“Vậy tôi nên gọi cho ai?” Shinichi hỏi, và Kid nhướng mày. “Khi cần lời khuyên về cậu, khi mà chúng ta đánh nhau bởi vì tôi không thể nào lý giải cậu?” Có vẻ cậu gần như đã có thể thừa nhận những gì vừa xảy ra vài phút trước, và Kid chắc chắn có thể hiểu được điều đó, vì cái nhìn mà anh dành cho cậu thật sự là…
“Tôi đoán là cậu không cần phải gọi cho bất kỳ ai,” Kid nhẹ nhàng nói. “Cậu đã có thể hiểu tôi chỉ trong một vài tháng, mà đối với người khác, thời gian đó lên tới một vài năm.” Kid mỉm cười lộ ra hàm răng của mình. “Với lại, tôi có lẽ cũng không thể giấu được cậu bất kỳ điều gì.”
“Cậu không có vẻ quá bận lòng về điều đó.”
“Không hề,” Kid đồng ý, mở tập tài liệu ở gần mình nhất, điều đã khiến Shinichi bất giác mà làm theo.
Chống tay, Shinichi ngước nhìn Kid qua lớp tóc mái của mình. Mọi thứ của anh đều dài, từ tay chân thon gọn cho tới bờ vai hẹp và những cử chỉ bình thường. Cậu tự hỏi liệu rằng anh vẫn còn có thể giữ nụ cười chế giễu đó khi thời gian trôi qua không. Liệu rằng một Kid ba mươi tuổi và một Shinichi ba mươi tuổi còn có thể giống nhau, hay khi trưởng thành, các đường nét trên khuôn mặt họ sẽ có sự thay đổi và nó đủ khiến để không một ai còn có thể nhìn lầm hai người bọn họ nữa.
Dời mắt về lại những vụ án và nuốt xuống nỗi buồn về sự thật mà có lẽ sẽ không bao giờ cậu tìm ra.
Vụ án năm 1989 không hề có bóng dáng của Kaito 1412, thay vào đó, đây là một vụ bắt cóc trẻ con có mục đích mà bố cậu đã ngăn cản trước khi nó có thể làm bùng nổ tờ tin buổi chiều. Tương tự như vụ năm 1991, cho dù bản thân nó là một vụ trộm, nó vẫn không có liên quan gì đến vị Kid trước đây.
Nhưng vụ năm 1987 thì chắc chắn liên quan tới. Cậu trải rộng những tài liệu ra sàn nhà, và khi nhìn thấy bức ảnh chụp về viên đá mà Kaito Kid nhắm tới, Shinichi chợt dừng lại trong phút chốc.
“Kid,” cậu vội nói, “nhìn viên đá này.” Shinichi đẩy tờ giấy đến trước mặt Kid. “Không phải nó là…”
“Thiết kế khác nhau,” Kid nhấn mạnh, “nhưng nó đúng là Phượng Hoàng Vẫy Cánh - viên ngọc lục thạch đỏ của Groves. Tôi sẽ nhận ra viên đá quý khó cắt đó ở bất cứ đâu.”
“Có khi nào viên Phượng Hoàng Vẫy Cánh được cắt cho giống viên đá này, hoặc ngược lại?”
“Có thể.” Kid bẻ ngón tay và vươn qua tập hồ sơ để cầm lấy chiếc kính của Shinichi. “Làm cách nào để bật chế độ phóng to ở trên cái kính này vậy?”
“Bên phải,” Shinichi trả lời. Kid nhăn mày loay hoay với nó, và Shinichi thở dài bất lực. “Lại đây.” Kid dịch chuyển lại gần phí cậu và Shinichi đeo chiếc kính mắt lên cho Kid trước khi kích hoạt chế độ phóng to. “Xoay phía bên phải để phóng to và thu nhỏ.”
Kid vỗ nhẹ đùi cậu thay cho lời cảm ơn trong lúc anh phóng to viên đá trên tấm ảnh. “Ah, bây giờ thì rõ hơn rồi, nhưng mà nhìn nè, đây là viên đá rất hiếm, cho dù là viên ngọc lục thạch đỏ cũng chỉ được xem là khá quý giá thôi. Tôi nhớ mình đã tận mắt nhìn thấy Phượng Hoàng Vẫy Cánh, đó là một viên đá tự nhiên-không có dấu hiệu của việc xử lý nhiệt hay can thiệp hóa học, và có độ trong siêu cao. Khả năng tìm thấy một viên khác có cùng số đo cho cả bốn chữ c…”
Shinichi dựa vào gần hơn. “Màu sắc, carat, độ trong và vết cắt?” cậu nói bằng chất giọng tiếng Anh rõ ràng. Kid liếc nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên và tự hào.
“Chính xác.” Anh ậm ừ. “Cho dù chỉ là nhìn thoáng qua, tôi cũng có thể nói đây là cùng một viên đá. Quá khó để có thể bắt chước lại cùng một thứ giống như vậy. Không biết viên đá này đang cất giấu thứ gì, nhưng tôi đoán viên Lady Red của Scarlett Shimamoto cũng là một viên đá hiếm, vì theo bản năng chỉ có cô ta mới giấu nó đi.”
“Và Takizawa đã đặt thứ đó bên trong chiếc đồng hồ bỏ túi,” Shinichi trầm ngâm. “Nhưng Mercier lại là người khoe khoang.”
“Chúng ta không biết được người quen Vermouth của cậu có gì,” Kid nói. “Mà dù sao, viên đá mà bố tôi đã cố gắng lấy đi vào vụ trộm năm 1987 ở Paris là viên Phượng Hoàng Vẫy Cánh. Đây là mối liên kết giữa bố tôi và vụ án này.”
“Chúng ta đã biết được nó có sự liên kết,” Shinichi đáp lời, tiếp tục đọc những dòng ghi chú.
“Thám tử của tôi biết cách để kiểm nghiệm chất lượng đá quý. Thật sự là cậu không muốn trở thành người đồng hành của tôi sao? Tôi có thể để cậu lái xe trong quá trình thực hiện nha.”
“Tôi không đủ cao để với lấy bàn đạp.” Chữ viết tay của bố cậu rất nhỏ, ngay cả những lúc đẹp nhất, những chữ kanji nhỏ cũng khiến Shinichi phải nheo mắt lại mới đọc được. Trộm tài sản tư nhân trong đêm, chiếc giường rải đầy cánh hoa hồng, cuộc rượt đuổi hoan hỉ trên phố và cuộc đối đầu ngay trước tháp Eiffel. “Tôi nhận ra vụ án này.”
“Cái gì?”
“Bố tôi đã từng viết về nó.” Shinichi ngước nhìn lên những cái kệ, cậu không phải thật sự đang tìm kiếm nó nhưng cố gắng nhớ về những tình tiết trong quyển tiểu thuyết. “Giết người bên sông Seine. Một trong những tập của bộ Nam Tước Bóng Đêm.” Cậu thở dài. “Cậu đọc nó chưa?”
“Tôi nghĩ là chưa.” Kid gãi má. “Cậu chắc là nó có liên quan?”
“Nam Tước Bóng Đêm đã đánh cắp một chiếc vương miện, thứ dự định sẽ được dùng cho một nghi lễ cổ xưa. Tôi đã phải đọc hết cuốn sách đó mới nhận ra, mặc dù Nam Tước Bóng Đêm vẫn mang bản chất đê tiện thường ngày của mình, chính chủ nhân của chiếc vươn viện mới mang mục đích đen tối thực sự. Hóa ra hắn ta đã giết rất nhiều người để lấy được chiếc vương miện đó, và một trong số họ lại là người mà Nam Tước Bóng Đêm nợ một ân tình.”
“Một nghi lễ cổ xưa sao?” Kid đứng dậy ngay lập tức. “Thập phân Dewey?”
“Tất nhiên,” Shinichi trả lời, tiếp tục lướt qua đống tài liệu. “Còn gì khác sao?”
“Chán ngắt,” Kid nhẹ nhàng nói, trong lúc đẩy chiếc thang sang hướng bên kia của căn phòng. Shinichi lật sang trang, thông tin về việc trả lại viên đá quý bên trong một bó hoa hồng cho người chủ giấu tên, và cả những mẩu báo mà Shinichi không thể đọc ra được kẹp chung với nhau.
Trang cuối cùng của tập tài liệu, bố của Shinichi đã viết một địa chỉ thùng thư P.O. ở Paris. Ở bên dưới, có một dòng chữ in hoa được viết bằng tiếng anh ‘GỬI MỘT BẢN’. Shinichi đọc nhẩm để ghi nhớ nó và trong lúc cậu dự định đóng quyển tập lại thì cảm thấy có thứ gì cộm lên đằng sau nó. Lật lên, Shinichi tìm thấy một tấm bản đồ.
Nhanh chóng mở nó ra, cậu phát hiện đây là bản đồ thành phố Paris vào những năm 1980. Nó rộng tới độ có thể phủ lên gần hết sàn nhà và chỉ rõ chi tiết của từng tòa nhà. Có những ngôi sao nhỏ được đánh dấu bằng bút mực đen đậm ở một vài vị trí trên tấm bản đồ.
“Tìm thấy rồi!” Kid vui vẻ reo lên, trong lúc Shinichi tiếp tục mở tấm bản đồ ra. “Cậu tìm thấy gì sao, thám tử?”
“Những ngôi sao này đánh dấu địa điểm trong quyển tiểu thuyết hay là trong vụ án thực tế?” Shinichi tự lẩm bẩm. Cậu miết dọc theo cánh tay để trải thẳng chúng ta, vươn người cho tới bờ phải sông Seine. “Tấm bản đồ này có tác dụng gì đây, thưa Bố?”
Kid tiến tới chỗ cậu và đưa cho cậu quyển sách. “Có thể cậu nhớ chi tiết về quyển sách này.”
“Bộ não của tôi… không hoạt động như vậy,” Shinichi đáp lời. “Tôi chỉ nhớ những chi tiết là nút thắt cho câu truyện.”
“Chà, tôi lại định ghi nhớ mọi thứ,” Kid nói. “Tôi đoán là nó có ích cho việc nghiên cứu, mặc dù giá trị cho việc đọc lại có chút thấp hơn.” Anh lướt ngón tay cái trên những chữ in nổi trên trang bìa. “Bố tôi có để lại một bản copy của quyển sách này ở căn phòng bí mật.” Dưới cái nhìn của Shinichi , Kid dành cho cậu một nụ cười quỷ quyệt. “Thì chúng ta không thể nào để mấy cái thiết bị đó trên bàn ăn phòng bếp trong khi có một thanh tra sống kế bên nhà, không phải sao? Mà dù sao đi nữa, bản viết tay này…” Kid nheo mắt. “Chữ viết tay này nằm trên phong bì gói hàng mà có lẽ nó đã được chuyển đến. Bố tôi có lưu nó lại.”
“Vậy sao?” Shinichi nhìn lại trang cuối cùng của quyển tài liệu. “Có lẽ đó là thứ mà bố tôi đã gửi tới địa chỉ của hộp P.O. này.”
“12 Rue Castex, 75004 Paris, Pháp,” Kid đọc địa chỉ trước khi quay lại nhìn tấm bản đồ. Anh khom người trên đó khi lướt dọc qua những con đường, kéo ngón út của mình dọc theo các giao lộ. Chỉ ngay phía trên Rue de Lyon, qua khỏi Opera Bastille, anh dừng lại. “Đây. Có một ngôi sao ở đây. Nó được viết bằng một màu mực khác.” Kid lôi điện thoại ra. “Đó là địa chỉ của P.O. box. PTT Paris Bastille.”
“Vậy là một địa chỉ thực tế. Có lẽ đó là địa chỉ hộp thư của bố cậu tại Paris?” Shinichi nhớ lại về một trò chơi mà cậu đã từng chơi thay bố mình, một loạt manh mối được để lại xung quanh Beika nhằm dẫn cha anh tới chiếc ví da trong thư viện. “Những ngôi sao… tôi nghĩ chúng bắt nguồn từ một trò chơi mà bố cậu đã chơi với bố tôi.”
“Ý cậu là sao?”
“Gợi ý cho mấy vụ trộm của cậu là những câu đố đưa cho bên cảnh sát để hóa giải,” Shinichi nói. “Bố cậu cũng từng làm điều tương tự, nhưng nó phức tạp hơn, một trò chơi truy tìm kho báu với bố của tôi. Tôi cá đống này là ghi chú của bố tôi về một trong số những vụ trộm đó.”
“Mỗi ngôi sao là nơi mà manh mối được để lại?” Kid gõ cằm. “Nghe có vẻ vui đó, thám tử.”
“Đừng có đưa ra bất kỳ ý tưởng nào,” Shinichi nhanh chóng cắt ngang khi nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt Kid.
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments