Kanami, người phục vụ trong căn biệt thự, tiến vào với một ấm cà phê mới, tiến lên để rót đầy lại cốc của từng người. Shinichi chú ý thấy trong lúc đổ cà phê, bà đã cố gắng tránh đi tầm mắt của mọi người, mái tóc kia dường như cũng đã bạc thêm rất nhiều.
“Anh chưa bao giờ tìm hiểu cô ấy đã đi đâu sao?” Sato đứng đằng sau thanh tra Megure hỏi người đối diện.
Shinichi vòng qua chiếc bàn để có thể quan sát rõ hơn mọi cử chỉ của Takeuchi, cậu khá chắc chắn là người đàn ông này vô tội, nhưng mọi thứ vẫn chưa thể nói trước được điều gì.
“Tôi đã lên kế hoạch để mời một thám tử tư.” Anh ta nhún vai, nét mặt bơ phờ khi ngoảnh mặt sang một hướng. “Có lẽ tôi nên làm điều đó sớm hơn, nếu như vậy…” Ánh mắt anh ta tràn ngập nước mắt, không còn chút sức sống nào.
Shinichi lại tiếp tục vòng ra sau để nghiên cứu kệ đã được lấy đầy sách về máy bay. Cậu tự hỏi không biết là anh ta đam mê về thứ này, hay nó vốn dĩ là một thứ được di truyền cùng với ngôi nhà.
“Liệu cô Scarlett có kẻ thù nào hay không?” Ông Mori đang ngồi cạnh thanh tra Megure lên tiếng. “Hoặc là những đối thủ muốn cô ấy phải chết?”
“Scarlett có rất nhiều đối thủ.” Takeuchi lên tiếng. “Chắc chắn rồi, một phần là do độ nổi tiếng của cô ấy, phần còn lại có lẽ là do dòng máu đa trong người. Mọi người cũng biết có một số thành phần rất cổ hủ, mặc dù không nhiều, nhưng vẫn luôn tồn tại.”
Sato gật đầu như thể những chuyện này không mới lạ gì trong khi thanh tra Megure thì ghi chép lại thông tin trong quyển sổ nhỏ của ông ấy.
“Nhưng tôi vẫn không thể tưởng tượng ra được người muốn cô ấy chết.” Takeuchi vùi bàn tay vào mái tóc rối bù của mình. “Cô ấy đều đối xử tốt bụng với những người mà mình gặp, hơn nữa cho dù là được sinh ra và lớn lên ở Mỹ, cô ấy vẫn sử dụng rất tốt các kính ngữ cần thiết. Scarlett luôn lịch sự, trong những thời gian rảnh, cô ấy đã luôn… đã từng luôn làm công việc từ thiện.”
“Chỉ còn một vài câu hỏi.” Sato hỏi. “và chúng tôi sẽ để thời gian lại cho anh.”
“Tôi khá chắc chắn là anh đã biết được tin tên sát nhân đã vứt lại tấm thẻ đặc trưng của Kid trong vũng máu ở căn phòng khiêu vũ.” Ngừng một lúc, ngài thanh tra nói tiếp. “Có phải cô Scarlett có một mối liên hệ nào đó tới món trang sức hay đá quý nổi tiếng nào không?”
“Không... Thật ra cô ấy đã từng có một hợp đồng với Kawakita Satomi, nhưng lúc sau đã từ chối nó. Cô ấy nói rằng mình không có hứng thú với trang sức. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy sẽ thích những dòng đồng hồ cổ hay là đại loại như vậy hơn là những trang sức hiện đại.”
Shinichi cắn đôi môi mình khi cậu chứng kiến khuôn mặt dường như nhận ra điều gì đó của Takeuchi. “Đúng rồi, cô ấy có một mặt dây chuyền mà không bao giờ tháo xuống, kể cả lúc đi ngủ.”
“Dây chuyền?” Shinichi hỏi thăm, Takeuchi đã quay qua nhìn cậu. “Cô ấy không đeo bất cứ thứ gì khi chúng tôi tìm thấy cô ấy.”
“Nếu vậy, có lẽ tên giết người đã trộm nó đi rồi. Cô ấy luôn luôn đeo nó bên mình, bất cứ đâu, kể cả đi ngủ hay là đi tắm, chỉ trừ khi nào phải đi diễn trên sân khấu. Vì một vài lý do mà Scarlett gọi nó là ‘Lady Red’.”
“Tại sao điều đó lại kỳ lạ?” Takeuchi có chút chậm chạp lại khi nghe câu hỏi của Shinichi.
“Bởi vì viên đá đó có màu tím.” Anh ta trả lời, ước chừng nó bằng hình tròn nhỏ tạo từ ngón cái và ngón trỏ của mình. “To tâm này, là đá có màu dạng thạch anh tím. Tôi có thể cho mọi người xem bức tranh của nó, nhưng mà tôi đã để chúng ở trong phòng của mình rồi, bởi vì tôi thường thường không mang ví theo bên mình, nó sẽ làm mất phông quần của tôi, hơn nữa, Scarlett, cô ấy…” Anh ta cười, một âm thanh nghẹn ngào. “Cô ấy luôn thích việc chỉ cần nói tên của tôi cũng có thể chi trả được mọi thứ, hoặc là việc tôi có thẻ cho mọi bàn ăn ở các nhà hàng cao cấp.”
“Thú vị đấy.” Shinichi thì thầm, lấy chiếc điện thoại trong túi quần ra để tìm kiếm những bức hình của Scarlett Shimamoto. Cậu lướt điện thoại cho đến khi nhìn thấy một tấm ảnh có độ phân giải khá cao, cầm nó và cho Takeuchi xem. “Là cái này đúng không ạ?”
“Đúng vậy.” Anh ta chắc chắn. “Nó chính là Lady Red.” Tay anh nắm lại thành nắm đấm. “Không thể nào có chuyện cô ấy không đeo nó được.”
“Trông nó có vẻ không hề quý giá.” Sato cúi xuống nhìn điện thoại của Shinichi. “Nó có lẽ là mang một giá trị tinh thần nào đó.”
“Tôi không biết nữa. Tôi có hỏi, nhưng cô ấy chưa bao giờ nói với tôi.” Anh ta nhìn đi chỗ khác. “Tôi không thích việc cô ấy giữ bí mật với mình, nhưng…”
“Anh có thường xuyên sử dụng phòng khiêu vũ không ạ? Em để ý thấy sàn nhà rất trơn bóng, nhưng lại không có bất cứ thứ nào dùng để bảo vệ nó cả.”
“Ông tôi luôn luôn sử dụng căn phòng đó.” Takeuchi nhìn về phía Shinichi. Ánh mắt lười biếng của anh ta nhắm chớp ở một tốc độ khác lạ. Cậu chưa từng chú ý về nó bởi vì anh ta thường quay cả đầu để nhìn người khác, có thể đây chính là lý do. “Tôi thường tổ chức bữa tiệc ở ngoài vườn, hoặc là rủ mọi người chơi bida, chỉ có… Sàn nhà đó đã có từ thời của ông nội tôi khi ông ấy sửa chữa lại ngôi nhà này. Căn biệt thự này được cấu trúc lại từ một ngôi nhà vào năm 1860 dựa trên kiến trúc tòa lâu đài Pháp mà ông đã yêu mến từ hồi còn trẻ. Sơ đồ của ngôi nhà vẫn còn được giữ ở văn phòng trên lầu, mặc dù tôi chẳng biết mình nên làm gì với chúng. Tôi giữ chúng lại để làm kỷ niệm, mà tôi cũng đã lưu trữ lại nó trong tập hồ sơ của luật sư riêng…”
“Vậy anh có thể gửi bản copy qua văn phòng cảnh sát được không?” Takeuchi đã gật đầu với yêu cầu của Sato.
“Tất nhiên, bất cứ thứ gì mà mọi người cần.” Anh ta nghịch khuy cài tay áo của mình, có vẻ không phải lo lắng mà là không biết nên làm gì với đôi bàn tay đang run rẩy. Trong lúc đó Shinichi gửi một vài thông tin mới liên quan đến vụ án cho Hattori.
Cậu dùng một vài mật mã của Poe, một thứ ngôn ngữ thay thế cho các chữ cái đơn lẻ, để viết những thông tin về vụ án. Đơn giản bởi vì lần trước cậu và Hattori vừa tranh luận về một bài báo nghiên cứu về chủ đề bảo mật vào tháng trước. Riêng cậu thì nghĩ rằng có lẽ điện thoại của Conan sẽ không bị một tên nguy hiểm nào đó hack, nhưng dù gì để đề phòng, còn Hattori thì cũng quá rành về cái thử mật mã này rồi, ít nhất là rành nhất trong tất cả những người mà cậu quen biết, mà ngoại trừ Kaito Kid.
“Anh có biết Kaito Kid là ai không ạ?” Shinichi đột nhiên hỏi.
Takeuchi gật mạnh đầu. “Thật ra tôi luôn luôn theo dõi những vụ của cậu ấy. Tôi nghĩ cậu ấy là một người rất thú vị. Hào nhoáng sao, tôi nghĩ cậu ấy là người như vậy.” Anh ta mỉm cười, cho dù nó có chút yếu ớt. “Tôi đã luôn muốn tìm một viên đá quý có thể thu hút ánh mắt của cậu ấy để vào cuộc trưng bày, nhưng hình như tôi không có sự may mắn đó. Chắc là thứ trang sức của tôi không đủ thú vị.”
Ông Mori thẳng thắn. “Có thể hiểu cậu là fan của hắn ta.”
Thanh tra Megure ghi lại trong cái nhíu mày mờ nhạt của anh ta.
“Tôi đoán là anh có thể nói như vậy.” Anh ta xoa tay lên mặt mình và dừng một chút khi chạm vào những cọng râu lún phún trên cằm. “Trong lĩnh vực của mình, tôi đánh giá cao những người bán hàng giỏi.”
Shinichi hiếm khi phải kìm nén lại tiếng cười của mình khi nghe thấy điều đó. Cậu tự hỏi Kid sẽ cảm thấy như thế nào nếu hắn biết mình bị so sánh với một người bán hàng. Có lẽ hắn ta sẽ rất ghét nó, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc cậu có thể dùng nó để đôi lúc chọc giận hắn ta.
“Tôi đoán đây là tất cả những gì mà chúng tôi cần được biết.” Thanh tra Megure dứt lời khi cậu vừa bấm nút gửi trên điện thoại của mình.
Ông cùng với ông Mori lập tức đứng dậy, Sato cúi đầu nhẹ nhàng nói lời cảm ơn vì đã dành thời gian. “Nếu anh còn nghĩ đến chuyện gì khác, vui lòng thông báo cho chúng tôi biết.”
“Chắc chắn rồi.” Takeuchi tiễn chúng tôi ra ngoài cửa.
Shinichi đi chậm sau mọi người vài bước, tranh thủ nhìn quanh nơi mà cậu ấy chưa kịp thấy vào tối hôm qua. Ở phía trước biệt thự, mọi thứ đều trang nhã và hiện đại, nhưng ở phía sau, nơi có chứa căn phòng khiêu vũ, lại tràn ngập phong cách xa hoa cổ kính, kể cả như vậy, khu vực phía trước cũng đầy phức tạp khi mà hành lang lại được thiết kế với độ rộng và hướng đi khác nhau.
“Nếu người đàn ông này là fan của Kaito Kid, ai có thể nói anh ta không dựng lên tất cả mọi chuyện để một mũi tên trúng hai con nhạn?” Ông Mori nói chuyện với thanh tra Megure khi cậu ngước nhìn lên. Megure dường như không tập trung lắm vào những gì mà ông thám tử vừa nói. “Giết bạn gái của anh ta chỉ để nhận lấy sự chú ý của tên trộm đã phớt lờ anh ta trong quá khứ. Một động cơ hoàn hảo, và chuyện đó lý giải tại sao tấm thẻ của Kid tại ở trong hiện trường vụ án.”
Shinichi ngán ngẩm xoay mắt.
“Tại sao cậu không ngủ gật và giải quyết nó đi nhỉ, Mori?” Megure chầm chậm nói. “Bởi vì khi thức giấc cậu luôn nói những thứ vô dụng.”
Bên ngoài cánh cổng, một đám paparazzi đang tụ tập lại. Họ la hét để hỏi về Scarlett, Takeuchi và cả Kid. Thanh tra Megure chỉ đơn giản trả lời “Không có ý kiến” trước khi ngồi vào xe cảnh sát phía trước cùng với Sato.
Trước khi cậu và ông Mori theo sau Takagi vào chiếc xe thứ hai, Shinichi liếc mắt nhìn xung quanh đám đông. Trong số các nhà báo và fan đang ồn ào náo nhiệt, có một người phụ nữ chỉ lặng lẽ ngước mắt nhìn tòa biệt thự, một cái nhìn xa lạ trên gương mặt của cô ấy. Cậu chỉ có một vài giây để quan sát gương mặt của người nọ, chú ý tới đôi mắt không cùng màu sắc trước khi cô ấy biến mất trong đám đông, và cậu đã hoàn toàn mất dấu người này.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comentários