“Oh,” mẹ cậu chợt lên tiếng, “đúng rồi, con có thư đó.”
“Eh?” Shinichi ngẩng đầu. “Thư sao?”
Bà đứng dậy khỏi bàn và đi ngoài hành lang, một lát sau quay trở về với một phong bì cứng ngắt. “Địa chỉ giao tới cho Kudo Shinichi.”
Phong bì được dán dọc theo mép, Shinichi run người khi nhận thấy tên người gửi.
M.H.
“Một cái khác?”
Trong khoảnh khắc, Kid đã tiến tới đứng đằng sau cậu. “M.H.? Lúc trước cậu có hỏi liệu tôi có biết người nào tên M.H.”
“Đây là phong bì thứ hai,” Shinichi nói, dùng móng tay để lột băng keo ra, tiếp đó cậu lấy khăn tay trắng trong túi quần của mình để cầm lấy thứ bên trong. Ở bên trong là một tờ giấy khác, lần này, có một vài bức hình được in ra. Tổng cộng ba tấm.
“Ai vậy?” Khi Shinichi tháo chiếc kính giả ra để nhìn gần hơn bức ảnh đầu tiên, mẹ cậu lên tiếng.
Là người phụ nữ trong những tấm hình trước, cùng với Bourbon và Chianti đang dựa người vào chiếc Chevrolet trắng. Vẫn chiếc áo khoác Burberry đó và chiếc túi xách cầm tay đắt tiền. Chỉ có điều, lần này gương mặt người phụ nữ đó cũng xuất hiện, và ánh mắt Shinichi mở lớn khi nhận ra đó là ai. “Bà Kanami,” cậu nói. “Người giúp việc và là trợ lý cá nhân của Takeuchi, Kanami Reika.”
Kid cầm lấy tờ giấy, một tờ giấy mỏng màu hồng, và lật nó ra. “Nó nói Thám tử nhí, chú ý tới bạn bè của cậu.”
“Bạn bè của tôi?” Shinichi lật sang bức hình tiếp theo và quét mắt nhìn nó. Vị trí gần trụ sở cảnh sát, theo như lời Shiratori, đó là nơi tìm thấy phần cơ thể của Snake. Lần này, cậu không thể nhìn thấy gương mặt của Kanami nhưng cậu có thể nhận ra được bà ta đang nhìn thứ gì đó. Cậu đeo kính lên lại và bật chế độ phóng to. “Cảnh sát… Takagi?”
“Bà ta đang theo dõi anh ấy,” Kid nói. “Bà ta có lý do gì để theo dõi anh ta sao?”
“Anh Takagi và tôi là những người đã tìm ra hiện trường thật sự của vụ án,” Shinichi nói. “Và Takagi là người đã để tôi được theo dõi cuộc thẩm cung với Ueda. Bà ta có lẽ nghĩ anh ấy biết điều gì đó về tôi.”
“Cậu nghĩ anh ấy đang gặp nguy hiểm?” Kid lắc lắc tờ giấy cầm trong tay. “Cậu nên gọi và cảnh báo anh ấy. Cậu có nói với cảnh sát là cậu nghi ngờ bà Kanami không?”
“Tôi không thể,” Shinichi trả lời. “Nếu bà ấy thật sự có mối liên hệ với Tổ chức áo đen, nếu anh Takagi dính líu quá gần tới bất kỳ việc gì, anh ấy có thể bị giết.”
“Nói như vậy, anh ta dù sao cũng có nguy cơ bị giết hại,” Kid nói. “Đây là phong bì thứ hai cậu nhận được từ M.H.?”
Shinichi gật đầu, cầm điện thoại ra. Cậu lướt qua số điện thoại trên danh bạ và nhấn giữ dưới cái tên Takagi. “Đầu tiên là một cái USB với những bức ảnh về Bourbon và Chianti đang cầm những tấm hình chụp của tôi từ Kanami, nhưng trong những tấm đó, tôi không thể nhìn thấy gương mặt của bà ta. Tôi không biết người đó lại là bà ấy.”
“Với cái cách mà bà ấy lừa cảnh sát để đem được Ueda ra khỏi tù để Snake sát hại, bà ấy chắc chắn nguy hiểm.”
“Nhưng nếu như tôi không liên lạc với anh ấy trong một khoảng thời gian dài, có lẽ bà ta sẽ nhận ra anh ấy không liên quan đến sự điều tra của tôi.”
Mẹ Shinichi gõ nhẹ lên bàn. “Nếu như con lo lắng cho mẹ, nhưng lại không muốn ai biết được con đang dõi theo mẹ, thì con sẽ làm gì?”
“Gọi cho bố,” Shinichi lập tức đáp lời, tiếp đó cậu chớp mắt. “Con nên… gọi cho thiếu úy Sato?”
“Pin-pon~” bà gõ nhẹ môi mình. “Dù gì con đã luôn nói thiếu úy Sato cực kỳ có năng lực.”
“Ý kiến hay,” Kid nói. “Bọn chúng có lẽ chưa theo dõi cô ấy. Dù không phải họ cực kỳ thận trọng, nhưng nếu bây giờ cậu gọi cho cô ấy, và khi Kanami Reia phát hiện ra việc họ đang hẹn hò, thì cũng phải là việc sau khi cậu liên lạc, có đúng không?”
“Tôi đã luôn muốn nhờ sự giúp đỡ của anh Takagi về nhóm người Tổ chức áo đen,” Shinichi nói. “Nhưng Haibara nói với tôi rằng sẽ quá nguy hiểm nếu kéo anh ấy vào cùng.” Cậu nuốt xuống, tiếp đó lướt tới số liên lạc có chữ sa. Sato Miwako là cái tên đầu tiên.
Kid cầm lấy chiếc điện thoại trên tay cậu và thay thế nó ngay lập tức bằng một chiếc điện thoại ẩn danh. “Đừng để lại dấu vết khi cậu muốn lén lút làm điều gì đó,” anh nói, tiếp đó cho Shinichi xem màn hình điện thoại của mình để bấm số.
Chuông reo đến lần thứ tư mới có người bắt máy. “Xin chào, đây là Sato Miwako.”
“Thiếu úy Sato, là cháu, Edogawa Conan.”
Cậu có thể nghe thấy tiếng ồn ào của các hoạt động thường ngày tại trụ sở cảnh sát ở phía sau, cùng với cả tiếng nói cộc cằn của thanh tra Megure từ phía bên kia căn phòng, nơi bàn làm việc gần cửa sổ. “Cái gì? C-?”
“Đừng nói ra tên của cháu,” Shinichi nhanh chóng cắt ngang. “Cháu biết đáng lý ra hiện tại đang ở Mỹ. Nhưng mà không. Làm ơn hãy lắng nghe kỹ lời cháu nói, thiếu úy Sato.”
Cô ấy ngập ngừng, có lẽ bởi vì sự nghiêm trọng trong giọng nói của cậu, hoặc có lẽ đơn thuần chỉ là sự ngạc nhiên, nhưng tiếp đó cậu nghe thấy tiếng cô ấy đứng dậy và bước ra ngoài hành lang.
“Cô nghe đây.”
“Cảnh sát Takagi đang bị theo dõi bởi các thành viên của một tổ chức tội phạm lớn chuyên buôn bán vũ khí và ma túy.”
“Cái gì?” Sato hít sâu một hơi qua điện thoại. “Cháu lấy được thông tin đó từ đâu?”
“Điều đó không quan trọng,” Shinichi trả lời. “Cô có nhớ cuộc điều tra của cảnh sát Date Wataru không? Nó liên quan đến việc anh ta bắt giữ Ueda.” Có chút chần chừ, cậu dựa vào lưng ghế nhà bếp. Bàn tay Kid đặt lên vai cậu, đầu ngón tay ấm áp chạm vào xương đòn của Shinichi qua lớp áo sơ mi. “Tụi cháu có lý do để nghi ngờ Kanami Reika là một thành viên của tổ chức.”
“Tụi cháu?” Cậu có thể nghe thấy sự bối rối và mơ hồ của cô ấy, Shinichi thở dài.
“Cháu ước gì mình có thể nói cho cô biết,” cậu nói. “Hy vọng một ngày nào đó. Cho tới ngày đó, cháu có thể nhờ vả vào sự tin tưởng của cô?”
Một đoạn im lặng kéo dài. “Được,” cô nói chắc nịch. “Cháu cắn chắn là cậu ấy đang bị bọn chúng…” Cô ấy lướt qua thay vì nói tên của anh ấy. Sato luôn có thể kịp thời nắm bắt nhanh chóng.
“Cháu chắc chắn,” Shinichi nói. “Cho dù cô có làm gì, thiếu úy Sato, cháu không cần cô phải đuổi theo bà Kanami. Lúc này quá nguy hiểm, và chúng cháu cũng không chắc…”
“Còn có ai liên quan tới, và còn có những thông tin nào khác cháu nhận được từ bà ấy,” Sato nói. “Bất kể là cái gì đi chăng nữa, kể từ bây giờ, bà ấy đã nằm ngoài vòng kiểm soát của tụi cô.”
“Tại sao?” Shinichi hỏi, và Sato thấp giọng chỉ đủ để Shinichi có thể nghe thấy câu trả lời của cô ấy.
“Tụi cô đã chịu trách nhiệm cho việc bảo vệ Kanami và Takeuchi trong vòng một tháng qua, nhưng ngày hôm qua, bọn họ đã rời đi.”
“Rời đi?” Đầu ngón tay của Kid siết nhẹ. Mẹ của Shinichi, người đang nhìn vào những bức tranh trong phong bì, cẩn thận cầm chúng bằng khăn tay của Shinichi, ngạc nhiên ngước lên.
“Bọn họ đáp chuyến bay từ Narita đi Heathrow,” Sato nói. “Cô sẽ… để mắt tới cậu ấy.”
“Cháu biết rồi,” Shinichi nói. “Và… xin lỗi.” Cậu cúp máy trước khi cô ấy kịp trả lời và vứt chiếc điện thoại lên bàn. Những ngón tay của Kid nhẹ nhàng vuốt ve cổ cậu trước khi anh rời đi. “Tôi phải đi tiêu hủy nó.”
“Mẹ sẽ đặt nó vào két sắt,” mẹ cậu nói. “Nó sẽ an toàn ở đó.”
“Trong đống quần áo mùa hè của con có một cái USB. Có thể đặt nó ở đó không?”
“Được, bố con cũng để những thông tin quan trọng ở trong đó. Nên ta chắc nó sẽ an toàn. Hầu hết các tổ chức đều không còn thích thú gì với biệt thự Kudo nữa, đúng không?”
“Bọn chúng nghĩ con chết rồi, ngoại trừ Vermouth.”
“Vậy thì bọn chúng sẽ không tìm kiếm thứ gì ở đây nữa,” bà ấy nói. “Đi tắm và thay đồ đi, mẹ sẽ lo liệu những thứ này.”
“Được rồi,” cậu nói với Kid, người đang dẫn mình lên cầu thang, hướng tới phòng tắm đối diện phòng ngủ của cậu và đẩy cậu vào một cách nhẹ nhàng. “Gì nữa đây, cậu còn tính chà lưng cho tôi sao?”
“Cậu có muốn không?” Kid liếc cậu, và Shinichi, người đỏ bừng lên từ đầu đến chân, đóng sầm cửa trước mặt anh.
Mãi cho đến khi ngâm mình dưới vòi hoa sen ấm áp, cậu mới nhận ra Kid đã dễ dàng khiến mình quên đi được nỗi u sầu về Takagi.
Không may là bây giờ, cậu nhớ lại tình cảnh mình đang ngồi dưới vòi hoa sen cùng với chiếc áo ngủ bằng lụa của Kid dán vào lưng cậu, cảm giác đôi môi Kid trên cổ mình, và… Cậu ôm lấy bản thân, với cánh tay quá ngắn và thân hình quá nhỏ, trẻ tuổi và yếu ớt. Theo như Haibara, những vết bầm tím dọc theo làn da của cậu là do những va chạm nhẹ và cả những cái ôm, đó là kết quả của việc tình trạng gan ngày càng xấu đi và cả những mũi tiêm vào hằng ngày.
Cậu nhắm mắt lại và chà sát cho sạch làn da mình.
Shinichi sắp xếp lại túi đồ, chia chúng ra ra làm hai, những đồ dùng cậu cần và những thứ không cần. Hầu hết những đồ vật ở trên bàn có thể để lại, nhưng cậu sẽ lấy đi hết những thiết bị của mình. Shinichi lưỡng lự trước con hạc giấy mà Kid đã làm cho mình, và cuối cùng, cậu nhét nó vào trong bìa trước cuốn sách mới nhất của cha mình, làm phẳng nó dọc theo đường nối ở giữa. Sau này Kid có thể sửa nó giúp cậu, nếu lúc đó Shinichi còn có thể tự mình nói với anh mình còn giữ nó.
Cậu xoay sở nhét hết vật dụng của mình vào trong cặp, và tới khi mà cậu hoàn thành tất cả, tóc đã không còn ướt tới mức nhỏ giọt nữa. Cậu mặc chiếc áo len giúp cơ thể mình ấm lên. Chỉ vào mùa đông năm ngoái, Ran đã làm nó cho cậu.
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments