“Đây là thứ mà tôi dành riêng cho thám tử nhỏ đấy. Nào nói ‘a’ đi!”
Conan trừng mắt nhìn viên socola đang vẫy vẫy trước mặt mình, không có cách nào để cậu có thể bắn kim tiêm gây mê từ đồng hồ đeo tay vì bị cánh tay của anh ôm chặt vào lòng. Cậu đã nhận ra tên trộm nhàm chán này cầm lấy một ít socola từ bàn trang điểm không có bất kỳ đồ trang sức quý giá nào trong nhà người phụ nữ. Dù biết rằng Kid đã thất bại trong việc ăn trộm vài viên đá cuối cùng trong danh sách của mình (hình như là bốn nếu tính cả ngày hôm nay), nhưng đó không phải lý do để hắn dám trêu chọc cậu như thế này.
“Không ăn sao? Vậy tôi ăn nhé.”
Và thay vì cứ ăn như người bình thường, anh lại gặm từng miếng nhỏ từ ngoài rìa thanh socola, chậm rãi tiến vào cho đến khi lớp nhân trắng đặc bên trong theo sức ép mà bắt đầu chảy ra. Kid dừng lại, mân mê phần kem bị trào ra trước khi từ từ đẩy hết phần socola còn sót lại vào miệng mình với vẻ thích thú khêu gợi người nhìn. Chiếc lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng liếm mút hết những vết socola còn sót lại trên đầu ngón tay.
Người trước mặt đã tháo bỏ một bên găng tay trắng quen thuộc, nhưng chỉ cần nhìn những ngón tay thon dài trắng trẻo kia thôi cũng đã khiến tim Conan đập nhanh một cách bất thường, bởi vì cậu chợt nghĩ đến cách để có thể lấy được dấu vân tay của siêu trộm thế giới, còn điều gì có thể khiến cậu phấn khích hơn lúc này đây. Tất nhiên, càng không thể phớt lờ đôi bàn tay ấy khi tên trộm này vuốt những đầu ngón tay còn hơi ẩm ướt lên má và xuống phần xương quai hàm.
Không có bất cứ lời đề nghị nào. Kid làm điều này chắc chắn nhằm mục đích gì đó. Trò chơi nho nhỏ giữa cảnh sát và tên trộm đã không còn đơn giản khi họ dần biết rõ về nhau hơn, khi mối quan hệ giữa hai người dần trở nên thân mật. Việc chọc phá đã biến chất trở thành cuộc tán tỉnh trắng trợn khiến cho Conan đắm chìm vào sự hấp dẫn chết người này mà quên đi việc phải trốn thoát khỏi vòng tay của Kid.
“Có lẽ cậu sẽ thích viên này hơn…” Kid trầm ngâm, nhấc lên một viên socola khác.
Trước khi mà anh có thể lặp lại một lần nữa cái màn biểu diễn nhỏ kia (cậu chắc chắn là không ai được phép bày ra cái dáng vẻ đó khi chỉ ăn một món ăn vặt), Conan lao tới và cắn lấy viên socola suýt nữa thì vào miệng của Kid. Tự nhủ rằng bản thân đã rất tử tế khi không cắn vào các ngón tay của anh, nhưng khi nghe thấy tiếng cười trầm thấp hài lòng bên tai và ngón tay (có thể nói là va chạm nhẹ trong miệng Conan) có chút ướt trượt dọc xuống cằm và cổ, Conan ước gì mình đã làm điều đó.
Cậu cắn xuống viên socola để trút bỏ sự thất vọng của mình. Một mùi vị lạ lẫm lan tràn trong khoang miệng. Có chút đắng, nhưng không như socola hay là cà phê, mà là thứ gì đó mạnh bạo, đậm vị và rất nồng. Lần cuối cùng mà cậu nếm thứ gì giống như vậy có lẽ là lần mà Hattori mang cho cậu chai rượu Trung Quốc.
“Cậu vừa mới mang một viên socola có chứa cồn… cho một đứa trẻ?”
“Hả? Có viên nào như vậy sao? Để tôi thử…” Kid như có âm mưu mà cầm lên một viên socola mới và ăn thử nó, nhưng lại không hề có bất cứ ‘màn dạo đầu’ ám muội nào như ban nãy.
“Vị như Kahlua vậy…” anh nhận xét. “Có muốn thử không?” Kid cầm lấy nửa viên socola còn lại đưa tới trước mặt Conan, để cậu ấy ngửi thấy mùi vị trộn lẫn giữa socola, cà phê, và chút rượu.
“Tất nhiên là không rồi!” Conan không chần chừ bất kỳ giây phút nào, cậu chắc chắn sẽ không tự hào đến nỗi đi nếm đồ ăn đã qua miệng của siêu trộm thế giới đâu.
Kid trông như không cảm thấy gì trước phản ứng của cậu, nhưng cái cách mà anh chậm chạp ăn hết phần còn lại của viên socola nằm ngoài dự đoán của Conan. Cậu căn bản không có cách nào rời mắt khỏi cảnh tượng đó.
Cơ thể cậu dần cảm thấy kỳ lạ, nhưng chàng thám tử không hề nghĩ rằng lý do là bởi vì cái thói quen ăn uống khêu gợi không cần thiết của người sau lưng. Làn da nhạy cảm đến mức Conan cảm nhận được cảm giác quần áo cọ xát vào cơ thể mình mỗi khi anh di chuyển. Mọi thứ đều trở nên thật nóng, đặc biệt là bờ ngực của người đằng sau cậu.
“Gương mặt cậu đỏ ửng rồi này. Cậu chắc sẽ không say chỉ vì một viên socola đâu nhỉ, thám tử nhỏ?”
Trong giọng nói trêu chọc của Kid, Conan nhận ra được lời quan tâm chân thành khi người này sờ tay lên trán và má cậu để kiểm tra nhiệt độ cơ thể. Nhưng chỉ một cái chạm nhẹ ấy thôi cũng đã là một sự tra tấn trong tình trạng nhạy cảm này của anh chàng thám tử. Cơ thể Conan bừng nóng đến mức đau nhức, cảm giác như…
Một cơn đau nhói đột ngột chạy dọc qua lồng ngực của Conan khiến đầu óc cậu như đình chỉ trong chốc lát. Mặc dù có chút khác biệt, nhưng đây vẫn là dấu hiệu cho thấy cơ thể của cậu đang thay đổi.
“Thám tử!”
Conan chỉ có thể cố gắng dồn sức để nở nụ cười yếu ớt, vô lực dựa đầu vào bờ vai của Kid. “Không sao.” Cậu thì thầm. Tuy nhiên, có vẻ nó không giảm đi nỗi lo lắng đang trào dâng trong Kid.
Cảm giác đau đớn lần thứ hai xuất hiện đã không còn mạnh như lúc đầu, nó tập trung nhiều vào phần bụng hơn là ở ngực trái. Nồng độ của nó có lẽ không đủ, bởi vì cả cơ thể cậu đã không hoàn toàn phản ứng. Có phải là cần nhiều hơn để phản ứng có thể xảy ra?
“Viên socola ban nãy là viên nào vậy?” Conan liếc mắt. “Đưa cho tôi thêm viên nữa đi!”
“Tôi nghĩ là cậu đã ăn đủ rồi đấy.”
Chàng thám tử căn bản không nghe lọt tai những lời nói đó, cậu nhanh chóng nhìn lướt qua những gì còn sót lại trong chiếc hộp. Một vài mẫu thiết kế cậu có thể nhận ra, cái kia là vị anh đào, cái đó có lẽ là vị caramel, nhưng khi tầm nhìn của Conan bắt đầu trở nên mờ nhạt, mọi thứ trông giống hệt nhau. Cái nào mới là thứ cậu cần?
Tên Kid chết tiệt còn giữ chặt cậu lại khi cậu cố với lấy những viên socola!
“Tôi đang cố gắng lấy lại cơ thể mình!” Conan bùng nổ. Cậu chắc chắn người đằng sau hiểu rõ mình đang nói về vấn đề gì, mặc dù cả hai chưa bao giờ có một câu hỏi trực tiếp hay câu trả lời rõ ràng nào về chủ đề này.
Nhưng may là những lời này đã khiến anh hành động. Kid dễ dàng lấy ra những viên socola cùng loại mà anh đã đưa cho Conan lúc trước, bóc vỏ ra và nhét vào miệng cậu. Tên trộm này thậm chí còn không đưa ra bất kỳ lời thừa thãi nào khi Conan cắn nhẹ ngón tay mình để lấy thêm vài mảnh vụn socola, mặc dù gần như tất cả đều đã được đưa vào trong miệng của cậu.
Cậu đã tới rất gần rồi. Làn da như bị ong đốt, mạch đập thình thịch bên tai, cơ thể nóng đến mức như muốn bốc cháy, như muốn tan ra thành nước trước khi có thể quay lại hình dáng thiếu niên của mình.
Nhưng tại sao vòng tay đang ôm lấy mình lại khiến cậu cảm thấy thật dễ chịu như vậy?
“Đây là viên cuối cùng.” Kid nhắc nhở cậu.
“Giữ lại đã.” Conan vẫn còn chút sức lực để có thể suy nghĩ rõ ràng. Phân tích một chút, tìm ra thứ gì đã khiến cho cơ thể cậu thay đổi, tìm kiếm thứ gì đó có thể khiến cho cậu vĩnh viễn giữ lại được cơ thể này, đây mới là điều quan trọng nhất.
Kid bỏ lại viên socola và bế cậu lên. Trước khi Conan nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cậu đã thấy bản thân mình được đặt nhẹ nhàng xuống giường. Kid vòng tay qua người cậu để giữ cho cậu không bị trượt xuống lần nữa thì cơn đau khác ập đến, lần này nó chạy dọc toàn bộ cơ thể và khiến cậu quằn quại.
“Cậu không rời đi sao?” Cậu thở dốc, cố gắng giảm bớt tình trạng căng thẳng hiện tại. “Tôi chắc chắn sẽ đưa cậu vào song sắt sau khi lấy lại được cơ thể mình.”
“Cứ tự nhiên.” Nụ cười nửa miệng của tên này chính là thứ duy nhất mà Conan nóng lòng muốn gặp.
Đáng lý là cơ thể của cậu phải bắt đầu có sự biến đổi, nhưng ban đầu Conan lại không cảm thấy gì cả. Thứ duy nhất mà cậu cảm nhận được chính là nhiệt độ nóng bỏng đang đốt cháy cơ thể mình, cùng với bộ đồ đang dần ma sát trên làn da khi cậu vặn vẹo người dưới bàn tay vững chãi của Kid. Có phải lượng thuốc chưa đủ? Sau đó, cậu bắt đầu dần cảm thấy quần dần bó sát vào cơ thể. Conan dùng hết mọi sức lực để có thể thoát khỏi tình trạng này. Chỉ là cảm giác kỳ lạ của việc bó sát quần áo không xuất hiện ở những chỗ khác như hông hay đùi, mà lại chỉ có bộ phận bên dưới…
“Ừ thì… một bộ phận trong cơ thể cậu đang dần lớn lên.” Kid nhận xét.
Conan cúi đầu nhìn cơ thể mình, rồi gục đầu xuống với một tiếng rên rỉ. Thay vì quay trở lại hình dáng bình thường hay cho dù chỉ là một nửa, thứ duy nhất đã ‘phát triển’ chính là sự cương cứng. Đây chắc chắn không phải là phản ứng phụ mà cậu từng gặp trước đây.
“Đây không phải là điều nên diễn ra.”
“Tôi đoán vậy.”
Kid vươn tay định kéo áo của Conan xuống để che cho cậu. Một tiếng rên rỉ nhỏ thoát ra khi anh vô tình chạm nhẹ vào cơ thể của cậu ấy. Cơ thể anh bất động, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên giường. Conan thầm hy vọng có thứ gì có thể giúp cậu trốn đi ngay lúc này. Chắc chắn rồi, ngay lập tức.
Kid quay đi và chụp lấy viên socola cùng loại cuối cùng mà anh đã đút vào miệng Conan, ngửi thử và đưa tới gần miệng để chuẩn bị cắn xuống…
“Này!” Không màng đến chuyện gì đang xảy ra trong cơ thể cậu, Conan vẫn biết được nên ưu tiên thứ nào trước. Bằng cách nào đó mà cậu đã gom đủ sức mạnh để ngồi dậy, liếc nhìn người đang tự ý làm mọi thứ. Cậu chắc chắn sẽ không để cho Kid thử bước tiến tiếp theo của cậu trước khi tìm hiểu rốt cuộc trong viên kẹo này có thành phần gì.
Anh thả xuống viên kẹo và nhìn cậu ấy.
“Chà, thật tốt khi vẫn còn có thể nhìn thấy cậu tỉnh táo như vậy.”
Anh ngồi bên cạnh Conan, choàng một cánh tay qua người để đỡ cậu, hoàn toàn phớt lờ tiếng động mà Conan lầm bầm trả lời lại. Cậu không thể dừng lại cảm xúc này, ngay chỉ một cái chạm nhẹ cũng khiến cậu cảm thấy tuyệt vời đến mức khó có thể chịu đựng được.
“Tôi muốn biết có thứ gì trong viên socola mà cậu vừa ăn.”
“Không có tác dụng gì đâu, chắc có lẽ là do cơ thể của tôi.”
“Tôi biết điều đó, nhưng tôi vẫn muốn xem thử.”
Gương mặt của Kid dán sát lại gần cậu, chờ đợi sự cho phép. Conan hít một hơi thật sâu, tận hưởng hương vị socola và vị cà phê trong hơi thở gần sát mình, cả mùi khói cũng như mùi xăng xe thoang thoảng trong không khí lạnh lẽo của ban đêm dường như cũng hòa vào chung với người này. Thứ duy nhất khiến cậu sợ hãi chính là cảm giác bản thân tận hưởng thứ không khí mà cậu không nên có này.
“Tùy cậu.”
Đôi môi của Kid nhanh chóng phủ lên môi cậu. Đầu óc cậu trở nên trống rỗng. Lưỡi của anh trượt sâu vào bên trong để khám phá toàn bộ miệng, tận hưởng như thưởng thức một món ăn ngon lành. Conan xem nó như một món trò chơi để chơi đùa, đầu lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau, rướn người về phía trước để không rời bỏ món đồ chơi mà mình vừa tìm được này khi Kid lùi người đi.
Anh ngồi thẳng người dậy, liếm nhẹ một vòng quanh môi mình. Chỉ là khi nhìn thấy hành động đó, cảm giác đói bụng trong cậu chợt dâng trào, thật sự muốn nhào tới để chiếm lĩnh lấy nó một lần nữa.
“Cậu có vị như rượu Bourbon vậy.” Kid trầm giọng nói. "Nó khác hẳn với viên ban đầu mà tôi định đưa cho cậu. Chắc trong đây có lẫn hai ba loại rồi."
Anh cầm lên một viên giống với lúc ban đầu và đưa cho cậu xem. Viên socola nho nhỏ được bao phủ lớp cacao bên ngoài trông thật đẹp mắt với hương vị gọi mời. "Tôi từng ăn loại này rồi. Vị ngọt bên ngoài cùng với vị chua nhẹ bên trong, mùi vị thật sự rất cuốn. Chắc cậu cũng từng xem qua nó trên tivi đi, hãng này cũng khá nổi mà." Kid cầm lấy lắc lắc trước khi bỏ nó vào miệng. "Để khi nào tôi gửi cho cậu một hộp qua văn phòng thám tử nhé, trời lạnh ăn cái này mê lắm đấy." Anh cầm điện thoại mình lên. "Hay là tôi gửi link qua cho cậu mua nhỉ...? Giao hàng đặc biệt nhanh ấy."
"Giờ là lúc nói mấy cái này sao hả?!!!!" Conan ăn một bụng tức.
Nếu như có bất kỳ gia vị ‘đặc biệt’ nào trong viên socola, xem ra Kid cũng không nhận ra nó. “Vậy cậu có thấy chóng mặt không? Hay là cảm giác buồn nôn?”
“Không có.” Conan đang phải đấu tranh trong một cuộc chiến nắm chắc phần thất bại không phải chỉ để ép mình chống lại Kid, cậu còn không còn đủ năng lượng để dành cho việc tự hào, cách duy nhất để vượt qua nó là không ngừng nhắc nhở bản thân rằng Kid đang cố gắng giúp cậu và rằng mọi thứ sẽ tốt hơn nếu như cậu thành thật về tình trạng của minh. “Mọi thứ đều ổn.”
“Nếu vậy tôi đoán cậu cần chút sự riêng tư?”
“Không.”
Ít ra Conan vẫn cảm thấy may mắn vì không phải dùng quá nhiều ngôn từ để giúp Kid hiểu ý của mình. Bàn tay anh trượt dọc xuống cơ thể cậu, và Conan bắt đầu thở hổn hển, cơ thể không tự chủ mà cong lưng. Mặc dù trong tháng vừa qua, hai người bọn họ đều không thừa nhận những cái chạm thân mật cùng với ánh mắt khi vô tình nhìn thấy nhau, nhưng cậu không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ tiến tới như thế này.
“Chúng ta không nên làm điều này.” Một câu trần thuật nhiều hơn là sự bày tỏ ý kiến từ chối từ vị siêu trộm.
“Trong lúc đang ở trên giường của một người khác.” Conan đồng ý. Mặc dù lời này thậm chí còn không đụng chạm đến bề mặt chính xác thứ không đúng với trường hợp này.
“Tôi còn một vụ trộm khác cần phải thực hiện trong vòng hai mươi tám phút nữa.”
“Vậy cậu còn chờ gì nữa?”
Nụ hôn lần này không còn bất cứ thứ gì có thể cản lại.
Conan cố gắng hết sức để ôm lấy cổ của anh, nhưng với bàn tay của Kid chạy dọc cơ thể cậu, cậu cảm thấy từng tế bào thần kinh sau lần chạm nhẹ ấy đều trở nên run rẩy. Khi tên trộm này hôn dần xuống bụng của cậu, Conan đã phải cắn chặt tay để kìm nén tiếng khóc sắp bật ra khỏi cổ họng. Chỉ là tới lúc toàn bộ thứ đó của cậu xâm nhập vào trong miệng của Kaito Kid, Conan đã không thể kìm nén mà phóng hết tất cả.
Anh nuốt xuống hết những thứ được xem như là bằng chứng của màn dạo đầu ngắn ngủi, sau đó ngẩng đầu lên. Cái nhìn nóng bỏng khi cả hai người nhìn đối phương đủ khiến cho sự kích thích dần nhen nhóm trở lại, đặc biệt là cảm giác Kid nhẹ nhàng mơn trớn lúc cậu được đặt nằm lại trên giường. Conan cảm thấy bản thân đã trở nên mềm nhũn tới mức không có cách nào níu lấy người này nữa.
“Muốn nữa chứ?”
May là cậu không cần phải trả lời. Kid có vẻ đã nhận được câu trả lời từ những phản ứng của cậu.
Conan cảm thấy cơ thể bị đẩy lại vào lồng ngực của anh cho đến khi cậu có thể cảm nhận được thứ gì đó đang chọc vào sau lưng mình. Lộ ra một tiếng cười nhỏ tự mãn, bản thân cũng cảm thấy tốt hơn về tình trạng hiện tại của mình khi biết rằng Kid cũng bị hấp dẫn bởi cậu.
Ít nhất thì, cậu cảm thấy tự hào về điều đó cho tới khi bàn tay lần mò của anh vẫn trêu chọc làn da đang hết sức nhạy cảm của cậu, khiến cho cảm giác không được thỏa mãn bắt đầu trào dâng bên dưới. Một ngón tay dài nhanh nhẹn đè ép vào nơi bí ẩn bên dưới Conan và khiến cho cậu giật bắn người khi nó dần tiến vào. Cậu căn bản không có cách nào dừng bản thân mình lại khi bàn tay của Kid làm cho cậu cảm thấy quá thỏa mái mỗi lần nó đẩy vào bên trong.
“Không…” Conan giãy người ra. Cậu giơ một chân lên đạp vào ngực Kid để ngăn chặn việc anh ngày càng tiến tới. “Không được phép tiến vào. Cậu đây là đang khiến tôi không còn sức để đuổi theo cậu sao?”
Anh mỉm cười cưng chiều khi nghe thấy lời nói buộc tội kia, nhưng thật sự rời đi một chút để giúp Conan có thời gian thư giãn. Kid vươn tay kéo chiếc mũ mình xuống, xoay nhẹ cổ tay để chứng tỏ không có gì ở bên trong cho người trước mặt xem, rồi nhanh chóng đưa tay vào để kéo một thứ gì đó ra ngoài.
“Thế cái này thì sao?”
Cái thứ đó, hình như là… một con thỏ? Trong mắt Conan tràn ngập sự khó hiểu. Kid đã kéo ra ngoài một con thỏ nhỏ bằng nhựa, được xếp thành hình dạng mà nó đang cúi xuống còn cái tai thì gần như phẳng lỳ, kèm theo là một sợi dây dài buộc ở phía sau đuôi.
“Tôi chắc chắn là thứ này nhỏ hơn nhiều so với ‘tôi’.” Khi nhìn thấy Conan chăm chăm nhìn mặt mình, Kid giải thích.
Mãi cho đến khi cậu nhìn thấy bộ điều khiển đầu còn lại của sợi dây, Conan mới nhận ra chức năng thật sự của con thỏ này là gì.
“Tại sao cậu lại chạy vòng vòng với cái thứ đó ở bên cạnh!?”
Một nụ cười tự mãn như câu trả lời. Kid nâng Conan dậy đủ để đặt máy rung hình con thỏ ở vào giữa nơi bí ẩn gọi mời. Bằng cách nào đó mà lúc thứ này chạm vào Conan, nó đã được bao phủ bởi một chất bôi trơn ẩm ướt và mát lạnh. Tay chắc chắn chắn sẽ nhanh hơn mắt, điều đó vốn dĩ không cần phải tranh cãi khi trí óc Conan lúc này bị tình dục kiểm soát.
“Tôi không cần phải bỏ nó vào.” Kid thì thầm.
Máy rung được bật lên ở mức độ nhỏ nhất khi anh bắt đầu đưa đẩy món đồ chơi tiến vào bên trong khiến cho thứ vừa mới được thỏa mãn lại bắt đầu có dấu hiệu trỗi dậy và cầu mong có được sự chú ý. Kid tiếp tục di chuyển nó vào sâu hơn hơn, thỉnh thoảng dừng lại để chà xát theo những vòng tròn nhỏ bên trong đường hầm nóng ẩm cho đến khi đôi tai thỏ đó được đặt ngay dưới nơi cương cứng đó. Cảm giác hiện tại buộc cậu phải nghiến chặt răng và úp mặt vào ga giường để không hét to lên, nếu không cậu sẽ mang toàn bộ người trong ngôi nhà này tới khi cậu ra mất.
Kid vẫn cố tình giữ đống hỗn độn nhớp nhúa mà cậu có thể gây ra ở mức tối thiểu nhất. Conan nhận ra mục đích cho việc đó là gì là khi anh ngẩng mặt lên khỏi vị trí đã từng cúi xuống để bắt lấy đôi môi cậu trong lần thứ hai, liếm môi và lau mu bàn tay qua miệng. Không hiểu sao cậu chợt cảm thấy hành động đó, cmn thật gợi cảm.
“Đưa vào đi…” Conan thì thầm, giọng cậu cảm giác thật thô ráp và khàn khàn chỉ vì đang cố gắng kìm chế nó lại. Ai mà quan tâm nếu như cậu có chết vì xấu hổ không chứ, mà cho dù cậu có làm điều đó sau này, bây giờ cậu cũng phải tận hưởng mọi thứ mà Kid có thể làm với mình. “Không phải cái đó.” Cậu nói thêm khi nhìn thấy đôi bàn tay kia tiến tới thắt lưng cậu.
Tiếng máy rung được tắt đi, kèm theo đó là nụ cười trầm thấp táo tợn thể hiện rõ người nghe hiểu rõ chuyện mà Conan đang nói tới là gì. Bàn tay kia đẩy đầu gối cậu lên và mở rộng nó ra, ngón tay lịch thiệp tách hai cánh mông ra trước khi mọi chuyện tiếp theo được tiến hành.
Cảm giác không đau như cậu đã tưởng tượng, thậm chí là khi nó đang tiến vào. Kid chắc chắn sẽ không thỏa mãn với việc chỉ nhét nó. Nhưng thay vì chỉ đưa vào vừa đủ để chạm vào thứ khiến cậu dục tiên dục tử, rồi sau đó thì đùa giỡn người dưới thân như cái cách mà anh thích, thì từng cú xoay được thúc vào sâu bên trong Conan, khiến cho nó tiến vào từng đoạn từng đoạn một, trước khi thứ dũng mãnh kia lại được rút ra và tiến hành thêm một lần trình tự mới.
Lúc Kid bật máy rung lại lần nữa, Conan đã gần đạt đến cao trào.
Cùng với miệng và món đồ chơi nhỏ của mình, Kid vắt kiệt khoái cảm ra khỏi cơ thể Conan. Có lẽ cậu có thể ra khỏi nơi này mà không biểu hiện ra điều gì kỳ lạ, nhưng lúc này sự mệt mỏi vì kiệt sức sau thời điểm họ giải quyết được lượng hoocmon điên rồ tăng vọt trong cơ thể mình đã khiến cậu thở hổn hển và chết ngất.
Kid bế Conan vào phòng tắm riêng để cả hai cùng tắm rửa sạch sẽ, nhưng giờ đây cậu đã không còn phát điên lên vì từng cái chạm nhẹ của anh, cậu nhất quyết không để Kid tắm rửa cho mình.
Mãi về sau cậu mới phát hiện ra món quà chia tay mà Kid đã lẻn bỏ vào túi mình. Viên socola cuối cùng được bọc trong một chiếc khăn tay màu xanh sẫm kèm theo là một tờ giấy ghi chú ngây thơ không thể tả được.
‘Đợi cậu.’
Kid đã không ăn cắp cây trâm vào đêm hôm đó. Mặc dù đúng là anh đã vượt qua lớp bảo mật một cách hoàn hảo và đúng thời hạn, nhưng Kid không hề để tâm tới món trang sức giả. Tất cả những gì mà anh để lại chỉ là một trong những chiếc thẻ đặc trưng của mình.
‘Các ông có thể giữ lại thứ này. Vì tôi đã lấy được món kho báu đẹp nhất ở đây rồi.’
Tin nhắn lưu lại gần như làm tổn thương niềm kiêu hãnh mãnh liệt của Conan. Gần như là tất cả. Kid có thể tạo ra tất cả những ám chỉ nghịch ngợm mà anh muốn mà không tạo ra bất kỳ sự nghi ngờ nào. Nếu như có lúc cậu có thể lấy lại được cơ thể của mình, cmn món nợ này Conan nhất quyết báo.
------------------------------------------------------ Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Link mua sản phẩm được nhắc đến trong truyện: chocolate
Comments