“Khi nhìn thấy ranh giới mà cậu tiếp xúc với mọi người, vả cả việc cho phép mình thể hiện bao nhiêu trong các cuộc nói chuyện khác nhau…” Kid cười khúc khích, tiếng cười trầm thấp, và điều đó khiến Shinichi rùng mình. “Cậu không biết bản thân mình hấp dẫn như thế nào đâu.”
“Không hẳn,” Shinichi nói, liếc trộm về phía Kid, sau đó ước gì mình đã không làm như vậy, bởi vì sức nóng trong mắt anh khiến cậu nổi da gà.
“Cậu giống như một trò ảo thuật mà không bao giờ xuất hiện theo cùng một cách,” Kid đáp lời. anh giơ tay lên và đung đưa trong không trung, một bông hoa lan Nam Phi nở rộ trong lòng bàn tay mở ra của anh, những cánh hoa màu vàng nở ra từ những ngón tay thon dài kia. “Cậu có biết ngôn ngữ của loài hoa?”
“Tất nhiên là cậu biết nó,” Shinichi lầm bầm. Hoa Lan Nam Phi. “Sự nghịch ngợm và không trưởng thành.” Kid bật cười lười biếng, anh nắm tay lại, và khi mở ra một lần nữa, bông hoa đã thay đổi. Lần này, một bông hoa cúc bách nhật màu cam sáng với phần trung tâm đầy nhị hoa. “Lòng trung thành.” Anh vặn cổ tay và cây cúc bách nhật lại biến hình trước mắt Shinichi. Cậu vốn muốn hỏi làm thế nào mà bông cúc bách nhật có thể trở thành một bông hoa bìm bìm, nhưng thay vào đó cậu lại nói “mong ước tràn đầy muốn giữ trọn vẹn lời hứa.”
Nghiền nát những cánh hoa màu xanh của bông bìm bìm, cánh hoa nhung tuyết lại rơi xuống ngực anh.
“Sự cổ vũ,” Shinichi thì thầm.
“Mọi khía cạnh khác nhau của thám tử yêu thích của tôi,” Kid nói. “Cùng một thủ thuật, nhưng lại ra kết quả khác nhau.”
Không biết phải đáp lời như thế nào, Shinichi tiến gần tới chỗ Kid, nhặt một bông hoa nhung tuyết rơi xuống, phủi nhẹ cánh hoa trắng đầy lông. “Ít nhất thì cậu cũng nghĩ ra được một loài thực sự mọc được trong giá lạnh, Cậu có biết rằng lớp lông tơ giúp nó bảo vệ khỏi khô cằn và tia cực tím không?”
Shinichi ý thức được khoảng cách rút ngắn giữa họ, và cả khoảnh khắc bị gián đoạn trước đó. Vì vậy, có vẻ như Kid cũng ý thức được điều đó, anh đã vòng tay qua cổ Shinichi để kéo cậu lại gần hơn, “Hoa nhung tuyết cũng có thể được gọi là Schatzen-Talpen trong một số phương ngữ Alemanni.”
“Móng mèo,” Shinichi trả lời, lông mi rung rung dưới hơi thở của Kid. “Cậu có nói tiếng Đức không?”
“Việc biết nó hay không là phần của tôi, còn của cậu, là tìm ra nó,” Kid trả lời, luồn tay vào tóc Shinichi, móng tay anh cào nhẹ vào da đầu. “Trông cậu có vẻ mệt mỏi, Shinichi.”
“Hôm nay là một ngày dài,” Shinichi thừa nhận. Đội thám tử nhí. Ran. Shinichi chưa bao giờ giỏi trong việc biểu lộ cảm xúc của mình, cậu luôn thích việc để chúng trở thành mớ bồng bông và chạy loạn trong cơ thể cậu như thể một chai nước ngọt có gas bị lắc mạnh. Việc không thể bộc lộ ra ngoài trong khi còn quá nhiều điều phải nói, mà quan trọng hơn có lẽ là việc cậu không bao giờ còn cơ hội để nói ra khiến cậu chỉ có thể nhắm mắt lại cho tới khi áp lực của chúng nó giảm dần đi.
“Chia tay dẫu đau đớn, anh cúi đầu tiễn em về mây xa.” Trước cái chớp mắt ngái ngủ của Shinichi, Kid giải thích. “Một bài thơ của Nhật hoàng Saga. Cậu có biết ông ấy là hoàng đế Nhật Bản đầu tiên uống trà không?”
Thơ sao. Kid thích chúng mà. “Tại sao lại có người uống trà thay vì cà phê?”
“Cậu có đúng là người Nhật không đấy?” Bàn tay vẫn còn trong tóc Shinichi khẽ kéo đầu cậu xuống, và cậu để mặc điều đó cho tới khi đầu mình gối lên chỗ mềm mại giữa ngực và vai Kid.
“Tất nhiên rồi,” cậu trả lời. “Chỉ là…”
“Ngủ đi,” Kid ngắt lời, giọng nói nén tiếng cười. “Ngủ thôi nào, thám tử nhí.”
“Tôi có giường,” Shinichi nói, hay là cậu nghĩ như vậy, nhưng bàn tay đang vỗ về kia thật dễ chịu, và giấc ngủ hứa hẹn sẽ giúp cho Shinichi ít suy nghĩ về Ran hơn cùng với mùi hoa nhài quen thuộc kia… khiến cậu chìm nhanh vào giấc ngủ. Mơ màng ở phía kia dường như cậu nghe được tiếng ngân nga vui vẻ của Kid cùng với tiếng lật sách khi anh đang lướt nhanh qua những dòng chữ trên quyển tiểu thuyết ‘Án mạng bên sông Seine’.
***
Thuốc tốn nhiều thời gian hơn để có tác dụng, và khi Shinichi cảm nhận mình đang đổ mồ hôi lạnh và được giữ chặt trong lồng ngực Kid ở một trong những phòng tắm dưới lầu, vị đắng trong cổ họng bắt đầu tràn ra hơn.
Shinichi uể oải uống cốc nước mà Kid đưa vào tay mình, rồi lại ủ rũ để Kid cõng mình trở lại thư viện. Anh ngồi xuống một trong những chiếc ghế bành bọc vải với Shinichi cuộn tròn bên cạnh, cậu còn không đủ sức để suy nghĩ xem điều này khác với bình thường như thế nào.
Cậu ngủ gật, cơ thể rơi vào trạng thái giữa giấc ngủ và sự bất tỉnh, giọng đọc của Kid về các phần của ‘Án mạng bên sông Seine’ mơ hồ vang lên khi Shinichi chuyển từ thực tại về lại ảo giác và ngược lại.
Shinichi thức dậy và nhìn thấy gương mặt quá gần mà không rõ lý do của mẹ mình. Cậu ngồi một mình trên ghế, với cảm giác nặng nề trên cơ thể và cả mồ hôi ướt đẫm.
“Ác mộng sao Shin-chan?” Mẹ cậu nhẹ nhàng hỏi, vuốt phần tóc mái cậu ra khỏi trán. Bà dừng lại, tiếp đó lấy ra thứ gì đó đằng sau tai cậu. Một bông hoa cẩm chướng màu hồng đậm với viền trắng sáng. Đẹp đến hoàn hảo.
“Mê hoặc.” Sau một hồi suy nghĩ, cậu nói. Mẹ cậu nhìn cậu thật lâu.
“Kaito đưa cho con cái này sao?”
Shinichi hầu như không còn cảm nhận được hơi ấm từ Kid ở bên cạnh mình trong lớp vải mềm mại, điều đó đồng nghĩa với việc Shinichi đã ở một mình được hơn mười phút, nhưng ít hơn hai mươi. Bông hoa mà mẹ cậu đang cầm vẫn còn mới, và với nhiệt độ được điều chỉnh ở trong phòng sách, nó vẫn chưa có chút nào dấu hiệu bị héo úa, điều này là không thể nào nếu như nó được đặt cạnh làn da vẫn còn hơi sốt của Shinichi trong một khoảng thời gian dài.
“Có lẽ,” cậu lơ đãng nói, và khi thấy mẹ nhướng mày, cậu thêm vào: “Cậu ta đã đùa nghịch với mấy bông hoa vào tối qua,” như vậy sẽ làm giảm đi khuôn mặt đang đỏ bừng của cậu. Đôi khi Shinichi khá chắc chắn về việc mẹ cậu có thể nhìn thấu tâm hồn mình, nhưng ngay tại thời điểm này, cậu thầm hy vọng là bà ấy không thể làm được điều đó.
“Mê hoặc không chỉ là ngôn ngữ duy nhất mà hoa cẩm chướng muốn biểu đạt, Shin-chan.” Bà xoa tóc cậu. “Mẹ thích thằng nhóc đó rồi đấy.”
“Okay,” Shinichi hoang mang khi thấy bà nhét một miếng bánh mì nướng vào miệng. “Ngon như vậy sao?” Cậu chớp mắt, rồi để ý thấy ‘Án mạng bên sông Seine’ nằm trên chiếc bàn bên cạnh, giữa một tách cà phê lạnh đầy và một tách rỗng. “Cậu ta đã ngồi đọc nó suốt đêm sao?”
“Có lẽ đó là lời giải thích cho quầng thâm mắt của nhóc ấy.” Bà bật cười. “Mẹ đã làm bữa sáng rồi đấy.”
“Ngày tận thế sẽ không xảy ra chứ?” Shinichi ngập ngừng hít không khí. “Con không ngửi thấy mùi gì cháy khét…”
“Haha, buồn cười thật,” bà đáp lời, tay chống hông. “Con thừa hưởng cái khiếu hài hước đó từ đâu vậy?” Yukiko tiếp tục tiến sát tới mặt cậu. “Hay mẹ nên nói là con thiếu nó đây?”
“Khiếu hài hước của thám tử thật sự là gì đó rất nhạy bén,” giọng Kid phát ra từ cửa ra vào. Shinichi rời mắt khỏi mẹ để thấy Kid đang mặc chiếc quần jean sờn cũ từ hôm qua, nhưng lại với một cái áo sơ mi trắng nào đó của Shinichi, hơn nữa chỉ có một nửa hàng cúc là được cài lại. Những giọt nước chảy dọc theo đường cơ bắp của anh xuống cổ và ngực, mái tóc thậm chí còn ướt sũng, cả người ngập tràn cảm giác phóng túng và hoang dã, cho dù có cố gắng nhìn theo hướng nào đi chăng nữa. “Cậu ấy chỉ giấy nó dưới khuôn mặt thường xuyên tức giận đó.”
“Cậu có bao giờ suy xét đến việc cậu khiến tôi bực mình không?”
“Không,” Kid nói, với cái cúi đầu thật sâu gợi nhớ đến một vị ảo thuật gia trên sân khấu. “Tôi thật sự rất vui. Bây giờ thì đi ăn sáng thôi, thám tử.”
Mẹ của Shinichi lấp đầy căn bếp với cuộc trò chuyện trong bữa sáng, Kid ngáp trong khi thưởng thức chén miso của mình, Shinichi xới cơm trong bát và suy nghĩ tới việc uống hết ly nước cam của mình.
“Tôi đọc xong quyển tiểu thuyết Nam tước bóng đêm rồi,” Kid nói. “Xem ra sự đam mê cho những tên trộm quý tộc chạy dọc trong dòng máu gia đình nhỉ?”
“Không chắc đâu,” Shinichi nói, gắp miếng trứng cuộn hơi cháy vào chén mình. “Nam tước bóng đêm không hẳn là một người đàn ông lịch thiệp. Ông ta thông minh, can đảm nhưng cũng tàn nhẫn và coi trọng công việc của bản thân hơn tính mạng con người.”
“Vậy là cậu đã thừa nhận tôi là một người lịch thiệp?”
“Chưa có ai đặt tên cho một loại virus máy tính nguy hiểm và có sức tàn phá theo tên cậu đâu.”
“Tôi chắc chắn đó chỉ là vấn đề thời gian,” Kid trầm ngâm, trông có vẻ hoàn toàn tỉnh táo trước ý tưởng có phần mềm nào đó được đặt theo tên mình. Anh đặt đũa xuống. “Chúng ta nên nhanh lên. Tôi cần phải ghé qua nhà Aoko và đưa cô ấy quyển vở vào sáng nay.”
“Vở?”
“Cô ấy bị ốm vào ngày hôm qua,” Kid giải thích. “Chắc là cảm do đổi mùa.” Anh nheo mắt liếc nhìn Shinichi một lượt.
Shinichi biết bản thân mình trông còn có vẻ yếu ớt. Cậu đã đi tới phòng tắm để rửa mặt và loại bỏ đi vị mật từ cổ họng. Trong gương xuất hiện một vẻ ngoài nhếch nhác và ốm yếu. Shinichi cảm thấy thật may mắn khi mẹ cậu cho rằng đó chỉ là một cơn ác mộng, giống như thứ mà cậu đã từng gặp phải khi ở độ tuổi này lần đầu tiên, khi cậu vẫn chưa sẵn sàng để quen với tất cả những cách khủng khiếp mà một người có thể chết.
“Tôi sẽ cẩn thận để không nhiễm bất kỳ loại vi khuẩn nào,” mắt anh nghiêm túc mặc cho nụ cười có vẻ cợt nhả kia.
“Tôi không lo lắng về điều đó.”
Kid lắc đầu. “Thám tử nhí sẽ dễ dàng bị bệnh hơn là phiên bản lớn của mình,” anh trả lời. “Lần thứ hai tôi gặp cậu, cậu đã ngất đi trong cơn sốt trong lúc mặc chiếc áo khoác quá cỡ của cô nàng Mori. Với lớp vải màu vàng và cả mồ hôi mà cậu đã chảy ra, tôi đã thoáng nghĩ cậu sẽ biến thành mặt trời.”
“Im đi,” Shinichi cằn nhằn. Cậu biết hệ miễn dịch của mình đã biến thành một đống bùi nhùi khi bị biến nhỏ lại. Nhưng như vậy không có nghĩa là cậu cần một người nhắc nhở về việc sức khỏe hiện tại của mình ngay cả khi việc sáng nay cầm đũa cũng đã là một trận chiến đối với cậu, mặc dù Kid đã cho cậu uống thuốc đúng giờ.
Từ bỏ việc ăn sáng như một câu trả lời, Shinichi đẩy phần cơm của mình ra. “Vậy thì đi thôi.”
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments