Khi đứng dậy, một cơn chóng mặt nhanh chóng ập tới, bụng xoắn lại, phải mất một lúc lâu để Shinichi nắm lấy thành giường và ngăn chặn hình ảnh thế giới đang quay cuồng. Vị đắng trong cổ họng đã dần trở nên quen thuộc bởi vì nó cứ đến rồi lại rời đi, kèm theo một vài triệu chứng khác. Shinichi ấn một tay vào bụng mình.
“Conan, em có sao không?” Tay Ran đặt lên vai và nhẹ nhàng ổn định lại cơ thể cậu. “Em lại cảm nữa rồi sao?”
“Không có, em không sao đâu.” Cậu nói dối, âm thầm nếm vị máu ngọt ở cuống họng.
“Gần đây em thường xuyên luôn chóng mặt, đừng có nghĩ là chị không thấy.” Tay cô nhẹ nhàng vỗ gáy cậu. “Chị gọi cho bác sĩ nhé?”
“Không cần đâu ạ.” Cậu ép buộc bản thân mỉm cười. “Chị nhìn nè, em hoàn toàn không có sao hết á!” Cậu bước vài bước ra xa chiếc giường và bàn tay thoải mái của cô ấy, cơn chóng mặt lại ập đến, nhưng cậu cố giấu nhẹm đi trước khi chạy vào nhà tắm.
Khi cánh cửa đóng lại cũng là lúc cậu dừng trước bồn cầu để nôn hết mọi thứ ra ngoài, lẫn trong đó hình như còn có cả vết máu nhàn nhạt. Điều này chưa từng xảy ra trước đây, nhưng cũng có thể là do thiếu ngủ, cậu đang quá ép buộc cơ thể mình rồi.
‘Khả năng là sẽ còn những hậu quả khác nếu như cậu tiếp tục muốn quay trở lại cơ thể cũ, Kudo’. Haibara đã nói như vậy khi cô lấy kết quả đo huyết áp của cậu, cảm giác tội lỗi và lo lắng bao phủ trên gương mặt có chút lạnh lẽo và cô độc của cô nàng khiến Shinichi phải cúi đầu nhìn xuống đầu gối mình, thậm chí cậu còn không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
Tiếng gõ cửa kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ. Cậu nhanh chóng dội nước và mở cánh cửa để lấy cái ghế mà khách sạn đã chuẩn bị cho cậu. Đặt nó dưới bồn rửa để cậu có thể với tới cái vòi nước. Lần này Ran đã theo cậu đi vào, lấy ra lược chải đầu mà cô ấy mang theo trong túi đựng đồ vệ sinh cá nhân và đứng bên cạnh Shinichi. Ran cao hơn hình dạng hiện tại của cậu tầm hai cái đầu, nhưng khi đứng trên ghế con, đầu cậu đã ngang bằng với vai của cô ấy. Cô thích thú vò mái tóc của Shinichi khi cậu trét kem đánh răng lên cái bàn chải hình Mặt nạ Yaiba mà Genta đã đưa trong ngày sinh nhật không hề tồn tại vào năm ngoái.
Ran nhìn chằm chằm cách mà Conan đánh răng, điều này khiến cậu có chút thắc mắc. “Có chuyện gì sao chị Ran?” Miệng cậu vẫn còn dính đầy bọt xà bông, nhưng Ran chỉ lắc đầu như thể không có chuyện gì xảy ra.
“Không có gì.” Cô khẽ cắn môi mình.
Sherlock Holmes đã từng nói với Watson: “Anh chỉ nhìn, nhưng anh không quan sát.” Holmes đã nói về nó như thể đó là một thứ gì rất thất vọng, chỉ là thỉnh thoảng, Shinichi ghen tị cái cách có thể nhìn cả thế giới như một khu rừng thay vì chú ý đến sự khác biệt giữa từng cái cây. Dù cho rất tệ trong việc giải quyết các cảm xúc, Shinichi lại luôn nhặt nó ra, để rồi phân tích từng khía cạnh mặc dù đó không phải là điều mà cậu dự định làm. Đặc biệt là khi chuyện đó liên quan tới Ran, người đã chia sẻ cùng cậu quá nhiều ký ức và khoảnh khắc qua từng đó năm. Mọi thứ đã biến trở thành một quyển sách mà chỉ cần nhắc đến là cậu có thể đọc rõ ràng, có đôi khi còn thuộc hơn cả những gì mà tác giả Conan Doyle đã từng viết.
“Chị lại buồn rồi sao?” Shinichi buột miệng. Ran ngơ ngẩn nhìn cậu, sau đó người này liền mỉm cười nhưng nó lại chẳng giúp ích trong việc biến cô ấy trở nên vui vẻ hơn.
“Cách mà em đánh răng giống hệt như cái cách mà Shinichi đã làm khi tụi chị còn nhỏ.” Cuối cùng cô nói. “Một cách bài bản, đánh từ bên trong và tiến dần ra bên ngoài. Cậu ấy luôn nhắc chị về điều đó, vả cả hiệu quả của nó nữa.”
“Thật vậy mà.” Shinichi dừng đánh răng, nhìn thẳng vào mắt Ran qua tấm kính, nhưng cô nhanh chóng rời mắt và bước tới ngồi lên trên nắp bồn cầu. “Tại sao chuyện này lại làm chị buồn?”
“Bởi vì chị không biết được liệu trong tương lai mình còn có khả năng gặp cậu ấy hay không… Có lẽ không phải sự hoài niệm, nhưng có điều gì đó khiến chị rất khó chịu.”
Từng lời nói của cô ấy mang theo một chút u buồn không thể tránh khỏi, giống như một quả tạ đập vào người cậu. Shinichi nhanh chóng khiến bản thân mình sao nhãng bằng việc tiếp tục đánh răng, chà xát mạnh mẽ phần nướu để cố gắng loại bỏ đi vị đắng chát đang trào dâng trong miệng.
“Chị cứ nghĩ cậu ấy chắc chắn sẽ quay lại, và rằng những thứ mà cậu ấy đã nói, về việc không biết liệu cậu ấy có thể hay không…” cô thở dài, “chỉ là những thứ mà cậu ấy đang bịa ra để giúp chị được an toàn. Em biết không, Shinichi là người như vậy đấy…” Ran mỉm cười, nụ cười vô hồn đầy phiền muộn. “Nhưng cái cách mà cậu ấy nói lời tạm biệt, nó chân thật đến độ chị không có cách nào ngoài tin tưởng việc đó.”
Shinichi vặn vòi nước để át đi cảm giác buồn bực trong trái tim mình. Cậu ghét việc phải lừa dối cô. Cậu đang ở đây, ở ngay trước mặt cô ấy, nhưng nếu cô biết mọi chuyện, nếu cậu kể mọi thứ cho cô ấy, có lẽ mọi thứ sẽ không đơn giản như bây giờ. Cậu biết cô ấy quá rõ, lỡ có một ngày cô ấy hé lộ chuyện này với Sonoko hay Kazuha, hoặc tệ hơn là ông Mori… đến lúc đó, những người mà cậu quan tâm, đều sẽ trở thành mục tiêu của bọn chúng. Vậy thì khoảng thời gian hai năm vừa qua, khoảng thời gian mà cậu phải chịu đựng mọi thứ để sống dưới hình hài một đứa trẻ, đều sẽ trở nên vô nghĩa.
“Có một sự thật là…” Ran vừa nói vừa chải lại mái tóc mình. Shinichi súc sạch bọt xà bông trong miệng cùng với vết máu nhạt trong lớp bọt trắng “chị đã luôn nghĩ chị và cậu ấy sẽ có một kết cục tốt đẹp.”
Cậu quay lại nhìn Ran, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực quá nhỏ bé cùng cánh tay ngắn ngủi chẳng cách nào vòng qua được vai cô.
“Và bây giờ…” Trong mắt Ran có nét ảm đạm, thứ chưa từng xuất hiện trước đây, trước lần vui chơi ở khu du lịch Tropical Land. “Chị không biết nữa, có lẽ là không còn…” Cô mím môi. “Shinichi là người bạn thân nhất của chị, và chị biết cậu ấy luôn quan tâm đến mình. Chị luôn tin rằng tụi chị sẽ mãi ở bên nhau, như lúc còn nhỏ. Conan, em thật sự rất giống cậu ấy khi còn bé, vì vậy mỗi lần nhìn thấy em, chị đều sẽ liên tưởng đến cậu ấy.”
“Mọi người cũng thường nói em rất giống với anh ấy…” Shinichi thì thầm khi rửa sạch bàn chải đánh răng “có lẽ đó cũng là lý do vì sao.”
“Trước đó, bọn chị dường như biết mọi thứ của nhau…” Ran ngước lên nhìn trần nhà “nhưng bây giờ, chị không biết cậu ấy đang ở đâu, cũng như đang làm gì. Chị luôn muốn nghĩ rằng cậu ấy chỉ đang mắc kẹt trong một vụ án rắc rối nào đó thôi, nhưng có thứ gì đó cứ thôi thúc chị là Shinichi đang làm việc gì còn quan trọng hơn như vậy. Một việc gì đó rất nguy hiểm mà cậu ấy sợ chị sẽ tới gần.”
“Việc đó…”
“Đã có khoảng thời gian chị nghĩ em chính là cậu ấy.” Cô nhìn cậu, nhưng cậu lại không nghĩ rằng người cô nhìn thấy là mình. “Em cũng giữ bí mật, có lẽ vì vậy mà chị đã nhìn thấy cậu ấy bên trong em. Nhưng điều đó... là không thể nào, đúng không? Shinichi sẽ không bao giờ lừa chị như vậy. Cậu ấy sẽ không bao giờ làm điều đó, nhỉ?”
Cậu đau đến mức phải nghiến chặt hàm răng của mình, nhưng lại không cách nào làm dịu đi, cũng không biết nên nói điều gì, đặc biệt là khi cậu biết rằng Shinichi đã làm điều như vậy, cậu đã lừa dối cô ấy, mỗi ngày, mỗi đêm, và trong khoảng thời gian hơn hai năm. Mỗi lời nói trong cuộc đối thoại của bọn họ đều tràn ngập những lời giả dối, nó nhiều đến mức có đôi khi cậu không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
“Em không biết. Nhưng mà, em chắc chắn nếu anh ấy đã làm việc đó, chỉ có thể vì anh ấy nghĩ đó là điều đúng đắn nhất phải làm.”
“Điều đúng đắn? Cho ai?” Ran đặt chiếc lược lên kệ bồn rửa mặt, trong lúc cậu cúi xuống để hứng nước vào bàn tay. “Tên ngốc ấy không nên tự ý ra quyết định liên quan đến chị.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments