Shinichi sau khi ra khỏi khách sạn thì đi về nhà của mình, cậu căn bản không nghĩ quá nhiều về lời đề nghị đánh cược mới vừa diễn ra giữa mình và tên trộm được mệnh danh số một thế giới, đơn giản vì cậu đã nắm chắc phần thắng đó trong tay. Shinichi tin tưởng khát vọng đưa tên đó vào tù của mình sẽ dễ dàng đánh bại những lời dụ tình ngọt ngào của tên trộm đào hoa đó, nhưng đợi đến lúc nhớ lại những lời này thì cậu đã phải thở dốc mà xin tha dưới thân của người kia rồi.
Vừa mở cánh cửa ra, đập vào mắt cậu không phải là căn nhà vốn dĩ nên trống trơn không có một ai, mà nay lại ở đâu lòi ra thêm một người con trai ăn mặc thoải mái đang ngồi gác chéo chân đọc báo ngay trong phòng khách nhà cậu.
“Thật sự xem đây như nhà cậu rồi?” Shinichi đóng cửa lại.
“Đương nhiên rồi. Nhà bạn trai tôi tất nhiên cũng là nhà của tôi thôi.” Kaito mỉm cười. “Không ngạc nhiên vì sao tôi có thể vào hay sao?”
“Mấy ổ khóa được chế tạo đặc biệt để nhốt cậu còn không được giữ chân được ngài đạo chích đây, ổ khóa nhà của tôi làm sao ngăn được cậu.” Shinichi vừa nói vừa giật phắt đi tờ báo mà anh ta đang cầm.
Đang định ngồi xuống thì Kaito đã cầm tay của Shinichi kéo đi. “Đừng ngồi vội, tôi đưa em đi xem ảo thuật.”
Nói rồi anh dẫn cậu vào phòng bếp nhà Shinichi, nơi rất ít khi mà cậu đặt chân tới. Nhấn người ngồi xuống ghế bàn ăn, Kaito phủ một khăn trải bàn trắng lên sau đó giật mạnh xuống, một bữa ăn sáng được coi là khá phong phú xuất hiện trước mặt Shinichi: có sandwich, bánh bao nhỏ, sữa nóng, và hai tách cà phê.
Cậu ngạc nhiên: “Ở đâu ra vậy?”
“Một chút ma thuật sẽ biến điều không thể thành có thể.” Kaito cầm ly sữa nóng, mỉm cười đưa tới trước mặt Shinichi.
“Cậu nấu à?” Cậu vươn tay lấy đi cốc cà phê giấy nằm ở bên kia bàn, bỏ qua ly sữa mà anh vừa đem qua.
Kaito cũng không giận mà đặt cốc sữa ở bên cạnh, cách tay cậu một khoảng thích hợp để Shinichi có thể dễ dàng cầm lấy, mà cũng không khiến cậu vô tình làm đổ trong quá trình ăn.
“Có một số thứ ma thuật cũng không thể làm được…” Anh ngừng nói khi nhìn thấy cái lườm của Shinichi ngán ngẩm trước những câu đùa của Kaito, trong đôi mắt xanh kia hiện rõ lên dòng chữ ‘nói tiếng người cho tôi’. “Tôi mua trên đường đến đấy.”
Shinichi nhấm một ngụm cà phê, vị đắng lan tỏa trên đầu lưỡi khiến cậu tỉnh táo hơn một chút, đồng thời khiến cậu nhớ tới lời đánh cược vào buổi sáng. Thật không ngờ cứ như vậy mà chàng thám tử lừng danh nước Nhật lại đồng ý đánh cược với tên trộm xảo trá này trong khi rõ ràng mình đã biết được danh tính của người ta, chắc chắn là khi sáng cậu bị tên Kid này đè ngộp thiếu oxy lên não rồi nên mới chấp nhận đồng ý cho người ta về làm bạn trai mình. Hơi nóng bốc lên từ ly cà phê làm mờ đi đôi mắt cậu, cũng làm mờ đi hình ảnh người con trai trước mắt, Shinichi thở dài, thôi vậy, chuyện tới đâu hay tới đó.
Kaito đẩy lồng bánh bao nhỏ tới trước mắt Shinichi, dùng nụ cười tự tin của mình mà mê hoặc cậu.
“Sao hả? Quyền lợi được làm bạn trai này không tệ phải không?”
“Ừm… Cho đến hiện tại thì đúng là không tệ. Nhưng mà…” Cậu tính nói gì đó, nhưng lại đột nhiên không biết nên xưng hô như thế nào, chắc chắn không phải là Kaito Kid rồi, nhưng là Kuroba hay Kaito? Bình thường chắc chắn Shinichi sẽ gọi là Kuroba giống như cách mà cậu gọi Hattori, nhưng lúc này nếu đang trong vai trò là bạn trai người ta, gọi là Kuroba có vẻ không ổn lắm, gọi Kaito thì lại…
Shinichi xoắn não, cảm giác việc phải giao tiếp với người này còn khó hơn là cho cậu đi phá giải mấy vụ án giết người liên tiếp, ít ra cậu cũng sẽ không lúng túng như bây giờ.
“Shi… ni… chi?” Kaito thì thầm bên tai cậu.
Shinichi giật mình, nhảy dựng lên khi phát hiện Kaito không biết từ lúc nào đã ngồi sát bên người mình, một tay còn gác đằng sau ghế cậu.
“Nếu như đã không tệ, có phải là nên cho người bạn trai này một phần thưởng không?” Anh kéo người vừa mới đứng lên ngồi xuống lại, vòng tay qua sau ghế, cố định một vai của Shinichi, không cho phép cậu trốn đi đâu.
“Thưởng cái gì chứ, đây vốn dĩ là bổn phận… Đúng vậy là trách nhiệm của cậu, và tôi có quyền tận hưởng điều đó.” Gương mặt Shinichi nhanh chóng đỏ bừng khi cơ thể anh tiến tới gần cơ thể mình, đầu gối của hai người cũng chạm vào nhau, và đang có dấu hiệu anh ta muốn tách đùi cậu ra để tiến vào.
“Ồ… Vậy có phải hay không, em cũng nên thực hiện bổn phận của mình, trách nhiệm của một người bạn trai… như là nụ hôn sáng sớm hay không?” Kaito tiến tới gương mặt đang đỏ bừng kia, đến cả hai tai cũng ửng đỏ khiến anh không nhịn được mà muốn sờ nó, miết thật khẽ, không biết người này sẽ có biểu cảm như thế nào khi bị làm như vậy nhỉ, càng nghĩ dục vọng chôn giấu sâu bên trong lại càng dâng trào, anh cảm nhận rõ ràng bụng dưới của mình đang nóng dần lên, bắt đầu dày vò, kêu gào anh phải giải tỏa nó.
Chỉ là Kaito biết hiện tại vẫn còn quá sớm, nếu đột ngột tiến tới, anh thật sự sợ người này sẽ chẳng màng tất cả mà còng tay anh lại mất.
Nhưng mà bờ môi ẩm ướt bóng mịn kia, hiện tại anh chắc chắn không tha cho nó…
Ở phía trước thì chính là thế tiến công của Kaito, mà ở đằng sau, cánh tay của anh ta đã giữ chặt gáy của Shinichi, cậu căn bản không có chỗ nào để trốn thoát. Shinichi nhắm chặt mắt, mặc niệm cho những gì sắp xảy đến với mình, cố gắng tưởng tượng mình chỉ là đang bị một con chó dại nào đó cắn, mọi thứ sẽ mau chóng qua nhanh thôi.
Cũng không biết có phải ông trời thấu hiểu cho những gì mà cậu đang lo lắng hay không, nhưng trong lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này, một cuộc điện thoại không biết từ ai đến gọi vào máy của Shinichi, ngăn chặn mọi hành động của Kaito.
Và tất nhiên là chàng thám tử sẽ không từ bỏ cơ hội trời cho thế này, trong lúc Kaito còn đang bực bội vì cuộc điện thoại chen ngang thì cậu đã nhanh chóng gạt bỏ bàn tay nắm chặt sau cổ mình kia, kéo dài khoảng cách với anh ta, vòng qua bàn ăn và nhanh như chớp chạy trốn ra ngoài phòng khách nghe điện thoại, bỏ mặc Kaito ngồi ngơ ngác một mình trong nhà ăn với dục vọng vẫn còn chưa tan trong mắt.
***
“Alo, thanh tra Megure ạ? Dạ vâng, Kudo đây ạ. Bây giờ ạ…” Shinichi liếc mắt ra sau nhìn người con trai đang ngồi trong nhà ăn, vội vàng đáp. “Dạ được, bác đợi một lát cháu đến liền.”
Cúp máy, Shinichi vội vàng chạy lên lầu lấy áo khoác, sau đó lại vội vàng chạy ra khỏi nhà, mặc dù vậy lúc đi ngang qua phòng ăn cũng không quên nói một tiếng với người đang dọn dẹp lại bàn ăn bên trong.
“Bác Megure bảo tôi đến nhà riêng của nhà Hakoda một chuyến, ở đó vừa xảy ra một vụ án, chắc có lẽ tối tôi cũng không về kịp ăn cơm đâu nên cậu không cần chờ tôi đâu. Vậy nha, tôi đi đây.”
Bàn tay đang dọn bát đũa của Kaito hơi ngừng lại, nhưng chỉ một lát sau đó liền tiếp tục, cũng không trả lời câu gọi vào của Shinichi.
Cậu căn bản cũng không nghĩ nhiều lắm về sự khác lạ của Kaito nên cứ như vậy mà nhanh chóng chạy đến chỗ vụ án đang xảy ra, mà một khi đã nhập tâm vào vụ án, thì phải thật xin lỗi rồi, cậu căn bản còn chẳng nhớ tới lời đặt cược giữa cậu và anh ta.
Nhanh chóng chạy tới nhà riêng của chủ tịch Hakoda, một nhà giàu mới nổi trong ngành đá quý, đồng thời cũng là chủ đề nóng của mấy tờ báo lá cải gần đây, thanh tra Megure đã thông báo trước cho các cảnh sát viên nên khi thấy cậu tới, mọi người nhanh chóng vén dải ngăn cách lên cho cậu vào.
“Thanh tra Megure, cháu tới rồi ạ.” Phát hiện ra vị trí của anh Takagi và bác Megure, Shinichi vội vàng bước tới chỗ mọi người đang đứng.
“A Kudo, cháu tới rồi à. Mau lại đây, mọi người đang cần cháu tư vấn một vài chỗ.”
Shinichi cầm lấy bảng khám nghiệm tử thi vừa nghe anh Takagi thuật lại quá trình điều tra, vừa liếc mắt quan sát hiện trường vụ án đã được thu dọn sơ lược.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Commenti