Cuối cùng, Sasuke quyết định rằng mình đã cho người anh em này đủ thời gian để suy nghĩ. Thật khó để tin rằng anh lại cảm thấy thoải mái trên chiếc giường trong căn phòng này. Mọi thứ đều có mùi của Naruto. Ai có thể nghĩ rằng Sasuke sẽ xuất hiện tại đây sau ngần ấy năm và lại cảm thấy như mình đang ở nhà đến thế này. Tuy từng là thành viên Đội 7 tại học viện, anh chưa từng được mời vào căn hộ này, dù cả nhóm đã từng ghé thăm nhà của Sakura và Kakashi. Thật hiếu kỳ với lý do.
Sasuke mở mắt và nhìn ngó xung quanh căn phòng nhỏ. Tường màu trắng đục, một tấm poster hình ramen, và cả tấm rèm ngăn cách giữa các phòng. Ngoại trừ cái giường, món nội thất còn lại của căn phòng là chiếc tủ màu xanh vàng kỳ lạ thiếu mất ngăn kéo. Một chiếc tủ quá cũ kĩ. Còn ở góc phòng xa cửa nhất là một đống quần áo bẩn chất đống. Nếu không phải có nó, anh sẽ chẳng nhận ra được điểm chung nào giữa căn phòng này và Naruto. Anh đã tưởng nó sẽ tràn ngập nhiều màu sắc hơn bởi nơi này quá nhợt nhạt so với tính ồn ào của người đó.
Sasuke nhăn mặt khi di chuyển bàn chân chạm xuống sàn nhà lạnh ngắt. Anh lặng lẽ bước tới chỗ chiếc rèm rồi nhẹ nhàng kéo nó qua một bên để quan sát phần còn lại của căn hộ. Naruto đang ngồi ở bên kia chiếc bàn, lưng quay lại với anh. Chàng trai tóc vàng một bên vò đầu một bên nghiên cứu cuốn trục, miệng thì lầm lầm điều gì đó. Sasuke không thể ngăn cản bản thân mình mỉm cười khi nhìn thấy hình ảnh này.
Một lần nữa Sasuke lại bị trói buộc bởi cuộc sống của Naruto. Theo trí nhớ của anh, chàng trai tóc vàng đã luôn sống một mình ở đây. Và mặc cho mọi sự cô độc, Naruto vẫn tìm được sức mạnh để vượt qua thứ bóng tối gần như nuốt trọn Sasuke. Và sau mọi chuyện, anh đã cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của mình dành cho cậu. Anh thật sự rất muốn ở gần cậu, ôm chặt cậu trong vòng tay và hứa với cậu về việc người này sẽ không bao giờ bị bỏ lại nữa. Nhưng anh lại không dám, bởi vì anh không tin nhân trụ lực Cửu Vĩ sẽ chấp nhận lời thỉnh cầu đó.
Cả hai nên nói chuyện nhiều hơn để anh có thể tìm cách khiến Naruto hiểu ra chuyện này.
Cùng lúc đó, một phân thân của Naruto xuất hiện ở cửa sổ cùng với túi đồ ăn trong tay. Cậu ta đưa nó cho Naruto rồi biến mất trong làn khói. Tên tóc vàng đặt túi lên bàn rồi lấy cà chua, dưa leo, rau, gạo và táo ra bàn. Thật cảm động khi biết người bạn này đã gửi một ảnh phân thân để đi mua đồ ăn cho mình. Sasuke không ưa món ramen chút nào.
Vị Uchiha quyết định tiến tới phòng bếp. Naruto quyết liệt quay đầu khi nghe thấy tiếng sàn nhà gỗ ọp ẹp phát ra tiếng động dưới trọng lực của Sasuke. Sau một vài giây, cánh tay mạnh mẽ và ấm áp ôm trọn lấy anh cùng với nụ cười vui vẻ xuất hiện trên môi.
“Naruto, tôi không thở được.” Anh khó khăn lên tiếng.
Cánh tay Naruto rời khỏi anh ngay lập tức. Cậu lo lắng vò mái tóc của mình rồi gãi cổ.
“Tớ mừng khi thấy cậu tỉnh lại, Sasuke. Cậu ngủ cũng khá lâu rồi đấy.” Naruto đáp lời, gương mặt đỏ lên dưới ánh nhìn của người bạn thân.
Cái cách mà Sasuke nhìn chằm chằm vào cậu khiến Naruto cảm thấy không thoải mái. Cậu quay đi và sắp xếp đống đồ trên bàn vào tủ lạnh. Sau khi quay lưng lại, Naruto lên tiếng. “Cậu muốn ăn hay muốn uống gì?”
Sasuke ngồi vào cái ghế mà Naruto từng ngồi. Anh khá thích nhìn cậu đỏ mặt. Nó khiến đôi mắt kia còn sáng lấp lánh hơn nữa.
Anh đáp lời. “Tôi muốn uống trà…". Sasuke im lặng một lát rồi tiếp tục, có thứ anh đã liên tục suy nghĩ kể từ khi tỉnh lại. "Còn nữa, tại sao tôi lại ở đây? Tôi tưởng mình đã bị bắt khi quay về làng. Tôi còn nhớ tay mình đã bị khóa lại.”
Không có câu trả lời.
Sasuke quan sát Naruto. Nhưng cho dù có cố gắng, anh vẫn không thể bắt gặp ánh mắt Naruto. Rõ ràng, cậu đang tránh né anh. Nhưng Sasuke muốn nó - anh muốn Naruto phải tập trung nhìn mình. Vậy nên Uchiha quyết định đứng dậy và bước tới chỗ Naruto. Anh dùng bàn tay bị thương của mình chạm vào vai phải cậu rồi kéo cậu quay về phía mình. Mặc dù cậu khá nghe lời, Naruto lại nhìn xuống dưới. Sasuke thở dài nắm lấy cằm cậu rồi nâng nó lên từ từ cho tới khi chạm tới ánh mắt màu xanh đó. Trong khoảng lâu, cả hai cứ đứng bất động như vậy mà chẳng nói lời nào. Họ nghiên cứu ánh mắt nhau và cố gắng tìm kiếm thứ ẩn sau nó.
“Naruto, nói tôi biết chuyện gì đã xảy ra sau khi chúng ta quay về làng.”
Anh vẫn nắm lấy cằm cậu, cảm nhận Naruto hít sâu như thể tập hợp dũng khí.
“Ừ thì, lúc tớ tỉnh dậy đã ở một mình trong phòng, nên tớ đã hỏi Bà Tsunade chỗ của cậu và tại sao cậu không ở cùng tớ.”
Sasuke có thể nhìn thấy nỗi đau trong ánh mắt ấy… cùng với cả nước mắt. Naruto nhanh chóng chớp mắt để xóa chúng đi.
“Tớ không thể chỉ đứng nhìn, dù gì tớ đã làm mọi chuyện để mang được cậu về làng. Tớ không muốn cậu nghĩ rằng tớ muốn cậu vào tù.” Chàng trai tóc vàng dần tức giận.
Naruto đẩy tay Sasuke và đi vòng qua anh. Giọng cậu ngày càng trở nên trầm hơn.
“Họ không được phép nhốt cậu lại! Tớ phải bảo vệ cậu!” giọng nói đó rõ ràng mà cương quyết.
Sasuke chỉ từng nghe thấy nó một lần trước đây. Một lần nào đó mà trong cuộc gặp mặt giữa bọn họ, anh đã đi vào tiềm thức của Naruto. Lúc đó, Orochimaru đã ngăn không cho anh giết Naruto.
“Kyuubi?” Sasuke lo lắng hỏi.
Là Cửu Vĩ đang nói chuyện. Sasuke tự hỏi tại sao Naruto không trả lời mình.
“Có vài chủ đề mà thằng nhóc không thể nói rõ. Naruto nghĩ rằng mình không xứng đáng với điều đó. Cậu ta đã thỏa mãn với tình bạn này sau khi phải trả giá bằng những thứ khác.”
Sasuke choáng váng. Làm sao con cáo đó biết cậu ấy đang nghĩ gì? Nhưng anh không có thời gian để tìm hiểu bởi Naruto đang nhìn cậu.
“Sasuke? Cậu ổn chứ?” Nhân trụ lực Cửu Vĩ lên tiếng.
“Vậy là, cậu nghĩ tôi sẽ tin việc cậu đã thuyết phục tôi quay về làng để bị giam cầm?” anh tiếp lời.
Đó chính xác là những gì Naruto đang nghĩ. Cậu không muốn anh bị đối xử như một tên tội phạm. Naruto giải thích. “Đó không phải trọng tâm câu chuyện. Tớ chỉ nghĩ cậu xứng đáng được nhận cơ hội khác khi đã hợp sức với tớ chống lại Kaguya. Cùng nhau, chúng ta đã kết thúc Tsukuyomi Vĩnh Cửu. Mặc cho vài chuyện chúng ta đã đối mặt ở Thung Lũng tận cùng, cậu đã quay đầu.”
Sasuke ngồi xuống bàn và nhìn người bạn mình lượn vòng quanh trong căn hộ.
“Naruto, tôi chưa bao giờ tin việc cậu là người đầu sỏ khi tôi bị bắt giữ. Cậu là người duy nhất chưa bao giờ từ bỏ tôi cho dù tôi đã làm bất cứ điều gì. Cậu đã không để tôi chìm đắm trong bóng tối, vậy nên không cần biết chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không yêu cầu cậu chịu trách nhiệm.”
Cậu ngạc nhiên nhìn anh. Hiếm khi Sasuke chịu nói nhiều như vậy.
Cả hai nhìn nhau. Thời gian như ngừng trôi. Naruto lại có thứ cảm giác mà cậu không thể xác định. Bụng cậu cồn cào, một mong muốn được ôm người đối diện vào lòng và không bao giờ buông anh ra để họ luôn có thể ở bên nhau. Sasuke nhìn thấy hết những biểu cảm kia. Anh nhìn thấy sự bối rối và cả nét xấu hổ. Tuy nhiên, trên tất cả, là cảm xúc không muốn bị bỏ lại nhưng lại không biết cách biểu đạt nó.
“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi Naru, tại sao tôi lại ở đây? Làm cách nào cậu có thể mang tôi ra ngoài?”
Một lần nữa, chàng trai tóc vàng quay mặt đi và lo lắng xoa phần tóc gáy của mình.
“Ừ thì, tớ đi tìm cậu. Người cảnh vệ đã đưa chìa khóa. Rồi sau đó, tớ mang cậu tới đây.”
Tình huống đã được đơn giản hóa đi. Người bạn của cậu không cần biết những thông tin bên lề khác.
Cậu cảm nhận được ánh mắt đen tối đang phả vào gáy mình, ánh mắt khiến Naruto không dám nhúc nhích. Cậu liếc mắt về phía sau. Sasuke đang ngồi trên bàn, lông mày nhướng lên.
“Ờ, vậy là cảnh vệ cứ thế nhẹ nhàng đưa chìa khóa buồng giam của tôi cho cậu?”
Vẫn né tránh ánh mắt của anh, Naruto lưỡng lự đứng tại chỗ.
“Naru, nói cho tôi biết Hokage có cho phép cậu mang tôi ra khỏi đó hay không.”
Khi mà Naruto càng né tránh ánh mắt anh thì Sasuke càng mất kiên nhẫn.
“Uzumaki Naruto! Mau nói sự thật.”
Sasuke đập mạnh tay xuống bàn. Âm thanh đã khiến Naruto giật mình và ngoay quắt về phía anh. Sasuke thề là mình đã nhìn thấy ánh đỏ trong đôi mắt đó.
“KHÔNG!” chàng trai tóc vàng hét. “Tớ không hỏi ý kiến của ai cả! Tớ đã lẻn vào tầng hầm của tòa tháp, mượn mấy cái chìa khóa rồi thả cậu ra.”
Cậu gần như hét lên ở mấy từ cuối, gương mặt kia ửng đỏ và thở hổn hển theo từng câu chữ. Sasuke chấn động.
“Cái tên usuratonkachi này, cậu không nên làm như vậy!”
Sasuke cực kỳ đau lòng khi nghe tin người bạn của mình đã chống lại mệnh lệnh trực tiếp dành cho anh.
“Tại sao lại không, thiên tài Uchiha? Giải thích cho tớ đi!” Naruto khẩn cậu, âm thanh gần như cuồng loạn.
“Lý do? Cậu đang đùa tôi chắc? Ước mơ của cậu là trở thành Hokage, cậu mong muốn có được sự công nhận từ người dân trong làng. Cậu không thể đạt được điều đó nếu cậu hành động như vậy.”
Naruto đột ngột nắm lấy cổ áo Sasuke rồi nhấc nó lên bằng tốc độ chóng mặt. Gương mặt của Jinchuuriki vặn vẹo bởi cơn giận giữ. Nếu là người khác có lẽ lúc này đã bị bao trùm bởi cơn sợ hãi.
“Sao cậu không chịu hiểu vậy? Nếu cậu không có ở đây, chuyện đó sẽ chẳng là gì. Nếu cậu không ở đây, tớ chẳng cần cái chức Hokage đó! Nếu cậu không ở đây, mọi thứ cho tới tận bây giờ chẳng có nghĩa lý gì cả!”
Có vẻ như sau khi bỏ cổ áo của bạn mình ra, Naruto mới nhận ra mình vừa nói gì. Ánh mắt cậu mở to hoảng loạn. Cậu đẩy Sasuke ra chỗ khác. Để che giấu sự xấu hổ của mình, vị nhân trụ lực quyết định đi vào phòng tắm và khóa cửa lại. Tuy nhiên tay phải Sasuke đã nhanh chóng vòng qua và ôm chặt hông cậu nhằm ngăn cản người này rời đi. Anh nhẹ nhàng kéo cậu về phía mình. Lần đầu tiên trong đời Naruto, cậu được ôm và… hôn. Tuy nhiên, không phải là người nào đó xa lạ mà rất gần gũi với cậu.
Sasuke bỏ tay ra khỏi hông cậu và luồn ngón tay qua mái tóc vàng mềm mại, từ từ tận hưởng cảm giác dễ chịu đó. Khi vị ninja tóc vàng dần thư giãn trong vòng tay anh, Sasuke cảm nhận được bờ vai kia run rẩy. Tộc nhân Uchiha cứ tiếp tục hành động của mình và để cho chàng trai này một chút thời gian để chấp nhận sự gần gũi giữa cả hai.
---------------------------------------------
Mua hàng từ link được đính kèm trong hình ảnh để mở khóa thêm nhiều chương truyện mới nhé!!!
Comments