“Và giải thưởng là địa chỉ hộp P.O?” Kid thở dài. “Vậy bố cậu đã gửi quyển sách để xác nhận việc ông ấy đã lần theo mọi manh mối?”
“Đó là suy đoán của tôi về tấm bản đồ này,” Shinichi trả lời. “Như vậy có thể loại bỏ được những ngôi sao.”
“Vẫn là không có gợi ý về địa điểm của căn hộ.” Kid vò tóc. “Đứt quãng ở hộp P.O. sao.”
“Nếu không phiền thì.” Subaru đứng ngay cửa phòng thư viện và cầm theo một cái khay chứa hai cốc cà phê. Anh tiến tới cái bàn thấp bên cạnh bàn đọc sách và đặt nó xuống. Tiếp đến anh đi tới và ngồi xổm xuống ở phía đối diện của tấm bản đồ, đẩy đẩy chiếc kính mắt của mình. “Cậu đang tìm kiếm một căn hộ?”
“Đúng vậy,” Shinichi không một chút chần chừ nói. Cậu đưa cho anh quyển sổ tay của bố mình. Anh cầm lấy và ngay lập tức lật nó lên. “Anh có ý tưởng nào không?”
“Hmm, có hai thứ. Thứ nhất, có một khoảng thời gian giới hạn giữa thông báo về vụ trộm này và việc tiến hành nó.”
“Ba ngày,” Shinichi đồng ý. “Không có quá nhiều cho lời cảnh báo.”
“Điều đó có nghĩa thời gian cũng được xem là một nguyên nhân.” Shinichi nhận thấy tóc của Subaru đang dần mọc dài ra, có lớp tóc đen mượt nối liền với mái tóc vàng xoăn đã tẩy. “Đó là lời giải thích cho các ngôi sao.”
Shinichi nhìn Subaru sau đó lại nhìn về tấm bản đồ. “Chúng đều tụ tập tại một vùng của thành phố.”
“Không có thời gian để di chuyển nhiều nơi và để lại manh mối,” Kid trầm ngâm thêm vào. “Vậy chúng ta đang tìm kiếm thứ gì đó chỉ ở trong khu vực này.” Anh vẽ một vòng tròn bên ngoài khu vực với cây bút đã vẽ những ngôi sao. Đây là bản đồ được chia với tỉ lệ một chia hai dặm, nên nếu bọn họ sử dụng bản đồ hiện đại, họ có thể tìm ra nơi nào là khu vực dân cư.
“Cái thứ hai là gì?”
“Ở Pháp, hộp P.O. không được cho người nước ngoài thuê trừ khi họ có địa chỉ thường trú hoặc là bằng chứng cho việc định cư tại Pháp. Thông thường, nếu một người chỉ là khách viếng thăm, cậu sẽ nhận được mail ghi dưới hình thức Poste Restante.”
“Dịch vụ vận chuyển thông thường,” Kid nói, quỳ một chân xuống sàn nhà. “Vậy để mà Kaito Kid có thể sử dụng được hộp P.O. …”
Subaru mỉm cười. “Anh ta sẽ cần phải có địa chỉ được lưu trữ lại. Tất nhiên, thông tin đó không được phép công khai, nhưng nó có thể không bị mã hóa, bởi vì lúc đói còn đang ở những năm 80, nhưng tôi chắc là cậu có cách để thâm nhập nó."
Kid nhếch môi. “Việc truy cập thông tin là chuyên môn của tôi.”
“Rốt cuộc thì cậu có bao nhiêu chuyên môn?” Shinichi nói, và Kid quay sang nhìn cậu với một tia gian xảo trong mắt.
“Còn có một vài thứ mà cậu chưa gặp phải,” anh trêu chọc nói.
Shinichi đỏ mặt quay tầm nhìn về lại tấm bản đồ.
“Cũng có thể ông ấy đã sử dụng tên và địa chỉ của người khác để đăng ký hộp P.O.,” Shinichi nói sau khi chắc chắn âm giọng của mình ổn định.
“Theo như hiểu biết của tôi về ông ấy, việc đó hoàn toàn có thể xảy ra,” Kid nói, khẽ cắn môi dưới của mình. “Ít nhất đó cũng là điều mà tôi sẽ làm. Không có gì là an toàn tuyệt đối cả.”
“Đúng vậy, dù gì thì việc mua hoa mẫu đơn từ Quý Dương cũng không nên bị người ta phát hiện một cách dễ dàng đúng không?” Shinichi lấy chiếc kính từ chỗ Kid khi anh bắt đầu thay đổi chức năng của chiếc kính thành các kiểu khác nhau, có vẻ như anh đang lơ đãng thực hiện các thủ thuật trong khi ghi nhớ bản đồ. Kid có thể tái tạo nó một cách hoàn hảo trong tâm trí, điều mà Shinichi nghĩ là một trong những kỹ năng đáng ghen tỵ của Kid.
Subaru lại theo thói quen đẩy chiếc kính mắt trong lúc nghiên cứu tấm bản đồ. “Nếu như là tôi,” anh cẩn thận nói, ánh mắt kiên định ghim trên bản đồ. “Tôi sẽ tìm các khu dân cư có mật độ cao trong vòng tròn mà cậu đã lựa ra, sau đó xem thử liệu địa chỉ và tên của người đã thuê hộp P.O. đó vào năm 1987 có xuất hiện đúng chỗ hay không. Nếu đúng, cậu sẽ có cơ hội cao hơn về việc đó là địa chỉ thật. Nếu không, như vậy cậu hoàn toàn có thể loại bỏ thông tin đó đi.”
Đó là một lời khuyên tốt. Gợi ý của Subaru đã luôn mang lại thông tin hữu ích. Shinichi liếc nhìn về phía anh, ngẫm nghĩ trước khi cậu bước tới và cầm ly một trong hai ly cà phê để trên bản. Độ ấm từ ly lan sang bàn tay lạnh cóng của cậu. “Nếu vậy, suy xét theo hướng của…” cậu dừng lại, “Kudo Yusaku biết thân phận thật sự của Kaito 1412 và đã không đưa ra bất kỳ thông tin nào, có khả năng cao về việc kiểm tra hộp P.O. sẽ đưa chúng ta tới địa chỉ chính xác, cho dù là được đăng ký với bất kỳ cái tên nào đi chăng nữa.”
Cậu uống một ngụm cà phê trong lúc Kid ngả người về phía sau, dùng cánh tay che đi ánh mắt. “Thám tử có quá nhiều việc,” anh phàn nàn và Shinichi bật cười, khiến cậu suýt sặc cà phê. “Vẫn là thú vị hơn trong việc xây nên sự bí ẩn thay vì đi giải quyết nó.”
“Không hẳn vậy,” Subaru nói. “Sẽ có cảm giác thành tựu ở cả hai khía cạnh. Đôi khi, những bí ẩn hay nhất lại là những bí ẩn được tạo ra bởi những người có kỹ năng giải quyết tốt nhất.”
Mắt Shinichi hướng về cuốn sách của cha mình khi Kid rên rỉ. “Thậm chí có thể không có gì ở đó.”
“Chắc chắn phải có thứ gì đó,” Shinichi lặp lại thật khẽ. “Cô ấy phải có lý do khi bảo chúng ta tới đó. Mercier đã muốn chúng ta phải tìm ra căn hộ đó.”
“Tôi đồng ý,” Kid nói, quay đầu lại để có thể nhìn thấy Shinichi. “Cô ấy đề cập đến nó quá rõ ràng.”
“Vậy là cậu cũng chú ý tới điều đó,” Shinichi trầm ngâm, tiếp tục uống thêm một ngụm cà phê khác. Kid thờ ơ liếc nhìn chiếc cốc còn lại, trông chẳng có vẻ gì mệt mỏi khi khoanh tay sau đầu.
“Marie Mercier?” Subaru hỏi, rời mắt khỏi tấm bản đồ và liếc nhìn về phía cậu. “Vậy là cậu đang điều tra vụ án của Clifford Groves. Có mối liên hệ gì sao?”
“Scarlett Shimamoto, Takizawa Morisuke, và Clifford Groves theo giả thuyết thì đều bị giết bởi cùng một người hoặc một tổ chức,” Shinichi trả lời, cậu nhấn mạnh vào chữ ‘tổ chức’ và để ý thấy khóe miệng cong nhẹ xuống của Subaru. “Mục tiêu có lẽ là những món trang sức đặc biệt của nạn nhân, và cả một lời đe dọa hay tin nhắn gì đó dành cho Kid được để lại tại mỗi hiện trường vụ án.” Shinichi chần chừ. “Mercier là một trong hai người có thể trở thành nạn nhân tiếp theo. Người còn lại là Chris Vineyard.”
Subaru chậm rãi ngồi xuống lại. “Điều này không phải quá mạo hiểm đối với bản thân cậu sao, Conan?”
“Không còn lựa chọn nào khác,” Shinichi trả lời. “Mặc dù, em rất hoan nghênh sự giúp đỡ, nhưng lúc này, tụi em…” cậu chỉ về phía Kid… “phải làm tất cả những gì có thể để ngăn chặn người đó lấy được hết tất cả những món trang sức, và tụi em phải tìm ra người chịu trách nhiệm cho những cái chết này.”
Mắt Kid đảo quanh giữa Subaru và Shinichi, trông như thể anh đang chơi banh tennis vậy, nhưng Shinichi không hề ngăn cản anh. Đây vốn là một ranh giới tốt đẹp mà cả cậu và Subaru đều đang di chuyển, nó liên quan đến sự phủ nhận hợp lý về danh tính thực sự của nhau, và Shinichi biết cuộc đối thoại này sẽ khiến cho chúng lung lay hơn mức bình thường.
“Một đứa trẻ thông minh như cậu chắc chắn sẽ không lọt vào tầm ngắm của bất kỳ tổ chức tình báo nào,” Subaru cuối cùng cũng lên tiếng. “Cậu có lẽ cần phải đề phòng nhiều hơn nữa.”
“Em đã nhận được lời cảnh cáo về hậu quả mà nó có thể mang lại từ một người khác,” Shinichi trả lời và Subaru gật đầu.
“Cậu đã tìm được áo chống đạn chưa?”
“Em sẽ đi lấy nó vào cuối tuần này,” Shinichi hứa.
Subaru gật đầu và đứng dậy, phủi tay trên chiếc quần kaki thoải mái, làm cho những vết nhăn thẳng lại.
“Tôi hy vọng cậu may mắn với căn hộ,” Subaru nói, dừng lại ở ngưỡng cửa. “Và bắt được tên giết người đó.”
Shinichi mỉm cười. “Em đảm bảo mọi thông tin quan trọng khác sẽ kết thúc đúng tại vị trí mà nó nên đến.”
“Vị trí mà nó nên đến?” Kid hỏi khi trong phòng chỉ còn lại hai người. Anh nhặt quyển sách Nam tước bóng đêm lên và mở ra chương đầu tiên.
“FBI,” Shinichi trả lời. “Bọn họ đã tìm mọi cách để lật đổ tổ chức đó trong một khoảng thời gian rất dài.”
Kid đặt cuốn sách đang mở lên ngực, và dù đang nằm xuống, anh dường như vẫn đang cong người về phía Shinichi dù không hề di chuyển. “FBI, người bạn tốt nhất của cậu.”
“Là đồng minh đáng tin cậy,” Shinichi sửa lời. “Jodie đã theo đuổi Vermouth gần hai mươi năm.”
“Nhưng có vẻ như cậu có thỏa thuận đình chiến nào đó với Vermouth?” Lông mày Kid nhướng lên, đó không phải là sự đánh giá, mà là sự hứng thú. Shinichi liếm môi, suy nghĩ tới lời cảnh báo của Bourbon. Cậu là một trong những điểm yếu của cô ấy.
“Tôi không gọi nó là đình chiến.” Shinichi dời mắt về lại tấm bản đồ, men theo dòng sông Seine từ bảo tàng Orsay đến nhà thờ Đức Bà, và chú ý thấy cái cách mà bố cậu không vẽ hết nét các cạnh của ngôi sao. “Nó giống như một sự thấu hiểu hơn.”
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
- Chúc mừng năm mới trễ nhé mọi người!!!!
Comments