top of page
Moonlightl

Chương 101

Bourbon tiến bước vào bầu không khí lạnh lẽo của mùa thu, và lại gần về chỗ Shinichi. Cậu không tình nguyện mà lùi lại phía sau một bước. “Hãy đảm bảo là cậu luôn ở đó, Edogawa. Ở tại Mỹ. Đi đi và đừng quay lại.” Giọng anh trầm thấp và chỉ đủ lớn để một mình Shinichi nghe thấy.

“Tại sao?” Ran chỉ ở cách nơi này hai tầng lầu, và cậu thì không có ở đây để chăm sóc cô ấy. Bourbon cũng biết đám trẻ, chúng tin tưởng anh ta, mặc dù Haibara biết mọi chuyện rõ hơn. Thật quá dễ dàng để Bourbon…

“Tôi thưởng thức cậu,” Bourbon nói. “Cậu thông minh, thú vị và ngoan cường. Nhưng cậu cũng là điểm yếu cô ấy, và tôi cần cô ấy còn sống.”

“Cô ấy?” Vermouth. Ý của anh ta chỉ có thể là Vermouth. Tim Shinichi như nghẹn trong cổ họng. Cậu đã biết Bourbon hoạt động cùng Vermouth, và đoán được anh ấy có lý do của riêng mình.

Ngồi xổm xuống để có thể đối mắt với Shinichi, Bourbon mỉm cười nghiệt ngã. “Đừng giả vờ như mình không biết bất kỳ điều gì. Cậu rất tệ trong việc nói dối. Có lẽ cậu nên học hỏi từ người bạn đồng hành hiện tại của mình?”

Shinichi cảm nhận được hồi chuông cảnh báo cho sự sợ hãi về sự thật Bourbon nhận ra mẹ cậu, nhưng Chianti không có ở đây, nên cậu cố nhịn trước điều đó. Bourbon vẫn ghim chặt cậu với ánh mắt dữ dội đến ngạc nhiên, và hầu như không thèm liếc lấy mẹ cậu một cái. “Chính xác thì anh đang định nói gì với tôi?”

“Nếu như cậu biến mất, chúng sẽ không có cách nào để tìm đến cô ấy, và điều đó chẳng có gì ngoài điều tốt đẹp cả.”

“Chúng… Chúng nào?” Shinichi hỏi và Bourbon nhăn mày. Có thể đó là người phụ nữ đuổi theo Vermouth, và Edogawa Conan chỉ có ý nghĩa dẫn tới sự kết thúc? Shinichi thắc mắc, tại sao Bourbon lại cố bảo vệ cô ấy?

“Nó chẳng phải là vấn đề nếu như cậu thật sự rời đi phải không, Conan?” Shinichi rùng mình trước âm điệu thân thiện của Bourbon, nhưng ẩn sâu trong đó chính là sự cảnh cáo. “Mọi việc không đơn giản như những gì chúng hiện ra. Hãy để các chuyên gia giải quyết chuyện này. Mau tránh xa chúng đi.”

Ai là người muốn sử dụng tôi để bắt người phụ nữ đó? Shinichi muốn hỏi ra điều này. Tại sao tôi lại là điểm yếu của Vermouth?

Mẹ cậu thông giọng. “Conan ơi, đi thôi.” Bourbon đứng dậy và lùi bước về quán cà phê đông đúc.

“Tạm biệt, Conan,” anh nói. “Và chúc may mắn.”

Shinichi nhìn anh ta bước vào quán cà phê, khẽ nuốt xuống. Mẹ cậu đã ngắt điện thoại và hiện đang hiếu kỳ nhìn cậu. “Con ổn chứ? Đó là ai vậy?”

“Anh ta là nhân viên toàn thời gian mới ở Poirot,” Shinichi trả lời. “Và là một người học việc của bác Mori.”

“Hy vọng cậu ta sẽ ở thành một thám tử giỏi hơn Mori,” mẹ cậu chọc và điều đó khiến Shinichi bật cười.

“Còn nhiều hơn như vậy,” cậu trả lời, tiếp đó hướng ánh mắt về con đường dẫn tới ngôi nhà cũ của bọn họ.

****

Trong lúc mẹ cậu và Subaru nói chuyện về bộ phim đã ra mắt trước khi Shinichi được sinh ra trong phòng bếp, cậu dành thời gian đắm chìm trong phòng sách của biệt thự. Dù gì thì cậu sẽ chỉ còn ở đây vào tối nay, trước khi chuyển đến Ekoda với Kid. Sau mọi chuyện, Edogawa Conan sẽ phải biến mất. Cậu không thể tiếp tục tới đây, nếu không cậu sẽ bị bắt gặp.

Phòng sách của căn biệt thự Kudo là một kho báu thứ thiệt. Kudo Yusaku đã thiết kế một cách hoàn hảo hơn so với bề ngoài, và mọi thứ trong thư viện này đều có thể tham khảo chéo theo nhiều cách. Tuy nhiên, hiện tại Shinichi không tìm tiểu thuyết hay những quyển sách hư cấu, mà là những tài liệu viết tay của bố cậu.

Ông ấy đã luôn là người ghi chép rất nhiều, cho dù ông chỉ tham gia một cách ngoại vi vào một vụ án. Đã có lần Shinichi hỏi ông ấy tại sao lại tìm hiểu nhiều thứ như vậy, ông đã bảo rằng một phần để trở thành thám tử giỏi là học hỏi từ những bí ẩn trong quá khứ. Shinichi ước gì cậu đã lắng nghe nhiều hơn khi cha cố gắng dạy cho cậu mọi thứ.

“Cậu đang tìm gì vậy?”

Bị bắt gặp trong sự ngạc nhiên, Shinichi suýt nữa thì trượt khỏi cái thang. Cậu ổn định bản thân, tiếp đó nhìn về phía Kid. “Cậu vào đây khi nào?”

Kid mặc một chiếc quần jean mềm thoải mái cùng với một chiếc áo len có in hình Yaiba mặt nạ trông có vẻ ấm áp, mỉm cười ngước nhìn cậu. Mái tóc nâu kia rối bù. “À, khoảng ba phút trước.”

“Và không có ai nói gì cả?” Shinichi lấy ra một tập tài liệu và xếp nó vào một chồng cùng với bốn tập tài liệu khác mà cậu đã cố gắng giữ nó cân bằng ở trên mép kệ. “Tôi tưởng ngày mai cậu mới đến đón tôi?”

“Tôi đáng lý nên đột nhập vào phòng ngủ cậu,” Kid nói. Shinichi quay đầu để liếc anh. “Nghe nè thám tử, tôi đã phớt lờ lời trêu chọc thú vị của ông Suzuki trong tờ giấy mời tôi tuần này đến lấy đôi bông tai ngọc trai rồi đấy. Cậu nhất định phải để cho tôi tận hưởng chút niềm vui.” Anh nháy mắt, và Shinichi, mặc kệ tất cả mọi thứ, bật cười. “Hơn nữa, tôi đang rất chán.”

“Cậu mà chán sao?” Cậu bây giờ đang ở những năm cuối của thế kỷ 20. Kid đầu tiên đã thực hiện những vụ trộm ở Nhật Bản từ sau năm 1997, nhưng có lẽ còn có một vài thứ khác. “Còn những người ‘bạn’ của cậu thì sao? Giống như Nakamori-chan?”

“Không phải tôi đã nói là nói chuyện với cậu là dễ nhất sao?” Kid mở nút cổ áo len. “Với lại, tôi thích gương mặt gắt gỏng của cậu hơn là của Aoko.”

“Cậu thật đúng là một tên nguy hiểm.” Cầm lấy tập tài liệu cuối cùng, cậu chậm rãi chèo xuống khỏi chiếc thang, tiếp đó ôm chặt năm tập tài liệu vào trong ngực.

“Để xem cậu có gì nào?” Cầm lấy tập tài liệu đầu tiên khỏi tay Shinichi, anh mặc kệ tiếng khó chịu của Shinichi và mở nó ra. “Paris, 1989, vụ giết người kép? Tài liệu ghê quá đấy thám tử.”

“Bố tôi và Kid đã từng là đối thủ,” Shinichi nói. “Giống như tôi và cậu vậy.”

“Chà,” Kid nói, nhìn qua chồng tài liệu để tìm kiếm tầm mắt Shinichi, ánh mắt lấp lánh, “tôi nghĩ là không giống chính xác như mối quan hệ hiện tại của cậu và tôi đâu.”

Cả cơ thể Shinichi nhanh chóng nóng lên. “Ý của tôi là, ông ấy đã điều tra rất nhiều vụ của Kid và theo dõi cho tới cả những vụ quốc tế. Vậy nên tôi đã lấy ra tất cả những vụ án mà bố tôi đã tiếp xúc trong thời gian ở Pháp từ năm 1985 đến năm 1999, khi Kid…” Cậu né tránh ánh nhìn nãy giờ của hai người để nhìn lại về chồng tài liệu, cố gắng làm chậm tiếng đập của trái tim trong lồng ngực. “Tôi nghĩ là sẽ có gợi ý trong đó giúp chúng ta tìm ra được căn hộ của bố cậu.” Cậu liếm môi, tiếp đó ngước lên nhìn và thấy tầm mắt Kid đang đặt tại môi cậu. “Kid?”

“Tôi đã gọi điện cho mẹ, bà ấy cũng không biết tài sản nào khác đã đứng tên của ông ấy. Vậy nên tôi đã hỏi ông Jii, ông bảo đúng là bố tôi đã dùng một tài khoản khác ở London, nhưng ông ấy không biết có gì ở đó, có thể là một số lượng tiền lớn mà bố tôi chưa từng chạm vào.” Kid búng tay và một quyển số xuất hiện. “Xem này.”

“Ông Jii có nó?”

“Ừ,” anh nói. “Thú vị hơn là, vẫn có tiền được gửi và rút ra khỏi tài khoản này.”

“Nhưng mẹ cậu đã không sử dụng nó,” Shinichi lướt qua những tài liệu và vô tình làm đứt ngón tay mình. Có chút nhói, nhưng không đáng để bận tâm.

“Không.” Anh nhăn mày. “Thật ra, bà ấy còn gặp rắc rối khi cố đăng nhập vào tài khoản Nhật Bản từ Mỹ. Hiện tại bà đang sống ở Las Vegas, và cũng có tài khoản Mỹ của riêng mình. Thông thường tôi sẽ sử dụng tiền mà bà chuyển vào tài khoản gia đình.”

“Vậy những vật dụng của Kid…”

“Cùng với phí di chuyển hay những thứ giống như vậy, đều từ một tài khoản riêng biệt mà bố tôi đã tạo ra nhiều năm về trước.” Anh ngã xuống chiếc ghế ưa thích của Shinichi trong thư viện. “Cũng như số lượng lớn hoa từ nhà kính ở miền nam Trung Quốc.”

“Ông Nakamori vẫn còn đau đầu về vấn đề đó?” Shinichi, như con thiêu thân lao vào lửa, đi lại gần Kid, vòng quanh chiếc ghế cho tới khi cậu đứng trước mặt anh.

“Cực kỳ luôn,” Kid trả lời, tiếp đó anh vươn tay vòng qua hông Shinichi và kéo cậu lại gần cho tới khi Shinichi ngồi trên đùi anh và bám vào tay ghế để giữ thăng bằng. Ở bên dưới và ở trước mặt, Kid thật nóng, Shinichi có vẻ như không bắt được nhịp thở của anh. Quyển tài liệu được mở ra giữa hai người. “Sự bùng nổ mà ông ấy có mỗi khi đầu mối dẫn đến ngõ cụt là một niềm vui mà cậu nên chứng kiến.”

“Sera cũng khá tức giận về điều đó.” Shinichi cố gắng tập trung. “Tôi chắc là cậu đã tìm hiểu số tiền đó tới và đi ra chỗ nào.”

“Tất nhiên.” Kid nhếch miệng, và tiến sát lại gần, viền môi dưới mờ nhạt của anh càng nổi bật hơn nữa. “Chuyện gì vậy?”

“Khi cậu hóa trang, cậu đã che đi thứ này.” Cậu chạy dọc ngón tay mình theo viền môi anh. “Bằng son môi.”

“Bút kẻ môi,” Kid chỉnh lại. “Nó là đặc điểm nhận dạng, giống như tàn nhang của tôi vậy.” Anh mỉm cười, đôi môi bị kéo dưới lực ngón tay của Shinichi. “Cậu chú ý tới những điều như vậy?”

------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

102 views0 comments

Recent Posts

See All

Comentarios


bottom of page