top of page
Moonlightl

Chương 107

Kid và mẹ cậu đang nói chuyện khi Shinichi bước xuống cầu thang. Kid dừng lại ngay lập tức lúc nghe thấy tiếng cậu đi tới mặc dù Shinichi đã cố gắng giữ im lặng bước chân của mình. “Xong rồi sao?”

“Ừ,” cậu nói, tay xoa dây đeo đồng hồ. Gần đây nó cứ khiến cậu cảm thấy khó chịu, nhưng cậu sẽ không rời đi mà không có nó. Không có nó cậu sẽ không thể chống cự nổi.

Đặt chiếc cặp trên sàn nhà ở phía trước cửa ra vào, cả chiếc mũ bóng chày của Heiji nằm ở trên đó.

Mẹ Shinichi ôm cậu ở cửa ra vào trong lúc cậu nhẹ nhàng tránh thoát khỏi cái ôm của bà ấy. “Con có chắc là không cần những thứ khác không Shin-chan?”

“Đồ dành cho mùa đông này là đủ rồi ạ,” cậu thầm thì, “với lại con cũng sẽ không quay lại trường tiểu học.”

“Cháu cũng có những thứ mà có lẽ cậu ấy sẽ cần,” Kid nói thêm vào. “Mẹ cháu là một người chuyên đi nhặt đồ.”

Shinichi cắt ngang lời nhận xét về chứng ăn trộm được truyền bá trong gia đình Kid, và thay vào đó, cậu thoát khỏi mẹ mình và luồn tay vào chiếc áo khoác mà Kid đã đưa cho cậu.

Tiếp đó cậu ngước mặt lên nhìn mẹ mình và cau mày. Ngày hôm qua, Bourbon đã nhận ra bà ấy. Bà vẫn mang gương mặt của người nổi tiếng, cho dù đã từ bỏ sự nghiệp diễn viên tại Nhật Bản. “Hãy cẩn thận,” cậu nói. “Đừng nói về con với bất kỳ ai. Cho dù là thân phận nào đi chăng nữa.”

Bà ấy gật đầu, tiếp đó nghiên cứu gương mặt cậu, như thể chuẩn bị cho bài kiểm tra sắp tới hay đại loại vậy. “Con cũng phải cẩn thận, Shin-chan.” Bà ngồi xổm xuống và hôn vào má cậu. “Đừng ngại ngùng việc gọi cho mẹ và bố con nếu như con cần chúng ta.” Bà gài khóa kéo lại, tiếp đó đội cái mũ bóng chày của Heiji đã để ở trên cặp lên đầu cậu, vành mũ quay qua một bên.

“Con biết rồi, biết rồi mà,” Cậu trả lời, trước khi quay sự tập trung về lại Kid, người đã mặc chiếc áo phao của mình cùng với chiếc mũ lông thú ngớ ngẩn quấn quanh cổ. Ngay phía sau anh, Subaru đang đứng ở chân cầu thang.

“Đi sao, Conan?” Ánh nắng phản chiếu lên tròng kính mắt che lấp đi con ngươi của anh ta.

Shinichi quay vành mũ lại. “Vâng ạ.” Cậu liếm khóe môi mình và nếm thấy vị canh miso. “Anh có thể…”

“Anh sẽ chú ý tới bác tiến sĩ,” Subaru nói, và trong lời nói đó, cậu có thể nghe thấy cả sự đảm bảo về việc sẽ quan sát những người bạn khác của Shinichi. Anh ấy có lý do riêng của mình trong việc chăm sóc Haibara.

Akai Shuichi và Kudo Shinichi có thể trở thành mối quan hệ trên cả tình bạn nếu như cả hai người họ có cơ hội để làm quen được với thân phận thật của nhau.

“Đến lúc phải đi rồi,” Kid nói, bàn tay đặt trên cổ Shinichi nhẹ nhàng đẩy.

“Được rồi,” Shinichi lên tiếng.

Khi cả hai người rời khỏi ngôi nhà, Shinichi không hề quay đầu lại.

Họ bắt chuyến tàu đi tới Ekoda. Con tàu quá đông đúc nên bọn họ buộc phải đứng. Kid một tay cầm lấy túi của Shinichi, một tay đặt lên vai Shinichi, kéo cậu vào gần hông mình và ép mặt Shinichi vào phần mềm của chiếc áo khoác.

Sự chuyển động của con tàu khiến cậu chóng mặt. Nó không phải là thứ gì đáng báo động, nhưng cảm giác lần này mạnh mẽ hơn kể từ khi cậu chuyển sang dùng liều thuốc mới. Có một tuần được sống như là chính mình, Shinichi đã bắt đầu quen dần với việc không có sự hạn chế nào. Thật ngớ ngẩn.

Bầu không khí trong lành bên ngoài trạm dừng chân giúp cậu tỉnh táo hơn, và Kid, không đợi chờ yêu cầu của Shinichi, đã giảm chậm tốc độ của mình, đôi chân dài bước từng bước ngắn. “Lời nhắn được để lại của Nam tước bóng đêm bắt chước theo những thứ mà bố tôi đã từng viết.”

“Lần đầu tiên tôi đọc lời nhắn của cậu, tôi cũng đã nghĩ vậy.” Shinichi rùng mình trước một cơn gió. Kid tháo chiếc khăn quàng cổ dài màu xanh lá cây ra khỏi cổ mình.

“Bố cậu có nói tiếng Pháp không?” Kid hỏi trong lúc vòng chiếc khăn len lên cổ Shinichi, che đi khoảng trống nho nhỏ giữa cổ áo khoác và cằm.

“Tôi không biết,” Shinichi trả lời, tiếp đó nhíu mày khó chịu. “Ông ấy luôn xuất hiện bất ngờ một vài kỹ năng mới.” Kéo nhẹ chiếc khăn quàng cổ để nới lỏng nó, cậu đi theo Kid đến chỗ dành cho người đi bộ qua đường. Bên kia đường là một khu dân cư đầy những ngôi nhà kiểu cũ, gần nhau tới mức có thể trò chuyện qua cửa sổ. “Có chuyện gì sao?”

“Có lẽ là không,” Kid nói, “nhưng trong mỗi tờ giấy của sáu vụ trộm được đề cập đến trong quyển tiểu thuyết, chỉ có một cái bằng tiếng Pháp.”

“Vậy có thể đó là một ám hiệu ,” Shinichi trả lời ngay lập tức, và Kid bật cười.

“Cậu thật sự rất yêu thích mấy cái mật mã nhỉ thám tử?” Anh bắt lấy tay Shinichi và kéo cậu băng qua đường. Một người phụ nữ mỉm cười với họ, Shinichi tự hỏi bà ấy đã nhìn thấy gì. Một đứa nhóc và anh trai của nó? Một người trông trẻ và trách nhiệm của anh ta? “Nhưng tôi đồng ý. Tôi nghĩ chúng ta có thể giải quyết nó tối nay.”

“Vậy còn chiều nay?” Shinichi nói và để Kid dẫn cậu đi xuống một con phố chật hẹp, băng qua một loạt những ngôi nhà nhỏ được sơn nhiều màu trắng nâu khác nhau.

“Tôi phải trả bài tập về nhà của Aoko và cả vở của tôi nữa.” Kid đáp lời, “có lẽ tôi cũng cần phải dành một chút thời gian với cô ấy. Gần đây tôi đã không làm như vậy.”

“Bởi vì lúc đó cậu đang ở với tôi,” Shinichi tiếp nối câu và Kid nhướng mày.

“Đừng nói vậy,” Kid nói, rẽ ngoặt xuống một con phố khác. Có hai con mèo đi lạc và chúng đều chạy tới chỗ Kid, cuộn tròn quanh chân anh. Kid bật cười khúc khích và vỗ tay, một hộp thức ăn cho mèo xuất hiện trong lòng bàn tay trái của mình. Anh kéo cái nắp bằng ngón trỏ tay phải và lũ mèo kêu lên đầy phấn khích. “Chúng ta đang điều tra vụ án, giống như mấy vị thám tử cậu hay nói vậy.” Kid gãi cằm một trong những con mèo khi đặt hộp thiếc xuống. “Hơn nữa, tôi thích dành thời gian bên cậu. Tôi chỉ cần một chút thời gian ở bên cạnh Aoko hôm nay, trước khi…”

“Trước khi chúng ta rời đi bởi vì có khả năng chúng ta sẽ không quay lại?”

“Cậu có nhất thiết lúc nào cũng phải hung dữ như vậy không thám tử?”

“Tôi đã nhìn thấy cả ngàn người chết đi trong cuộc đời mình,” Shinichi trả lời trong lúc cả hai đi ra khỏi ngõ hẹp và bước vào một con đường lớn khác. Kid đang quan sát Shinichi, và bằng cách nào đó mà theo cái cách mà anh đang đi, anh lại khéo léo né tránh một thùng rác bên lề đường. “Các bộ phận trong cơ thể tôi đang chậm rãi thoái hóa. Và kẻ thù của chúng ta có lẽ…” Shinichi thở dài. “Tôi chưa bao giờ gặp may mắn, Kid.”

Kid dừng lại trước một ngôi nhà không quá khác biệt so với những căn khác trên con đường và đi lên dọc theo lối xe ô tô. “Họ của tôi là Kuroba,” anh ấy nói. “Tương tự như trong tiếng anh là cỏ may mắn, có nhớ không?”

“Làm sao tôi có thể quên được thứ vô vị như cái bùa được gắn trên kính mắt của cậu? Cái đó để làm gì vậy?”

“Thì,” Kid vừa nói vừa rút trong túi ra một chiếc móc khóa, bốn chiếc chìa khóa bằng đồng kêu leng keng trên chiếc móc. “Cỏ bốn lá thường rất may mắn.” Anh mở khóa tay nắm cửa, tiếp đó là ổ khóa bên dưới với hai cái chìa khác nhau. Shinichi mơ hồ không biết chìa còn lại dùng để làm gì. “Và nghĩ thử xem, thám tử, bây giờ cậu cũng có của riêng mình rồi.” Anh cười toe toét với Shinichi và giơ ngón tay cái ra hiệu với cậu. “Tôi nghĩ vận may của cậu đang tăng dần rồi!” Anh nháy mắt. “Giữa tôi với cậu, tôi là một đối tác rất lãng mạn đấy.”

Tim Shinichi thắt nghẹn lại trong lồng ngực, và một cách vô thức, cậu vươn tay đè nén để khiến nó dừng lại. Nhưng vô tác dụng rồi. “Làm sao cậu có thể nói ra những lời kinh khủng như thế kia mà không đổi sắc mặt vậy?”

“Là trời ban đấy,” Kid nói, trước khi mở cửa. “Với lại, thám tử, không phải cậu đã tuyên bố ý định của mình đối với tôi rồi sao?”

“Tôi…” Shinichi nuốt xuống lời đang định nói.

Kid đặt túi đồ của cậu ở lối ra vào. Shinichi ngó quanh căn nhà bình thường này, và tự hỏi làm thế nào mà nó có thể thuộc về một người khác thường như Kid. Có những bức ảnh gia đình trên bức tường, của Kid và cả của bố mẹ anh, có những tấm hình khá mới, nhưng chỉ xuất hiện hình ảnh của Kid và mẹ anh ấy. Có bộ đồng phục trường cùng với đôi giày bị cởi ra vứt bừa bãi trên sàn nhà, áo khoác đồng phục cùng với cà vạt thì được treo ở trên lan can. Có những gói mì ăn liền được vứt trong thùng rác không tái chế, và một đống lộn xộn các lá thư có tên người nhận là Kuroba Chikage chưa được mở ra nằm ở bàn bên cạnh.

Thật… ấm cúng, cho dù Kid chỉ sống ở đây một mình. Cậu đáng lý không nên ngạc nhiên về việc Kid là kiểu người có thể lấp đầy không gian bằng hình ảnh bản thân cho dù nơi đó rộng lớn như thế nào.

------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

120 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page