top of page
Moonlightl

Chương 1: Tái hợp

Tầng bụi mù mịt bao phủ khắp nơi. Mặt trời cũng dần lặn xuống nơi nó thuộc về. Đây chính là kết quả của một trận đại chiến vừa mới kết thúc. Một cuộc chiến giữa hai ninja hùng mạnh nhất trong thế hệ bọn họ. Lúc này, hai người vừa được nhắc tới đang nằm cạnh nhau và cố gắng hít từng ngụm không khí, mỗi người đều mất đi một cánh tay trong trận chiến và gương mặt thì bao phủ gần như bởi máu. Mọi thứ xung quanh đều bị phá hủy, tàn tích chỉ còn những tảng đá vỡ nát và một dòng sông bị nhuốm đỏ. 

Hai pho tượng đứng sừng sững bên con sông, thứ đã ngắm nhìn thung lũng hàng thế kỷ, gần như hoàn toàn bị hủy hoại. 

Người con trai nằm ở phía bên phải đã mất đi cánh tay trái với vết thương lan rộng tới tận khuỷu tay, gương mặt sưng phồng và máu mũi vẫn còn đang tuôn trào cùng với đôi mắt nhắm chặt bởi vì đã dùng quá nhiều sức mạnh, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía bên trái. Ánh mắt anh chăm chú liếc nhìn người mà mình vừa mới chiến đấu, người đã dùng cả tuổi trẻ để đuổi theo mình, người mà chưa bao giờ từ bỏ cho dù những người bên cạnh đã rời đi. Mặc cho việc anh không ngừng lặp lại sẽ kết thúc cuộc đời cậu ta, người con trai này vẫn không ngừng dõi theo mình, khước từ mọi cơ hội để bóng tối có thể nuốt chửng lấy anh. Anh thật sự không hiểu, kể cả lúc này, nhưng anh phải thừa nhận là mình thật sự rất biết ơn, ít nhất anh cần một động lực để có thể giúp mình tiến bước.  

Người con trai kia dường như cảm nhận được ánh mắt, cậu chậm rãi quay đầu. Mái tóc kia như bị nhuộm bởi máu, gương mặt đồng dạng sưng tấy và cả đôi mắt cũng không có cách nào có thể mở hoàn toàn. Thật khó khăn để anh có thể nhìn thấy màu sắc đẹp đẽ đằng sau mí mắt ấy. Ninja với mái tóc màu vàng hướng anh nở nụ cười dù đôi môi kia đã bị nứt toạc. Nhìn về phía cậu, cánh tay phải bên dưới khuỷu tay cũng đã bị mất hút.

Trong trận chiến cuối cùng của cả hai, Sasuke biết anh đã dùng hết mọi thứ mà mình có và anh đã… thất bại.

“Sasuke, cậu sẽ quay về làng với tớ, đúng không?”

“Naruto… Tại sao cậu lại tiến xa như vậy chỉ vì tôi? Tại sao cậu lại không từ bỏ như những người khác?” Thay vì trả lời, Sasuke đưa ra một câu hỏi khác mà câu trả lời cho nó đối với anh rất quan trọng. 

Với nụ cười vẫn còn giữ nguyên trên môi, Naruto trả lời. “Cậu là người bạn thân nhất của tớ, vì vậy tớ sẽ không bao giờ từ bỏ cậu. Đó chính là nhẫn đạo của tớ.”  

Nhịp thở của họ từ từ trở lại bình thường khi cả hai tiến vào sự im lặng bao trùm. 

“Cậu thắng rồi. Tôi sẽ quay lại làng với cậu.” Sasuke nói với người nãy giờ vẫn luôn chăm chăm nhìn về phía mình. Nghe thấy vậy, người tóc vàng kia mỉm cười mãn nguyện nhắm mắt.

Cùng lúc đó, họ nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang không ngừng tiến về phía này. 

“Naruto! Sasuke!”

Khi giọng nói của Sakura xuyên qua sự tĩnh lặng và vang vọng lại giữa những đống đổ nát, thật bất ngờ là cô đã đáp xuống bên cạnh họ mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Người con gái với mái tóc hồng có chút giật mình sợ hãi khi nhìn thấy mức độ tàn bạo của vết thương mà hai người đã gây ra cho đối phương. Nhưng chỉ trong chốc lát, Sakura nhanh chóng tiến lại gần bọn họ và dùng thuật trị thương để ngăn chặn máu đang không ngừng chảy ra từ vết thương. Naruto dần nhắm chặt mắt và mất ý thức.  

“Sakura.”

Cô quay đầu về phía người vừa phát ra giọng nói. Sasuke nhìn thẳng về phía cô nàng đã từng chung đội với mình. “Xin lỗi cậu.”

Nước mắt ướt át khóe mi khi cô bắt gặp ánh mắt kia, Sakura cố gắng trả lời thật bình tĩnh nhưng lại không có cách nào ngăn cản được cảm xúc đang tuôn trào trong giọng nói. 

“Đồ ngốc nhà cậu.” 

Từng đợt trị liệu nhanh chóng được tiến vào để có thể làm dịu đi tổn thương, dường như điều này đã phần nào làm nhẹ đi sự đau đớn mà nó mang lại bởi người con trai ấy cũng dần chìm vào hôn mê. 

Một lát sau, Kakashi xuất hiện, vết thương trong trận chiến với Kaguya đã làm tốc độ của anh chậm lại rất nhiều. Nhìn xuống cô học trò đang sử dụng y thuật để chăm sóc cho hai đứa học trò khác của mình, một cảm giác bình yên chợt chạy xuyên qua tâm trí anh. 

“Sakura, em ấy đã thành công rồi. Naruto đã thành công khi mà mọi người trong chúng ta đều thất bại, em ấy cuối cùng cũng mang được Sasuke về lại Làng Lá.”

Ninja sao chép nhẹ nhàng đặt tay lên của cô gái, Sakura mỉm cười hạnh phúc và tiếp tục trị thương cho hai tên cứng đầu ngốc nghếch.

Mặc dù họ không biết trước được điều gì sẽ lại xảy đến, nhưng họ hy vọng hai người con trai trước mặt này sẽ luôn có mặt trong chặng đường đó cùng mọi người.  

Ngay khi tỉnh dậy, mùi sát trùng xộc thẳng vào mũi Naruto, nhưng những cảm giác đau đớn đã biến mất. Đôi mắt vừa mở ra đã ngay lập tức đóng lại bởi ánh sáng chói chang trong căn phòng. Dòng ký ức về những gì đã xảy ra ùa về trong trí nhớ, trận chiến với Kaguya Otsutsuki, công cuộc phá hủy Tsukuyomi vô hạn với sự giúp sức của Sasuke và cuộc đối đầu giữa hai người tại Thung lũng tận cùng. Rõ ràng cậu đã giành được chiến thắng, ngay cả Sasuke cũng thừa nhận điều đó. Uchiha cuối cùng cũng quay về nơi thuộc về cậu ấy, quay trở về bên cạnh bọn họ. Nụ cười hiện hữu trên gương mặt thật xứng đáng bởi vì cuối cùng cậu cũng hoàn thành được nhiệm vụ của mình, mọi thứ đã quay trở về giống như ngày xưa, giống y như hồi mà bọn họ còn ở trong học viện.

Thật chậm rãi mở mắt một lần nữa, Naruto nhận ra phòng bệnh thật trống trãi, chỉ có mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ bó hoa được đặt trên chiếc bàn bên cạnh. Mỉm cười nhìn nó và tự nhắc nhở bản thân sau này phải cảm Ino, cậu ngoảnh đầu nhìn về phía bên phải, nơi có một cái ghế bỏ trống. Ở phía bên trái, tấm rèn được cuộn lên lộ ra giường bệnh trống không đang được ánh mặt trời tỏa tia sáng ấm áp. Cuối cùng nhìn xuống cánh tay phải, nó đã được băng bó và lau sạch vết máu cũng như những vết thương khác. Thật lạ lẫm khi không nhìn thấy bất cứ thứ gì từ khuỷu tay mình trở xuống, nhưng Naruto không hối hận với quyết định của mình. Việc hy sinh này giúp cậu chứng tỏ với người bạn thân nhất của mình rằng cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi người đó. Cả cơ thể có vẻ đã trở nên tốt hơn rất nhiều bởi vì cậu không hề cảm thấy bất kỳ sự đau đớn nào.    

“Này Kurama… Cảm ơn lần nữa vì đã chăm sóc ta nhé.” Naruto thì thầm với người bạn trong tâm trí mình. 

“Hừ. Nếu như người ngừng đuổi theo tên nhóc Uchiha kia dù chỉ là một phút thôi thì ta đã không cần phải làm quá nhiều việc như vậy. Mà này nhóc, ta không thể làm gì với cánh tay đó.” Cửu Vĩ đáp lại với giọng trầm ngâm. 

Nụ cười vẫn giữ vững trên môi khi chàng trai ninja tóc vàng cố gắng đứng dậy, nhưng căn bản là cậu chỉ có thể ngồi xuống bởi vì hai chân không thể chịu nổi sức lực của cậu lúc này. Gần như ngay vừa dứt lời, Tsunade đã mở cửa và vững vàng bước vào. 

“Ta mừng vì ngươi đã tỉnh lại.” 

“Bà Tsunade, Sasuke đâu rồi? Cậu ấy không ở chung phòng với tôi sao?” 

Thời gian như ngừng trôi khi vị Hokage hạ thấp mắt và quay mặt đi chỗ khác. “Naruto, ngươi phải biết là Hội đồng không cho ta quyền được lựa chọn.”

Một tiếng gầm gừ của Kurama chợt vang lên khiến cho hai người trong căn phòng sốc toàn tập. Không phải là giọng nói của Naruto mà đó là giọng đòi hỏi yêu cầu trầm đục của Vĩ thú. “Cậu ta ở đâu?”

Tsunade hoàn toàn hoang mang, bà vẫn chưa bao giờ trực tiếp gặp mặt Cửu Vĩ. “Kurama?” 

Tiếng gầm lại vang lên một lần nữa, nhưng không có vẻ gì là Naruto đã bị mất quyền kiểm soát cả. 

“Này bà già, đừng đùa với sự kiên nhẫn của ta. Tên nhóc Uchiha đâu rồi?” Đôi mắt xanh dương bình thường của Naruto đã chuyển dần sang màu đỏ thẫm. 

“Ta buộc phải giam lỏng cậu ta dưới tòa trụ sở Hokage.” Để đề phòng trường hợp Cửu Vĩ có thể kiểm soát hoàn toàn người trước mặt, Tsunade âm thầm tích tụ chakra trong lòng bàn tay phải. Nhưng chỉ có một tiếng gầm cuối cùng khác vang lên. 

“Bà bà?” Là giọng của Naruto.

Vị nữ Hokage thầm thở phào. 

“Tôi sẽ đi tìm cậu ấy. Mọi công sức mà tôi cố gắng bỏ ra để mang cậu ấy về làng không phải là để mọi người đối xử với cậu ấy như một tên tội phạm. Sự có mặt của Sasuke trong công cuộc phá hủy Tsukuyomi vô hạn đủ chứng tỏ cậu ấy xứng đáng được ở lại đây.” Ninja tóc vàng lên tiếng.

Cậu lại một lần nữa đứng lên mặc cho hai chân vẫn còn yếu ớt, nhưng Naruto không cho phép chúng làm chậm bước chân cậu. Cởi bỏ bộ quần áo bệnh nhân, anh chàng bước tới mở cánh cửa tủ nằm giữa giường và cửa sổ, sau khi khoác vào chiếc áo thun màu trắng, quần và giày, nụ cười tự tin lại xuất hiện trên gương mặt. Có lẽ Sakura đã tới nhà cậu để lấy mấy bộ đồ sạch này nên lúc tỉnh dậy cậu mới thấy nó ở đây, cậu nên cảm ơn cô ấy. Dựa trên kinh nghiệm đối với Sasuke, Naruto khá chắc chắn là cô ấy cũng có thể thấy được trước một vài thói quen của mình. Cô ấy đã luôn là người bạn và là người đồng đội thân thiết nhất của cậu qua rất nhiều năm, thật vui vì cậu có thể luôn luôn tin tưởng cô ấy. 

Nhận ra được ánh nhìn không lúc nào rời đi của Tsunade kể từ khi cậu thay đồ, Naruto tự hỏi liệu bà ấy sẽ ngăn cản hay thuyết phục cậu thay đổi suy nghĩ.  

“Bọn họ muốn hành hình cậu nhóc khi cậu ta còn bất tỉnh và trong lúc không có khả năng bảo vệ bản thân, vậy nên sau khi đã nắm bắt những thông tin cần thiết, Sasuke sẽ chết.”

Nghe lời giải thích của Hokage, Naruto quay mạnh đầu.

“Sau khi xem xét qua tình trạng của cậu ấy, tôi sẽ ‘viếng thăm’ một chút các thành viên trong hội đồng. Đã đến lúc bọn họ phải biết được vị trí của mình.” Tiếng nói như được vang lên từ kẽ răng. Naruto đặt nhẹ bàn tay hữu lực của mình lên vai của người phụ nữ.

“Tôi không hiểu vì sao ngài Hokage lại phải nghe theo lời nói của những người Hội đồng. Không phải đã tới giờ phải thay đổi điều đó rồi sao?”

Naruto rời khỏi phòng bệnh và tiến tới trụ sở Hokage. 

Tsunade cảm giác như thời gian đang đè nặng xuống người mình. Đã không còn là lần đầu tiên kể từ lúc bà cảm nhận được sự bất lực của tuổi tác. Vị Hokage nhẹ nhàng xoa dọc theo sống mũi và thở dài. Bà cũng rời phòng và tiến tới văn phòng của mình, mặc dù thật sự những bước chân không hề muốn tiến về phía đó. Nhưng Hokage sẽ không thể quyết định bất cứ thứ gì nếu không biết chuyện gì đang xảy ra. 

---------------------------------------------

Mua hàng từ link được đính kèm trong hình ảnh để mở khóa thêm nhiều chương truyện mới nhé!!!


36 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page