thăm.”
“Đúng vậy,” Shinichi nói, liếc nhìn quanh phòng khách, tầm mắt rơi xuống bậc cửa sổ nơi có bốn chiếc bình cắm đầy hoa hồng đỏ đang nở rộ.”
“Cứ tự nhiên thăm quan đi nha. Fais comme chez toi.”
“Tôi không biết tiếng Pháp.”
“Tôi biết,” Kid nói. “Nhưng nhà của tôi bây giờ là của cậu. Đừng tiếp xúc với quá nhiều rắc rối trong lúc tôi đi vắng.”
“Tôi không phải cậu,” Shinichi nói, nhưng cánh cửa phía trước đã đóng lại, Kid để cậu lại một mình trong ngôi nhà. “Vậy được thôi.” Cậu ngồi xuống ghế sô pha, bên cạnh đống áo đã được gấp gọn lại, và chôn mặt vào bàn tay mình. “Tại sao mình lại mất tập trung như vậy?”
***
Phần còn lại của ngôi nhà vẫn bình thường như phía trước và lối ra vào, ngoại trừ số lượng hoa lố bịch mà Kid đã trồng ở mọi ô cửa sổ. Cậu hầu như không tiến vào nghiên cứu bất kỳ căn phòng nào cho tới khi tìm thấy căn phòng của Kid. Một căn phòng hình chữ nhật với bức tường màu kem hồng nhạt và trần nhà màu xanh lá cây. Cửa sổ trượt kéo dài theo theo chiều dài của bàn học, và Shinichi có thể nhìn thẳng vào phòng ngủ của một cô gái. Của Nakamori Aoko?
Có một cái khung lớn in hình của Kuroba Toichi đang làm ảo thuật liên quan đến chim bồ câu ở trên tường, cùng với một chiếc bàn dài với đống bài tập trải ra lộn xộn, những dòng chữ gà bới mà Shinichi biết được là chữ viết tay của Kid điền vào các chỗ trống trên bảng, chúng được viết một cách rõ ràng bằng một cây bút chì đầu cùn. Khắp nơi còn có những con hạc giấy gấp từ tờ báo hình vuông, những bài báo về Kid được cắt ra và lưu giữ trong tấm bìa hồ sơ bằng nhựa nằm trên chiếc bàn thấp cạnh giường.
Tuy nhiên, bên dưới sự lộn xộn đó, tất cả mọi thứ trông có vẻ đều còn mới, Shinichi có thể nhìn thấy một hệ thống sắp xếp phức tạp, hoàn chỉnh với một giá sách nhỏ để đựng sách giáo khoa và một tủ hồ sơ đựng các bài tập được trả lại. Một chiếc điều khiển đa năng dành cho một chiếc tivi không tồn tại, và một chiếc ghế quay mà khi Shinichi xoay người trên đó, nó sẽ quay mặt về phía tấm hình của Kuroba Toichi và chiếc kệ kim loại được gia cố bỏ trống trên tường.
Giường ngủ chưa được dọn dẹp, tủ sách đầu giường chất đầy sách của mọi loại ngôn ngữ ngoại trừ tiếng Nhật, gối vứt bừa bãi đây đó, và một chiếc laptop màu xanh để mở dưới chân giường đang phát trực tuyến các bộ phim tình cảm của Nachi Shingo. Shinichi leo lên giường, cầm lấy một trong những chiếc gối của Kid và ôm nó vào ngực, nhìn chằm chằm vào màn hình laptop.
“Mặc dù có lẽ nó sẽ giống với các bộ phim của Liên hoan phim Cannes…” cậu lẩm bẩm, quấn chiếc chăn màu oải hương quanh người nhưng rồi chợt dừng lại. Cậu ấy có lẽ cũng thích những thứ giống như vậy.
Shinichi hít sâu một hơi. Gối đầu có mùi tựa như Kid. Ngã người về phía sau, ôm theo chiếc gối và nhắm mắt lại. Lần tiếp theo khi mở mắt ra, ánh mặt trời đã chiếu sáng quá mức qua lớp cửa sổ. Kid đang nằm bên cạnh cậu, tay chống đầu và nụ cười lười biếng nở trên môi.
“Giờ nào rồi?”
“Ba giờ hơn,” Kid nói. “Tôi còn tưởng cậu sẽ chui sâu vào tủ quần áo của tôi chứ không phải ngủ trên giường của tôi đâu.” Anh bật cười, nụ cười ấm áp như mật ong chảy xuống tâm trí mơ màng của Shinichi. “Không phải tôi thấy khó chịu với việc cậu ngủ trên giường của tôi đâu.”
“Tôi còn không nhận ra cơ thể đang dần kiệt sức.” Shinichi nháy mắt cho cơn buồn ngủ qua đi. Ánh mặt trời chiếu rọi qua mắt Kid và khiến chúng trở nên lấp lánh hơn, tựa như ánh mặt trời ở trên bề mặt của đại dương sáng trong. “Tôi đang… cậu thích coi những bộ phim lãng mạn?”
“Cậu không phải là fan của kênh Nachi Shingo?”
“Không hẳn,” Shinichi trả lời. “Mặc dù là tôi thích Gomera, nên tôi sẽ gọi sở thích của mình không thuộc mấy dòng như vậy.”
“Nachi đôi khi cũng có vài bộ phim hay,” Kid nói, dùng một tay gạt đi mớ tóc lòa xòa trước mắt Shinichi.
“Vậy ra đó là nơi cậu học chúng?”
“Sao cậu có thể buộc tội tôi ăn cắp lời văn của chính mình được chứ, thám tử? Không phải cậu biết rằng tôi giỏi hơn thế nhiều mà?” Tay anh nấn ná, chọc vào phần thái dương của Shinichi trước khi trượt xuống theo đường viền của khuôn mặt. “Cuộc nói chuyện vào lúc nãy của chúng ta đã bị gián đoạn. Xin lỗi vì điều đó.”
“Không phải chúng ta nên tập trung vào việc tìm ra mật mã trong quyển ‘Vụ giết người bên cạnh sông Seine’?”
“Đúng là vậy,” anh nói, “nhưng trước hết tôi muốn làm rõ một vài chuyện.” Bàn tay trên gương mặt cậu chạy dọc xuống cổ và đi xuống ngực cậu. Tay anh dừng lại, nhấn xuống trên ngực Shinichi, ngay tại nơi mà trái tim Shinichi đang đập dữ dội trong lồng ngực, một sự pha trộn giữa sợ hãi và mong chờ. “Tôi biết cậu yêu Mori, giống như cái cách mà tôi đã từng rất yêu Aoko. Tôi không muốn kéo cô ấy ra khỏi trái tim cậu, tôi chỉ muốn được đặt bản thân mình vào đây.”
Shinichi thở hắt ra, nhấc một tay và đặt nó ở nơi trái tim Kid. Tiếp đó cậu liếc nhìn anh một cách cáu kỉnh. “Không phải cậu là một tên trộm đá quý nổi tiếng sao? Như vậy đáng lý cậu nên giỏi trong việc đặt bản thân mình vào bất kỳ vị trí nào, cho dù người khác có cố gắng hết sức để đẩy cậu ra chứ?”
Mi mắt Kid cụp xuống, và nụ cười của anh ấy trở nên sắc bén hơn một chút. Shinichi nghĩ, đó là khuôn mặt mà Kid sẽ làm khi anh chuẩn bị làm một điều gì đó hoàn toàn vớ vẩn, chẳng hạn như nhảy từ đỉnh tháp xuống một đoàn tàu đang di chuyển, hoặc đâm đầu vào một tòa nhà sắp nổ tung. Gương mặt đó tự mãn và nguy hiểm và Shinichi biết điều đó đồng nghĩa với việc bản thân mình phải quan sát Kid một cách cẩn thận, bởi vì khoảnh khắc mà nụ cười của Kid trở nên vặn vẹo như vậy là lúc anh ta trở thành một thứ gì đó không thể đoán trước được.
“Cậu có muốn được hôn không Shinichi?”
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
tr ơi đáng iu chết tôi mất thôi!!!! 😭💗💗