“Tôi chú ý tới rất nhiều thứ. Đó là lý do vì sao tôi có thể trở thành một thám tử nổi tiếng. Nhưng khi không còn phải điều tra vụ án, đôi khi tôi không biết mình nên làm gì với những thứ mà bản thân chú ý.”
Kid nắm lấy bàn tay Shinichi. “Cậu bị đứt tay rồi.”
“Cậu nói bản thân mình không phải là thám tử,” Shinichi nói, cố gắng biến nó trở nên bình thản, nhưng âm kết thúc lại biến thành tiếng thở dốc nhẹ.
Biểu cảm trên gương mặt Kid thay đổi, nụ cười đó nhạt dần rồi biến mất và để lộ… một thứ khác. Phần bụng dưới của Shinichi chợt nổi lên cảm xúc lạ lẫm, đó là cảm giác bồng bềnh và đắm chìm xảy ra cùng lúc. Cậu chỉ nhận ra mình đã ngừng thở khi gượng ép hít nhanh luồng không khí vào. Đầu lưỡi anh vươn ra và bắt lấy ngón trỏ Shinichi rồi ngậm vào miệng mình. Ánh mắt kia chưa từng rời đi, mà Shinichi cũng không rụt lại, để mặc lưỡi Kid liếm lên kẽ tay mình.
“Tôi không nghĩ đây còn được coi là việc đùa giỡn nữa đâu,” Shinichi cố gắng nói khi Kid thả những ngón tay cậu ra. Không khí bay qua ngón tay ẩm ướt mang theo cảm giác lành lạnh khiến cậu phải cuộn ngón tay và ấn vào lòng bàn tay anh. “Đã từ rất lâu rồi.” Dấu vết trên cổ Shinichi đã phai đi gần hết, và lúc này đây, khi ngón tay bị thấm ướt bởi lưỡi Kid, và mùi hương từ người đàn ông mới tắm rửa, hoa nhài trộn lẫn với bạc hà và xà phòng, quanh quẩn bám vào người, mọi thứ suy nghĩ của cậu đều xoay quanh người này. “Rốt cuộc thì cậu đang cố làm gì?”
“Đây không chỉ là trêu chọc,” cơ đùi gồng lên khi Kid rướn người về phía trước để đặt một nụ hôn lên trán Shinichi, tiếp đó trượt đến sống mũi, mắt kính để lại hơi mờ của việc người này vừa chạm má vào. Shinichi không biết mình nên dựa vào hay là nên lùi ra sau. “Hai năm qua tôi đã trêu chọc cậu đủ rồi.”
“Đó là vụ trộm!” Shinichi nhíu mày. Cậu dịch người khiến hai trong năm đống tài liệu rơi xuống sàn, số còn lại thì nằm giữa bụng hai người. “Lúc đó tôi còn đang cố gắng tống cậu vào tù!”
“Không phải lúc nào cậu cũng thả tôi đi sao?”
“Chỉ khi tôi nợ cậu một đặc ân.” Shinichi cau có. “Việc bắt nhốt mấy kẻ giết người luôn quan trọng hơn.”
“Vậy còn bây giờ?” Kid bật cười khi thấy sự tức giận của Shinichi ngày càng tăng lên. “Chúng ta là một đội hoàn hảo, phải không, người bảo vệ sau lưng?”
Đúng vậy. Bởi vì anh có thể hiểu những gì mà cậu muốn nói cho dù không cần nhiều lời giải thích, và hoàn toàn có thể làm theo những suy luận của cậu giống như Heiji. Anh còn biết những khía cạnh mà cậu không biết, đồng thời cho dù là chế nhạo hay trêu chọc đều không vượt quá mức cần thiết. “Điều đó chẳng khiến cho những vụ trộm của cậu trở thành một biểu hiện của việc đùa giỡn được.”
“Tuy vậy, tôi đã biết cậu, Shinichi. Tôi đã quan sát bộ óc phi thường của cậu trong công việc.” Anh vuốt tóc cậu ra khỏi khuôn mặt. “Khi tôi đưa cho cậu danh tính thật của mình, thời khắc đó đã chấm dứt việc chỉ là trêu ghẹo rồi.”
“Vậy cậu gọi đây là gì?” Shinichi hỏi. Mắt Kid trở nên sâu thẳm hơn, Shinichi không nghĩ bản thân mình có thể dời ánh mắt khỏi nó cho dù cậu có muốn vậy.
“Tôi đang tuyên bố ý định của tôi đối với cậu,” Kid nói, “như vậy, cậu sẽ không thể phớt lờ chúng cho dù cậu có cố ý làm điều đó.” Anh nghiêng đầu, bàn tay kéo ra sợi dây chuyền đang treo đồng 5 yên, cảm nhận độ ấm áp khi làn da chạm vào ngực Shinichi dưới lớp áo sơ mi. “Nhưng tôi không nghĩ là cậu cần, phải không?”
“Kid…” Nhịp đập của anh cũng đang chạy đua, vì Shinichi, giống như cách mà mạch đập Shinichi chạy đua vì Kid.
Có vẻ như cậu đang bệnh, hoặc sắp chết. Mắc kẹt trong cơ thể này, cậu thậm chí còn không biết liệu có phải mình thích đàn ông hay không, bởi vì cho đến bây giờ, cậu chỉ thích Ran. Nhưng Kid là một thế lực không thể tránh khỏi, giống như trọng lực hay là lực điện từ, và mặc dù cậu đã cố gắng hợp lý hóa nó cho bản thân, và coi nó là điều không thể, hoặc là điều gì khác ngoài điều này, bởi vì Shinichi không… Cậu chưa từng muốn… Nhưng bây giờ, cậu lại muốn, cậu muốn thấy nụ cười quỷ quyệt, sự thoải mái và cả những lời nói khôn ngoan ẩn trong tiếng chọc ghẹo nhẹ nhàng của Kid. Cậu muốn niềm vui và tiếng thì thầm của u buồn len lỏi trong nếp gấp của chiếc áo choàng. Cậu muốn những ngón tay khéo léo không bao giờ đứng yên và cả hình dạng không đều của môi trên, cả cách mà tiếng cười anh vang vọng trong căn phòng trống và khiến lồng ngực Shinichi nảy liên hồi như một quả bóng cao su.
Shinichi thích anh, muốn anh, mặc cho mọi lý do mà cậu không nên có.
Kid đã nhìn nhận Shinichi bởi chính bản thân cậu, anh muốn Shinichi quay trở lại. Và với những thứ đã trở nên quá tồi tệ trong cuộc đời cậu, Kid là thứ tốt lành duy nhất. Cậu đã không hề biết mình sẽ cần một người giống như Kid ở bên cạnh cho tới khi anh thật sự ở đây.
“Nếu như tôi có bỏ lỡ bất kỳ điều gì,” trong sự im lặng, Kid chợt nói. “Cậu nên nói với tôi bây giờ, thám tử.”
Mặc dù ích kỷ, nhưng đến cuối cùng, nó sẽ chỉ làm tổn thương Kid khi mà Shinichi… Nhưng cậu tin tưởng Kid biết những gì mà mình đang làm, vì dù gì, có lẽ chính sự tin tưởng đó đã khiến cho Shinichi tiết lộ bí mật của mình trên sân thượng tòa nhà vào ba tháng trước, sự tin tưởng đủ khiến cho Shinichi nhướng người về phía trước, tập tài liệu cấn sâu vào bụng, và hôn nhẹ lên môi Kid. Dù chỉ là cái chạm nhẹ lên da, nhưng Shinichi cảm thấy như nó lướt qua từng centimet trên cơ thể, khiến cậu như từ đáy đại dương trồi lên và xuyên qua bề mặt để đón ánh mặt trời trong miệng Kid.
Một nhịp, rồi hai nhịp, Kid hôn lại cậu. Anh nhẹ nghiêng đầu để miệng họ chạm lại dễ dàng hơn chút. Nụ hôn từng có của Shinichi là chia sẻ không khí trong một tình huống tuyệt vọng, đó chỉ là việc môi chạm môi, nhưng bằng cách nào đó, cậu biết rằng nụ hôn đó không giống thế này. Miệng của Kid ấm áp và chân thật, đôi môi tưởng chừng nứt nẻ nhưng lại thật mềm mại khi áp vào môi Shinichi.
Khi cậu tách người đi, đôi môi anh hé mở và bên má thì ửng đỏ. “Đây là tuyên bố cho ý định của tôi,” Shinichi gắt gỏng nói. Nụ cười mà Kid đáp lời cậu là nụ cười đáng yêu nhất mà Shinichi từng thấy, gian xảo lại chân thật và chạm đến tận cùng đáy mắt cậu. Lại… đùa giỡn cậu. Shinichi ngoảnh mặt đi chỗ khác. “Bây giờ thì giúp tôi tìm thông tin của Kaito 1412 trong đống tài liệu này.”
“Conan?” Tiếng mẹ cậu vang vọng trong hành lang. Shinichi trườn về phía sau cho tới khi loạng choạng ngồi xuống sàn và nhặt lên đống hồ sơ đã bị đổ lúc trước. “Ồ, chúng ta có bạn sao?”
Kid đứng dậy và cúi chào mẹ cậu khi Shinichi ôm chặt tập tài liệu trong tay. Cậu cảm thấy sự bối rối của mình hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng Kid hoàn toàn bình tĩnh, anh lấy một bông hồng từ nơi nào đó và đưa nó cho mẹ cậu trong lúc bà đang tiến vào. “Kuroba Kaito,” anh nói và bà ấy mỉm cười.
“Cháu không thay đổi chút nào,” bà trả lời.
Kid chớp mắt trước sự nhận xét đó.
“Vâng?”
“Chúng ta đã gặp nhau nhiều lần kể từ khi ta còn là học sinh của bố cháu,” mẹ cậu nói. “Cháu cũng đưa cho ta bông hồng như thế này.” Bà quay mặt đi chỗ khác và nhìn Shinchi. “Shin-chan! Mặt con đỏ quá vậy! Ta vừa gián đoạn việc gì hay sao?”
“Không,” cậu trả lời. “Con đang xem lại mấy vụ án cũ của Bố.” Cậu chuyển ánh mắt về phía Kid. “Cậu ấy biết thân phận của con.”
“Vậy có bất kỳ thứ gì mà người mẹ xinh đẹp và trẻ trung của con có thể giúp con không?” Bà hất tóc và Kid bật cười. Shinichi đảo mắt, tất nhiên là bởi vì cả Kid và mẹ của cậu thật đúng là vật hợp loài. Cả hai đều huênh hoang và khoe mẽ.
“Mọi thứ đều ổn cả,” Shinichi nói. “Nhưng nếu có cà phê thì tốt hơn.”
“Subaru-san đang pha một ít đấy,” bà nói. “Vậy mẹ đi ngủ đây Shin-chan. Mẹ vẫn cảm thấy mệt vì lệch múi giờ lắm.”
“Mẹ định ở lại Nhật bao lâu?”
“Bốn ngày,” bà nói, “mẹ còn một vài việc phải giải quyết cho bố con, nhưng sau đó mẹ sẽ quay lại Los Angeles.” Yukiko chống hông. “Con lúc nào cũng chọn thời điểm bận rộn nhất để chuyển chỗ ở hoặc cầu cứu một bậc thầy về cải trang.”
“Xin lỗi về điều đó, mẹ.” Cậu bước tới và ôm lấy người phụ nữ, rất nhẹ, chỉ đủ để thể hiện ý muốn của mình rồi nhanh chóng bước ra trước khi bà kịp quấn lấy và bảo cậu dễ thương. “Cảm ơn vì đã đến.”
“Mẹ sẽ luôn đến nếu như con cần mẹ, Shin-chan.” Bà nghiêng đầu. “Không phải lúc nào con cũng cần mẹ, nên mẹ nhất định phải tranh thủ những dịp như này.”
Trước sự ngạc nhiên của Shinichi, bà tiến tới nhéo má cậu, rồi rời đi và để bọn họ lại một mình trong thư viện.
“Tất nhiên là tôi nhớ bà ấy,” Kid nói, khi họ ngồi xuống sàn nhà với đồng tài liệu ở vị trí mà bóng đèn có thể chiếu sáng rõ ràng nhất. “Bà ấy đã nổi nóng với tôi khi tôi gọi bà ấy là dì.”
“Haibara đã nói tôi có rất nhiều tính cách giống bà ấy,” Shinichi lầm bầm. “Nhưng tôi không nhận thấy điều đó.”
“Tôi thì có đấy,” Kid trả lời, bật cười khi nghe tiếng khịt mũi của Shinichi. Anh vươn tay cẩn thận để tránh việc làm rách vết thương đang lành lại. “Tôi cũng giống mẹ rất nhiều. Aoko luôn gọi điện cho bà để xin lời khuyên về tôi mỗi khi chúng tôi cãi nhau hoặc khi không thể hiểu nổi hành động của tôi.” Anh cười toe toét trước ý nghĩ gì đó vừa lóe lên trong đầu.
“Vậy tôi nên gọi cho ai?”
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Chờ mòn mỏi cuối cùng cx đến , hôn r xác định r trời đất ơi🤩🥳🤭